Chương 1101: Mối Nguy Lân Cận
Tịch Thiên Dạ khiến toàn bộ cường giả của Tê Hiệp tộc âm thầm lạnh buốt trong lòng.
Tự mình xông ra sao, nếu bọn hắn có thể tự mình xông ra được thì còn cần phải cầu xin tha mạng sao.
"Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng..."
"Ngươi muốn diệt tuyệt tất cả chúng ta, lòng dạ đáng chém, lòng dạ đáng chém a!"
Mấy tên cường giả còn sống sót lại của Tê Hiệp tộc đều điên rồi, mặc dù Tê Hiệp tộc bọn hắn được liệt vào một trong thập đại chủng tộc nhưng số lượng Chí Tôn vương bên trong tộc cũng có hạn, nếu như toàn bộ bọn họ đều chết ở đây, như vậy số lượng Chí Tôn Vương của Tê Hiệp tộc sẽ trực tiếp giảm đi một nửa.
Nhất là đại ca của bọn hắn chính là Chí Tôn Vương cấp độ thứ tư duy nhất của Tê Hiệp tộc, cũng bởi vì có hắn nên Tê Hiệp tộc mới có thể được liệt vào danh sách thập đại chủng tộc. Nếu như đại ca cũng chết ở chỗ này, như vậy Tê Hiệp tộc quả thật tiêu rồi, cả một tộc bầy đều sẽ bị đàn áp.
"Chúng ta có thể chết nhưng đại ca tuyệt đối không thể chết, hôm nay có cược cả tính mệnh cũng phải đâm ra một cái lỗ hổng."
Một tên trung niên thấp bé trên người đầy người lân giáp điên cuồng, liều lĩnh đánh về phía Thiên Hà Ngọc Đái. Hắn có tu vi Chí Tôn vương cấp độ thứ ba, chính là người trước đó đã bị Hà Bách Châu hạ gục.
"Lão Thất!"
Mấy tên Chí Tôn vương còn lại của Tê Hiệp tộc thấy lão Thất chủ động đánh về phía Thiên Hà Ngọc Đái, ý thức được hắn muốn làm gì, vẻ mặt tên nào tên nấy vô cùng bi phẫn, đuôi mắt muốn nứt ra.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, tên lão Thất của Tê Hiệp tộc kia đâm vào vòng đai ngọc trong nháy mắt đột nhiên nổ tung, hóa thành ánh lửa đầy trời.
Tự bạo!
Huyết dịch bùng cháy, nguyên khí bùng cháy, bùng cháy cả sinh mệnh cùng linh hồn...
Dâng hiến cả bản thân mình cũng chỉ đổi lại được một kích huy hoàng cuối cùng trong đời.
Không thể phủ nhận, sức mạnh tự bạo của lão Thất tương đối đáng sợ, gió lốc bao phủ đầy trời, so với một kích mạnh nhất của nam tử trung nhiên có tu vi Chí Tôn vương cấp độ thứ tư kia cũng đáng sợ không kém.
Nhưng mà lực công kích kinh người như thế vẫn không thể đánh vỡ được Thiên Hà Ngọc Đái, vẻn vẹn cũng chỉ khiến Thiên Hà Ngọc Đái kia lắc lư mãnh liệt mấy lần.
Làm sao có thể!
Đuôi mắt mấy người còn lại cũng muốn nứt ra, lão Thất liều cả sinh mệnh để đổi lấy một đòn cuối cùng, thế mà vẫn không có hiệu quả gì, làm sao có thể! Người kia thật sự có sức mạnh như vậy sao.
"Ta cũng tới, nhất định phải cứu đại ca ra ngoài."
Theo sát đằng sau lão Thất lại có một tên Chí Tôn vương khác chủ động va về phía Thiên Hà Ngọc Đái.
Trước sau gì cũng phải chết, nếu như có thể giúp đại ca có cơ hội giữ lại mạng sống, vậy thì ít nhất phải bảo vệ Tê Hiệp tộc.
Rất nhanh, người thứ hai cũng tự bạo mà chết nhưng vẫn không thể đâm ra một lỗ hổng.
Bây giờ ngoại trừ nam tử trung niên của Tê Hiệp tộc, đã không còn một ai sống sót.
Tầm mắt nam tử trung niên kia phức tạp nhìn huynh đệ cùng chiến hữu của mình từng người chết đi, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thấy hối hận vì chính mình đã lỗ mãng không tuân theo quy củ.
