Chương 1088: Thánh Khư Hoang Dã
Tinh Linh nữ hoàng rất hài lòng với phản ứng của Hà Bách Châu, chiếc cằm thon hơi khẽ nâng lên, thản nhiên nói: "Cửa Thánh Khư đã mở ra, chúc các ngươi mã đáo thành công, nhắc nhở các ngươi một lần nữa, trong Thánh Khư mặc dù có đại cơ duyên nhưng cũng không trật tự nên cẩn thận vẫn hơn."
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu không nói gì nữa, lập tức bước vào, lóe lên xuyên qua cánh cửa không gian.
Hà Bách Châu và Khải Tát hộ pháp cũng lần lượt bắt kịp, nối đuôi nhau mà vào.
Thánh Khư chính là Thánh địa trân quý và nguyên thủy nhất trong Chân Mộc linh thổ, nàng đã sớm muốn bước vào trong đó tìm thực hư, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội sao có thể bỏ lỡ.
"Bệ hạ, ngươi thật sự muốn lấy nguyên tố Thần thạch ra làm giao dịch? Nguyên Tố thần trượng chính là thần khí chí cao của Tinh Linh tộc chúng ta, ý nghĩa tượng trưng không có gì sánh kịp..."
Sau khi đoàn người Tịch Thiên Dạ rời đi, một lão giả từ đằng sau đại điện đi ra.
Lão giả này tóc trắng phơ dài xuống đất, lông mày màu trắng cũng dài xuống đất, tuổi già sức yếu, cực kỳ giống lão thọ tinh.
"Nghĩ muốn thắng được nguyên tố Thần Thạch của Tinh Linh tộc chúng ta phải xem Tịch Thiên Dạ có thể làm được việc kia hay không. Nếu như hắn thật sự có thể giết chết cung chủ Huyết Minh và điện chủ Thiên Dạ, đối với Tinh Linh tộc chúng ta mà nói, không thể nghi ngờ rằng có thể giảm bớt cục thế trước mắt."
Tinh Linh nữ hoàng chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.
"Ngươi vẫn thật sự tin tưởng hắn..."
Lão giả tóc trắng cười khổ, là Đại Tế Ti của Tinh Linh tộc, hắn tương đối rõ ràng cung chủ Huyết Minh và điện chủ Thiên Dạ đáng sợ bao nhiêu.
Lúc trước Tinh Linh tộc bọn hắn điều động tam đại chí cường giả đến chỗ của cung chủ Huyết Minh nhưng không ai sống sót trở về, dựa vào một mình Tịch Thiên Dạ? Đến khiêu khích cung chủ Huyết Minh, sợ là xương cốt cũng đều sẽ bị ăn không còn một mảnh.
"Có thể làm được hay không đó là việc của hắn, một cao thủ cấp độ Chí Tôn nhân gian, đến Thánh Khư ít nhiều có thể tạo một chút phiền toái cho U Minh tộc."
Tinh Linh nữ hoàng cười nhạt nói.
Tịch Thiên Dạ có thể giết chết cung chủ Huyết Minh và điện chủ Thiên Dạ hay không, nàng căn bản không quan tâm, cho tới bây giờ cũng không hi vọng.
Có thể giết chết thì không còn gì tốt hơn, không thể giết chết thì cũng rất bình thường.
Chỉ cần Tịch Thiên Dạ bước vào Thánh Khư thì đối Tinh Linh tộc bọn hắn trăm lợi mà không có một hại.
Đại Tế Ti nghe vậy cười khổ, xem ra trong lòng nữ hoàng cũng rất rõ ràng, chẳng qua là coi Tịch Thiên Dạ thành một quân cờ quấy nhiễu trong ván cờ mà thôi.
Trận quang thiểm nhấp nháy, lực không gian tán đi.
Trước mắt Tịch Thiên Dạ rộng mở ra non xanh nước biếc, cao phong thẳng tắp, thiên địa khắp nơi rộng lớn, tinh thần cảm thấy thanh thản.
"Nơi này chính là Thánh Khư trong truyền thuyết sao?"
Hà Bách Châu tò mò nhìn bốn phía, truyền thuyết liên quan tới Thánh Khư quá nhiều, trên ghi chép của Mộ Thương đại lục bọn họ cũng có không ít, mục tiêu lớn nhất đến đây lần này của nàng cũng là có thể bước vào nơi này xem một chút.
"Nguyên khí thiên địa thật là nồng nặc, khó trách Tinh Linh tộc có thể bồi dưỡng ra nhiều cường giả như vậy, nếu như từ nhỏ đã ở đây tu luyện cũng sẽ không thua kém nơi nào."
Trên mặt Khải Tát hộ pháp tràn đầy cảm khái nói.
Tinh Linh tộc vẫn luôn là nhất tộc chí tôn thiên hạ, không phải là không có nguyên nhân.
Trước đây rất lâu, Tinh Linh tộc thống ngự thiên hạ không ai dám không theo.
Cho dù là U Minh tộc lúc trước cũng không dám tranh kỳ phong mang, chủ động né tránh và bị Tinh Linh tộc đẩy vào vùng đất nghèo nàn Minh Hải ở cực Bắc kia.
Cũng chính là thời đại gần đây nhất, chẳng biết tại sao U Minh tộc quật khởi mạnh mẽ, người người như rồng, cường giả xuất hiện lớp lớp, lại có thể đè ép Tinh Linh tộc một bậc, thực lực không không sao nói rõ được đổ xuống thiên hạ.
"Nói nhảm, nguyên khí thiên địa ở đây toàn bộ đều là nguyên khí thiên địa thượng cổ thuần túy nhất, chớ nói sinh linh có trí tuệ, dù cho một con lợn ở chỗ này thời gian lâu dài cũng có thể trở thành Trư yêu."
