Chương 1089: Đế Kiếm Như Thiên
"Tiểu oa nhi, các ngươi đi sâu vào vết nứt thiên dã nguyên như thế có thể là có thu hoạch lớn gì chứ nhỉ?."
Tầm mắt ý vị sâu xa của tráng hán áo giáp liệt diễm nhìn mấy người Tịch Thiên Dạ.
Khắp nơi trong Thánh Khư đều có cơ duyên, bình thường mà nói nơi càng nguy hiểm cơ duyên càng nhiều.
Cho nên rất nhiều tu sĩ đều sẽ tận lực thăm dò một số khu vực nguy hiểm, xác suất gặp đại cơ duyên cũng lớn hơn.
Vết nứt thiên hoang dã chính là nơi có mai phục nguy hiểm, cơ duyên khắp nơi trong Thánh Khư.
Bởi vì rất nguy hiểm cho nên người tới nơi này tương đối thưa thớt.
Chớ nói mấy tiểu oa nhi, cho dù những người như bọn họ cũng không dám chạy loạn ở vết nứt thiên dã nguyên, nói không chừng sẽ xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
"Ngươi kêu người nào là tiểu oa nhi!"
Sắc mặt Hà Bách Châu băng lãnh.
"Aiyo, rất có tính cách."
Tráng hán áo giáp cười nhạo một tiếng, rõ ràng không để Hà Bách Châu vào mắt.
"Hà tất nói nhảm với bọn hắn, trực tiếp giết rồi soát người mới biết bọn hắn có lấy được cơ duyên bảo vật gì hay không."
Vừa dứt lời, một khí tức âm hàn đến cực điểm liền bao phủ mà ra, hóa thành một chưởng ấn lúc sáng lúc tối đánh về phía mấy người Tịch Thiên Dạ.
Người xuất thủ chính là nho sĩ trung niên trong ba người, tướng mạo của hắn trong ba người thuộc loại bình thường, không dữ tợn đáng sợ như hai người kia. Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, một người nho sĩ trung niên như thế lại rất hung ác, trực tiếp tiến lên đã chuẩn bị giết người.
"Lão Tần tính khí thật nóng nảy, lấy lớn hiếp nhỏ, không được không được."
Tráng hán áo giáp gật gù đắc ý, trong miệng hắn mặc dù nói không tốt, nhưng không có nửa phần ý tứ muốn ra tay ngăn trở, ngược lại ôm cánh tay khóe môi nhếch lên, thái độ như đang xem trò vui.
Nho sĩ trung niên nhìn như gầy gò nhưng sức mạnh lại rất đáng sợ, tiện tay một chưởng đã rút sạch nguyên khí trăm dặm xung quanh, không gian do đó mà ngưng kết.
"Muốn giết người cướp của? Muốn chết!"
Sắc mặt Hà Bách Châu như băng sương, hóa thành một đoàn lưu quang, hung hăng va về phía nho sĩ trung niên kia.
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn, chưởng ấn luồng khí lạnh của nho sĩ trung niên trực tiếp bị đánh nát, hóa thành khí lưu bay tán loạn tứ phía.
Thế đi của Hà Bách Châu không giảm, trong không khí lưu lại một đoàn ảo ảnh, nháy mắt liền xuất hiện trước mặt nho sĩ trung niên, một chỉ điểm ra.
Nhiên Hồn chỉ!
Bí kĩ Đế cấp tại Mộ Thương đại lục vang danh thiên hạ, nghe nói do một Đại Đế vô cùng cường đại trong lịch sử sáng tạo ra.
Hà Bách Châu cũng là sau khi đột phá thành Thiên Thánh tu luyện khó khăn lắm mới thành công.
Nho sĩ trung niên hơi biến sắc, ban đầu tưởng rằng chẳng qua là mấy tiểu bối mà thôi, nhưng không ngờ mạnh mẽ như vậy, chớp mắt đã đánh tan công kích của hắn, hơn nữa được thế không tha lấn thân mà lên.