Nếu như không phải hắn quá cao ngạo lỗ mãng sẽ không gặp phải tai họa ngày hôm nay.
Hai mắt nam tử trung niên đỏ bừng, hắn thu lại dòng tâm tư đang phân loạn, thế gian không có thuốc chữa hối hận, có nghĩ đến những chuyện đó thì cũng chẳng có tác dụng gì, nỗ lực để bản thân có thể sống sót ra ngoài mới là trọng yếu nhất, bằng không thì mấy huynh đệ kia của hắn đã chết vô ích rồi.
Mặc dù hai lần tự bạo kia không thể đánh vỡ ra một lỗ hổng nhưng cũng đã làm cho hào quang ngay vị trí đó trở nên ảm đạm, suy yếu, đây chính là cơ hội cho nam tử trung niên kia tạo ra cơ hội trốn thoát.
Nếu như hắn có thể nhân lúc trước khi Thiên Hà Ngọc Đái kia triệt để khép lại mà đụng xuyên cái chỗ đang suy yếu kia, thì có thể thành công chạy đi rồi.
"Các hạ, hi vọng ngươi không được quên lời hứa của mình, nếu như ta có thể tự mình xông ra thì thả cho ta một con đường sống."
Nam tử trung niên nhìn chằm chằm về phía Tịch Thiên Dạ, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Hắn nhất định phải sống sót, Tê Hiệp tộc cần hắn.
Nói xong, hắn cũng hóa thành một đoàn lưu quang, trực tiếp đánh tới điểm yếu trên chiếc vòng.
Ầm ầm!
Tự bạo! Vẫn là tự bạo.
Nam tử trung niên rất rõ ràng, mặc dù vị trí đó đã có phần suy yếu so với những chỗ khác, nhưng một mình hắn dốc toàn lực tung ra một kích vẫn rất khó có thể đánh xuyên qua được, hơn nữa hắn lại không dám đánh cược, một khi thất bại, thì sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Cho nên hắn chỉ có thể tự bạo, dùng cách hủy diệt bản thân để bộc phát ra sức mạnh mạnh nhất.
Đương nhiên hắn cũng không tự bạo một cách hoàn toàn, chẳng qua cũng chỉ là là tự bạo thân xác của mình, nhưng linh hồn thì vẫn không tự bạo.
Chỉ để lại linh hồn, mặc dù thực lực rất khó trở lại như lúc ban đầu nhưng ít ra hắn vẫn có thể sống sót.
Một tên cường giả Chí Tôn vương cấp độ thứ tư tự bạo, trong nháy mắt đã sinh ra lực hủy diệt khủng khiếp đến mức doạ người, mặc dù chỉ tự bạo thân thể, nhưng lực tự bạo so trước hai người lần trước của Tê Hiệp tộc tự bạo cả thể xác lẫn linh hồn vẫn đáng sợ hơn rất nhiều.
Lực lượng hủy thiên diệt địa điên cuồng va chạm vào chỗ yếu kém kia, sức chấn động nhiều hơn ba ngàn lần, cuối cùng cũng đã có thể đánh xuyên ra một cái lỗ thủng lớn chừng quả đấm. Một chùm lưu quang lóe lên, dường như trong chớp mắt đã xuyên qua cái lỗ thủng kia xông lên cửu thiên.
Chẳng qua cũng chỉ là một công phu thôi, cái lỗ thủng kia lại khép kín trở lại, biến mất không thấy gì nữa.
Bên trong Thiên Hà Ngọc Đái trống rỗng, đã không còn khí tức cùng bất kỳ bóng người nào.
Chỉ có một chùm sáng kia xông lên cửu tiêu, điên cuồng bay ra phía ngoài chạy trốn.
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, mặc cho đoàn linh hồn kia rời đi, hắn đã nói sẽ không xuất thủ thì sẽ giữ lời.
"Thả hổ về rừng cũng không phải cách tốt."
Hà Bách Châu nói.
"Vậy cũng gọi hắn là hổ sao, chỉ là một con rệp, tha cho hắn một mạng."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Hà Bách Châu nghe vậy thì sững sờ, chợt cười khổ. Trong mắt hắn một tên cường giả Chí Tôn vương cấp độ thứ tư chẳng qua cũng chỉ là một con rệp nhỏ bé không sức ảnh hưởng thôi sao, có lẽ đây mới thật sự là ngạo khí.