Hà Bách Châu liếc mắt nói, núi non trùng điệp thời thượng cổ cũng khác với bây giờ, có thể nói tập hợp tất cả linh thú thiên địa.
Chỗ tu luyện như thế sinh linh của Nam Man đại lục và Mộ Thương đại lục căn bản không thể so sánh.
Nói đơn giản một chút chính là hoàn cảnh tu luyện trong Thánh Khư đã có chút tiếp cận với thời đại thượng cổ.
Mộ Thương đại lục cũng có rất nhiều Thánh địa tương tự nhưng quy mô đều rất nhỏ, nguyên khí thượng cổ có hạn, cung ứng không có bao nhiêu tu sĩ tu luyện.
Hơn nữa qua nhiều năm như thế, rất nhiều Thánh địa nguyên khí đều đã khô kiệt hóa thành đất đai bình thường.
Chỗ nào có thể giống nơi này, thiên địa rộng lớn vô ngần, nguyên khí thượng cổ bàng bạc nồng đậm, có thể nói là vô cùng vô tận, không biết có thể cung ứng bao nhiêu niên đại.
Nếu dọn Mộ Thương đại lục đến Thánh Khư này, Mộ Thương đại lục chắc chắn có thể nghênh đón thời đại hoàng kim lần nữa.
"Tinh Linh tộc nắm giữ Thánh địa Thánh Khư trong tay lại bị U Minh tộc áp chế, thật không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa Tinh Linh nữ hoàng nếu như có thể điều động sức mạnh của Thánh điện thượng cổ, vì sao không làm gì được cung chủ Huyết Minh và điện chủ Thiên Dạ còn cần ngươi ra tay."
Trong lòng Hà Bách Châu tò mò, nội tình của Tinh Linh tộc lần lượt khiến nàng mở rộng tầm mắt, nhưng nhất tộc mạnh mẽ như thế lại bị U Minh tộc áp chế, thậm chí Thánh địa trong tộc cũng bị xâm lấn.
"Tinh Linh nữ hoàng hù ngươi, ngươi cũng tin."
Tịch Thiên Dạ cười lắc đầu: "Nếu như nàng thật sự có thể điều động sức mạnh của Nguyên Thương Thánh Điện, e là lúc ấy đã lập tức trấn áp chúng ta rồi, sao lại nhiều lời với chúng ta như vậy."
"Nàng không thể điều động sao? Nhưng vì cái gì..."
Hà Bách Châu ngạc nhiên, lúc ấy uy thế trên người Tinh Linh nữ hoàng cũng không phải là giả, hơn nữa dễ dàng ngưng tụ ra cánh cửa không gian, cũng không phải là giả.
"Cánh cửa không gian vốn ở trong Nguyên Thương Thánh điện, Tinh Linh nữ hoàng chẳng qua là mượn nhờ bí kỹ lệnh cho nó mở ra mà thôi. Nếu như ta đoán không sai, lúc trước thần linh tọa trấn ở Nguyên Thương Thánh Điện chắc chắn là một trong thần linh trấn thủ Thánh Khư, Nguyên Thương Thánh Điện và Thánh Khư vốn có liên quan đặc biệt."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Thánh Khư không phải Thánh địa bây giừo, ở thời đại thượng cổ là trọng địa của Tinh Linh nhất tộc.
Trong lúc mấy người Tịch Thiên Dạ nói chuyện phiếm, chân trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng sét, sau một khắc, một tia lửa ở cuối thiên địa hiện ra trước tầm mắt của bọn hắn.
"Có người!"
Đôi mắt của Hà Bách Châu híp lại, tia lửa cuối chân trời kia tương đối nhanh, thời gian mấy hơi thở đã xuất hiện trong phạm vi ngàn dặm, từ trong tia lửa nàng có thể cảm ứng được ba khí tức cực mạnh, bất kỳ một tia nào cũng đều dồi dào khí thế giống như mặt trời giữa trưa.
"Ha ha, nơi hoang dã thế mà lại gặp được mấy tiểu bối, bọn hắn có thể đi sâu vào vết nứt thiên dã nguyên như thế cũng có chút năng lực a."
Một âm thanh cuồng dã bàng bạc vang lên, thiên địa dường như cũng bởi vì thanh âm kia mà không ngừng chấn động, ngoan thạch vỡ vụn, toàn bộ cỏ dại và cây cối đều bị ép tới ngã xuống, khí thế Lăng Vân vô cùng.
Thanh âm hổ gầm long ngâm kia vừa dứt, chùm sáng liệt diễm cũng xuất hiện trước mặt mấy người Tịch Thiên Dạ, nghênh ngang trôi nổi ở trên không, phóng thích ra hơi nóng vô cùng nóng bỏng, làm tất cả đất đá trên mặt đất đều tan hóa thành dung nham.
"Thật là phách lối."
Đôi mắt Hà Bách Châu lạnh lùng, tùy ý làm bậy như thế, không chút nào thu lại sức mạnh, trong giới tu sĩ hành vi này tương đối bất kính, thậm chí là một loại hành vi khiêu khích.
Trong tia lửa có ba thân ảnh, hình dáng khác nhau, một tên tráng hán trên người mặc áo giáp liệt diễm, một tên nho sĩ tản ra khí tức âm lãnh, một tên dã nhân mọc sừng thú, lông trải rộng, có bốn con mắt.
Người tùy ý phóng thích khí thế chính là tên diện mạo hung ác kia là tráng hán chiến giáp liệt diễm.
Trang 545# 2