Là cao thủ cấp độ Chí Tôn vương, phản ứng đương nhiên tương đối nhanh.
Trong ngón tay kia hắn cảm nhận được một uy hiếp kinh khủng, một chút cũng không dám khinh thường.
Oanh!
Cổ tay nho sĩ trung niên khẽ đảo, một quạt xếp màu mực xuất hiện ở trong tay của hắn, trên quạt vẽ núi sông, giống như mang theo dãy núi và Giang Hải, hung hăng va về phía nhất chỉ của Hà Bách Châu.
"Xuyên Hà Lưu Vân Phiến."
Vẻ mặt của tráng hán Hỏa Khải khẽ biến, không ngờ rằng Tần lang sẽ sử dụng tới Xuyên Hà Lưu Vân Phiến.
Xuyên Hà Lưu Vân Phiến chính là chiến khí chí tôn, thánh vật chí cao Xuyên Hà Môn.
Vừa đối mặt liền lấy ra chiến khí chí tôn, cô nàng trẻ tuổi kia cho hắn áp lực lớn như vậy sao!
Quái nhân sừng thú đang một bộ dáng việc không liên quan đến mình thấy cảnh này ánh mắt cũng ngưng lại.
Cuộc chiến của Chí tôn chỉ có trong chiến đấu với nhau mới cảm thụ sâu nhất, rõ ràng Tần lang cảm nhận được sự uy hiếp của vị nữ nhân trẻ tuổi trước mặt kia không có gì sánh kịp, mới không chút do dự sử dụng Xuyên Hà Lưu Vân Phiến.
"Xem ra chúng ta xem nhẹ người khác rồi."
Quái nhân sừng thú tự lẩm bẩm, nữ nhân kia đánh nát chưởng ấn của Tần Lang đã có thể biết được người này ít nhất cũng là tu vi vi cấp độ Chí Tôn vương.
Bây giờ đã biết nữ nhân kia rốt cuộc mạnh cỡ nào, liệu có thể chiếm được tiện nghi trong tay Tần lang hay không.
Oanh!
Nhiên Hồn chỉ và Xuyên Hà Lưu Vân Phiến va vào nhau.
Thiên địa rung mạnh, gió lốc bao phủ, giống như đất bằng nổi lên gió lốc vạn trượng, xung quanh trăm dặm đất rung núi chuyển.
Thân thể Hà Bách Châu chấn động, lùi lại về phía sau trăm trượng.
Tên nho sĩ trung niên được gọi là Tần lang kia hơi chiếm ưu thế, chỉ lui lại ba bước đã ổn định thân thể.
Đương nhiên, uy lực của Nhiên Hồn chỉ không chỉ công kích vật lý, mà đối với linh hồn cũng sẽ có lực trùng kích lớn.
Tần lang rõ ràng không nghĩ tới Nhiên Hồn chỉ chính là bí kỹ hai mặt, một chút sơ sẩy trong linh hồn liền lâm vào thất thần trong phút chốc.
Nếu không phải hắn toàn lực ứng phó thôi động Xuyên Hà Lưu Vân Phiến đánh lui Hà Bách Châu, không thì chỉ cần thất thần trong nháy mắt lần này thôi đã gặp nguy hiểm đến tính mạng.
"Một cây quạt lại có sức công phá mạnh như thế sao?"
Hà Bách Châu nhẹ hừ một tiếng, bị nho sĩ trung niên đánh lui, hiển nhiên trong lòng không phục.
Cong ngón búng ra, một thanh trường kiếm cổ xưa xuất hiện trong tay của nàng, tỏa ra ánh sáng lung linh, thần quang vạn trượng.
Trường kiếm cổ kính, chính là Kiếm Chi Đế Khí trong tay Hà Bách Châu đang nắm giữ kia.