"Ngươi mau tu luyện cho thật tốt đi, ta thấy thiên phú của ngươi, nếu như có thể hấp thu Cổ Thánh khí đủ nhiều hẳn là có cơ hội đột phá Chí Thánh."
Tịch Thiên Dạ để lại một câu nói rồi quay người đi về trên núi.
Hà Bách Châu nghe vậy khẽ liếc mắt, bây giờ ngươi mới biết thiên phú của bản cô nương đây tốt sao, vừa rồi lại dám nói thiên tư của nàng quá kém, thật làm tức chết!
Nhưng Cổ Thánh khí chỉ có thể gặp mà không có thể cầu, nàng nhất định phải nắm bắt thật tốt cơ hội lần này mới được, có thể đột phá làm Chí Thánh thành công hay không, nói không chừng là nhờ vào hàng động lần này.
Bên ngoài trăm vạn dặm, một đoàn hào quang linh hồn điên cuồng bay lượn trên cửu thiên, bởi vì là trạng thái linh hồn, lại liên tục chú ý ẩn nấp cẩn thận cho nên suốt đường đi không có ai phát hiện ra hắn.
Chùm sáng linh hồn này dĩ nhiên chính là tên nam tử trung niên của Tê Hiệp tộc, sau khi trốn thoát ra khỏi Cổ Thánh Nhai, hắn liền như ngựa không dừng vó mà một mạch bay thẳng ra phía ngoài.
Một tên cao thủ Chí Tôn vương cấp độ thứ tư không có thân thể, lại lang thang bên ngoài quả là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Hắn nhất định phải nhanh chóng quay trở về Tê Hiệp tộc, tìm kiếm thân thể thích hợp với hắn để đoạt xá.
Cũng may hắn những năm gần đây hắn có nghiên cứu qua một vài pháp về linh hồn, hiểu sơ một vài bí thuật ẩn giấu khí tức của linh hồn, trên đường đi nếu như chú ý cẩn thận thì cũng không cần phải lo lắng điều gì.
Nhưng mà ý niệm trong lòng nam tử trung niên vừa mới chuyển qua, bỗng trước mắt bỗng nhiên tràn ngập khói đen, một luồng khói đen âm lãnh che phủ trên vòm trời, bao trùm toàn bộ thiên địa.
"U minh khí."
Sắc mặt nam tử trung niên kia kịch biến, trong mắt hắn tràn đầy vẻ ngưng trọng, linh hồn thể trong nháy mắt co lại thành một điểm nhỏ, chú ý cẩn thận tới cực điểm.
Hắn chưa bao giờ thấy qua u minh khí dày đặc như thế này, dù cho hắn có tu vi Chí Tôn vương cấp độ thứ tư cũng chưa bao giờ nhìn thấy, cảnh tượng trước mắt thật là đáng sợ, dường như toàn bộ thế giới đều bị u minh khí ăn mòn ô nhiễm, triệt để hóa thành bóng tối mịt mù.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao lại có sức mạnh u minh đáng sợ như vậy xuất hiện, nơi này cách Chúng Thần sơn không xa, chẳng lẽ bọn hắn muốn..."
Nam tử trung niên quả thực không dám tiếp tục nghĩ nữa, chuyện U Minh Tộc đã xâm lấn Thánh Khư bây giờ ai cũng đã biết, nhưng thật không ngờ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến tình trạng như thế.
Tiến đánh Chúng Thần sơn, U Minh tộc điên rồi sao, đây chính là Thần Thánh Chi Địa thơgi thượng cổ.
U minh khí không ngừng cuồn cuộn tới che khuất cả bầu trời, nam tử trung niên kia trốn ở trong tầng mây không dám thở mạnh, sợ rằng chỉ cần tản mát ra một chút chấn động là có thể bị phát hiện ngay lập tức.
Chỉ thấy trên mặt là ngàn vạn U Minh quân đoàn đang hành quân, nhuộm cả khu đại địa thành một màu đen mịt mờ, như là hải dương đang không ngừng phun trào.
Liếc nhìn lại vô cùng vô tận, hơn nữa toàn bộ đều những chiến sĩ U Minh vô cùng cường đại.
Cái gọi là kiến nhiều cắn chết voi, dù cho Chí Tôn vương đi nữa mà bị loạt quân đội này bao vây, sợ là chỉ một lát cũng sẽ chết không có chỗ chôn.
