Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 1100: Tuyệt Cảnh

Chương 1100: Tuyệt Cảnh




Kinh Đào tiên quyền chính là Tiên gia quyền pháp, vừa ra tay đã là muôn hình vạn trạng, sóng cả cuộn trào không ngừng, mãnh liệt che phủ toàn bộ bầu trời.

Một luồng bọt nước bắn tung lên, mấy tên Chí Tôn vương của Tê Hiệp tộc trực tiếp liền bị hất bay ra ngoài, chỉ có tên nam tử trung niên cấp độ thứ tư kia là thoáng chặn được sóng lớn trùng kích.

"Chuyện gì vậy chứ."

Cả đám Chí Tôn vương của Tê Hiệp tộc tên nào tên nấy trợn mắt hốc mồm, cảnh tượng trước mắt thực sự quá kinh hãi, vẻn vẹn chỉ là một nhúm bọt nước nhỏ lại có thể nhấc lên sức mạnh đáng sợ như vậy, gió bào không ngừng tụ đến trên cửu thiên ẩn chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ.

"Giả thần giả quỷ."

Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, hắn không tin Tịch Thiên Dạ chỉ tung một chiêu đã có thể dẫn tới sức mạnh đáng sợ như vậy.

Hắn lại nghĩ, ngoại trừ bọt nước quay cuồng kia ra thì những cái khác khác hẳn là thuộc về huyễn tượng, chỉ là thứ đồ cố ý lấy ra dọa người mà thôi.

"Không sai, giả thần giả quỷ."

"Ta xem toàn bộ đều là giả, cũng thật biết kiếm chuyện."

Mấy tên Chí Tôn Vương khác của Tê Hiệp tộc nghe vậy, tên nào tên nấy hoàn hồn lấy lại tinh thần, bọn hắn đều cho rằng tất cả khí tượng trước mắt đều là giả.

Dù sao cũng không có người nào có thể một quyền mà bộc phát ra sức mạnh đáng sợ như vậy, ngay cả đại ca của mình cũng làm không được, huống chi là một tên thiếu niên không danh không tiếng.

"Vạn dặm thiên hà? Hắc hắc, đáng cười."

Thấy tất cả mọi người tán đồng hắn, nam tử trung niên kia càng thêm chắc chắn rằng Tịch Thiên Dạ đang cố thể hiện một cách hảo huyền. Nhân gian chí tôn cũng chưa hẳn có thể thi triển ra chiêu thức muôn hình vạn trạng như thế, nếu là thật thì quả là đáng sợ.

Nam tử trung niên kia bước ra một bước, chủ động đón lấy huyễn tượng vạn dặm thiên hà đang không ngừng hội tụ tới kia.

"Huyễn tượng như vậy, phá hết cho ta."

Bạch ngọc trường kiếm vút lên trời cao, hóa thành Ngọc Long hung hăng xông vào vạn dặm thiên hà kia.

Ầm ầm!

Huyễn tượng mà hắn vốn cho là tiện tay là có thể phá vỡ kia, đột nhiên bộc phát ra thành sóng lớn kinh thiên, thiên địa rúng động, Ngọc Long trực tiếp bị thủy triều bao phủ rồi tan biến mất giống như là côn trùng nhỏ bé bị chết đuối giữa biển nước mênh mông.

Lực chấn động cực mạnh từng tầng một tản ra, đánh tan ngàn dặm mây trời.

Phốc phốc!

Thân thể nam tử trung niên kia chấn động, bị một luồng sức mạnh khổng trực tiếp hất bay ra ngoài, một ngụm máu tươi văng ra tung tóe, bản thân bị đẩy lui lại hơn trăm dặm.

"Không phải là giả, làm sao có thể!"

Nam tử trung niên kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên thân thể hắn chằng chịt những vết cắt như một thứ đồ gốm sứ có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Những tên Chí Tôn vương còn lại của Tê Hiệp tộc cũng đều trợn tròn mắt, sắc mặt tên nào tên nấy kinh hoảng cực độ.