Là một thanh Đế khí chân chính vừa xuất hiện đã tản mát ra khí tức duy ngã độc tôn, trong lúc nhất thời thiên địa rung mạnh, mọi loại pháp tắc thì dồn dập lui tránh. Bên trong Đế khí ẩn chứa pháp tắc Đế đạo hoàn chỉnh, chỉ có thánh đạo trong thế giới pháp tắc mới có thể xưng duy ngã độc tôn.
"Đó là vũ khí gì."
Thân thể tráng hán Hỏa Khải căng cứng, từ trong xương cốt cảm nhận được sự lạnh lẽo, dường như có một thanh lưỡi hái tử thần trôi nổi trên đầu hắn, toàn thân run rẩy.
Quái nhân sừng thú đang tư thái xem kịch cũng theo bản năng lui lại một bước, trong mắt tràn đầy kiêng kị.
"Giết!"
Hà Bách Châu huy kiếm trảm ra, trong chốc lát thiên địa thất sắc, nhật nguyệt ảm đạm, chỉ có một đoàn kiếm khí xẹt qua hư không, như phù quang lược ảnh chém về phía nho sĩ trung niên.
"Không tốt! Chư vị huynh đệ cứu ta."
Nho sĩ trung niên mới vừa từ trong thất thần tỉnh táo lại liền trông thấy một đoàn kiếm quang vọt tới về phía mình, tựa như Ám Dạ sao băng, toàn bộ thế giới đều dường như chỉ có một chùm sáng kia đang nhấp nháy.
Trong lòng bao phủ sự sợ hãi điên cuồng và bóng ma chết chóc, một khắc này, nho sĩ trung niên dự cảm được cái chết của mình.
Dựa vào sức mạnh một mình hắn có lẽ căn bản ngăn không được.
Tráng hán Hỏa Khải và quái nhân sừng thú nhìn nhau, không lưỡng lự quá nhiều liền lần lượt ra tay trợ giúp nho sĩ trung niên ngăn trở đạo kiếm quang kia.
Bọn hắn và trung niên nho sĩ đã ngồi chung trên một cái thuyền, không thể trơ mắt nhìn nho sĩ trung niên bị giết chết, nữ tử nhân tộc trẻ tuổi kia nếu như có thể giết Tần lang thì cũng có thể giết bọn hắn, môi hở răng lạnh ai cũng hiểu.
Oanh!
Thiên địa rung mạnh, lưu quang Hoành Tảo Thiên Vũ, mây bay vạn trượng tiêu tán hóa thành mưa sa từ trên trời rơi xuống.
Nho sĩ trung niên bay ngược ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, vết máu nhuộm đỏ cả vạt áo, trên ngực nhìn thấy một vết kiếm mà giật mình, suýt chút nữa đã phân hắn thành hai.
Trang hán Hỏa Khải và quái nhân sừng thú cũng bay ngược ra ngoài, cánh tay run nhè nhẹ, suýt nữa cầm không được vũ khí.
Cũng may hai người không phải là mục tiêu công kích chủ yếu của Đế khí, nếu không không chỉ là bị chấn thương đơn giản như vậy.
"Một đám gà đất chó sành cũng dám hò hét."
Hà Bách Châu cầm kiếm lăng không, hàn khí bắn ra bốn phía, phóng xuất ra khí tức bá đạo đến cực điểm.
"Các hạ khẩu khí thật lớn, nếu không phải dựa vào thanh bảo kiếm kia, ngươi có thể làm chúng ta bị thương sao?"
Sắc mặt quái nhân sừng thú băng lãnh, tầm mắt sâu kín nhìn chằm chằm Kiếm Chi Đế Khí trong tay Hà Bách Châu.
Trong ba người tu vi của hắn cao nhất, vừa mới va chạm, dường như không bị thương, một chút chấn thương đảo mắt cũng đã lành rồi.
Trang 546# 1