Hơn nữa không chỉ là U Minh quân đoàn, còn có cả hàng loạt cường giả của U Minh tộc đang đang cuộn trào khí tức, cường giả cấp độ Chí Tôn vương lại có đến mấy ngàn người, số lượng Thiên Vương cảnh cũng là vô số kể.
"Làm sao có thể, U Minh tộc làm sao có thể xuất hiện nhiều cường giả như vậy..."
Nam tử trung niên của Tê Hiệp tộc run rẫy chấn động, đừng nói tới mấy ngàn Chí Tôn vương, bên trong một bộ tộc mà có trên một ngàn Chí Tôn vương đã là chuyện xưa nay chưa từng nghe chưa từng thấy rồi. Ngay cả thời điểm Tinh Linh tộc cường đại nhất thì số lượng Chí Tôn vương cũng không có vượt qua 1000.
Dù cho U Minh tộc có mạnh hơn cũng không thể mạnh đến tình trạng như thế, bọn hắn ở đâu mà biến ra nhiều Chí Tôn vương như vậy, quả thực là quá quỷ dị, quá khác thường.
Nam tử trung niên kia kinh ngạc suy ngẫm một hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu đã rõ, Tinh Linh tộc vì sao lại mở cửa Thánh Khư, thậm chí còn mở cửa cả tài nguyên của Chúng Thần sơn, cũng phải là muốn lôi kéo cao thủ khắp thiên hạ hội tụ đến sao.
"Dù cho lôi kéo cao thủ khắp thiên hạ hội tụ đến cũng chưa chắc có thể chống đỡ lại sức mạnh đáng sợ như vậy."
Nam tử trung niên tự lẩm bẩm, triệt để bị chấn động.
"Ồ! Tại sao có thể có một đoàn linh hồn tung bay ở trên trời, hơn nữa tu vi lại không thấp, thật thú vị."
Ngay lúc nam tử trung niên kia đang nghẹn họng nhìn trân trối, tâm tình điên cuồng kinh ngạc thì một luồng thanh âm cổ quái bỗng nhiên từ trong đoàn quân hùng hậu ngàn tỉ quân kia vang lên.
"Không hay rồi!"
Sắc mặt nam tử trung niên kia kịch biến, không một chút mảy may lưỡng lự, trong nháy mắt liền hóa thành một mũi tên bắn ra, chớp mắt đã thoát xa vài trăm dặm.
Nhưng mà vô dụng...
Chỉ thấy bên trong u minh cuồn cuộn lạnh lẽo bước ra một tên nam tử dáng người thon dài, trên mặt mang theo bịt mắt độc nhãn, mặc dù trong trong ngàn vạn quân đội cũng rất dễ dàng nhận ra hắn, đặc biệt như vậy liếc mắt đã có thể khiến người ta chú ý tới, để lại ấn tượng sâu sắc.
Trên đầu vai của hắn có một con quạ đen đang ngồi xổm trên đó, đôi mắt con quạ đen tinh hồng vừa nhìn lên bầu trời vừa gọi oa oa.
Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, tinh hồn có tu vi Chí Tôn vương cấp độ thứ tư, lại có thể trực tiếp bị tiếng kêu kia làm cho dừng lại tại chỗ.
Nam tử trung niên vô cùng hoảng sợ, dốc hết toàn lực muốn giãy dụa, nhưng lại không cách nào động đậy được dù chỉ một chút.
Thứ đồ gì vậy, đó rốt cuộc là thứ gì!
"Hắc hắc! Cường độ của cái linh hồn kia không tồi, cho ngươi làm đồ ăn vặt đấy."
Độc nhãn nam tử cười hắc hắc nói.
Con quạ đen quỷ dị nghe thấy vậy vô cùng hưng phấn, liền oa oa thét lên rồi đột nhiên từ trong miệng bắn đầu lưỡi mỏng nhỏ mà vô cùng dài của mình ra.
Đầu lưỡi mỏng nhỏ kia lại có thể trực tiếp xông lên mấy vạn mét không trung, quấn lấy linh hồn tên nam tử trung niên, sau đó nhẹ nhàng linh hoạt kéo một phát, linh hồn nam tử trung niên liền bị nó trực tiếp kéo vào trong miệng, một ngụm mà nuốt lấy.
Trang 552# 1