Nam tử trung niên kia trảm một kiếm xuống mặt sông, dường như hành động của hắn đã kích phát ra hung tính của vạn dặm thiên hà, mặt sông uốn lượn dữ dội, rồi vây lấy tên nam tử trung niên đó, tựa như một chiếc vòng ngọc phiêu đãng, lộng lấy trên chín tầng trời.

"Không hay rồi!"

Bị Thiên Hà vây lại, sắc mặt nam tử trung niên cự biến, trong lòng hắn thầm cảm nhận được một luồng nguy hiểm đang tới gần, dường như không một chút do dự, người và kiếm hợp nhất hóa thành một thanh kiếm dài vạn trượng, hung hăng va về phía vạn dặm thiên hà kia, ý đồ muốn đục ra một lỗ trên Thiên Hà để mà chạy đi.

Là cao thủ Chí Tôn vương cấp độ thứ tư, với sức mạnh cực đại giữa người và kiếm hợp nhất với nhau, vạn dặm đại dương mênh mông đều có thể bị bổ ra thành một khe rãnh.

Nhưng mà cho dù hắn đã dốc hết sức đụng vào Thiên Hà Ngọc Đái, vẫn không cách nào đâm ra được một lỗ hổng trên đó, ngược lại còn bị một một làn sóng thủy triều đụng bay ngược ra ngoài.

"Thứ đồ gì vậy!"

Nam tử trung niên kia sợ vỡ mật lạnh, hắn nắm Cổ Kiếm mà tay không ngừng run rẩy.

Vạn dặm thiên hà trước mắt chẳng lẽ thật sự chính là thiên hà trên cửu thiên, làm sao có thể, người nào có thể tiện tay đưa thiên hà tới...

Nam tử trung niên không tin được mà nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, cuối cùng cũng ý thức được đó chính là sự thật.

"Các hạ, tại hạ lỗ mãng, xin thứ lỗi."

Nam tử trung niên ôm quyền nhận lỗi, ngạo khí ban đầu giờ phút này đều tan biến hết.

"Lỗ mãng sẽ phải trả giá đắt, các ngươi có thể xông ra thì xem như không có hì xảy ra, Nếu như không cách nào xông ra được, vậy thì chết đi."

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng thản nhiên nói.

Với tu vi càng ngày càng cao thì Kinh Đào tiên quyền thức thứ nhất cũng càng ngày càng trở nên cường đại, càng thêm giống chiêu thức của Tiên gia.

Đương nhiên cái gọi là thiên hà từ trên chín tầng trời đưa tới kia dĩ nhiên là giả, thậm chí sông dài vạn dặm trên trờ cũng là giả.

Chỉ có điều Tịch Thiên Dạ trong giả có thật, trong thật có giả, tinh diệu vô song, thoạt nhìn muôn hình vạn trạng.

"Chết..."

Nam tử trung niên nghe vậy thì con ngươi đột nhiên co vào, hắn chính là Chí Tôn vương cấp độ thứ tư, có thế nói là vô địch trong thiên hạ, tiếng tăm lẫy lừng, trên trời dưới đất không sợ bất cứ thứ gì. Đã từ rất lâu rồi không một ai dám đứng trước mặt hắn mà nói ra cái từ chết này, hắn thậm chí còn quên đi chính mình cũng sẽ chết.

"Hôm nay là ta đã làm sai trước, nhưng cũng không đến mức phải đối mặt với sinh tử, ban án tử cho bất cứ người nào thì cũng không phải điều tốt, các hạ chẳng lẽ thật sự muốn ép ta phải liều mạng với ngươi sao?"

Biểu lộ nam tử trung niên lãnh khốc nhìn Tịch Thiên Dạ, một tên cao thủ Chí Tôn vương cấp độ thứ tư một khi quyết định liều mạng sẽ là một chuyện vô cùng đáng sợ, hắn không tin người trẻ tuổi trước mắt kia lại không kiêng dè chút nào.

"Ngươi không xứng."

Tịch Thiên Dạ vẫn đạm mạc như lúc ban đầu, không hề để ý đến lời uy hiếp của tên nam tử trung niên.

"Tốt! Rất tốt! ngươi đã khinh người quá đáng như thế, vậy thì không còn cách nào khác."

Nam tử trung niên giận quá mà bậc cười, nhìn lên thiên hà dậy sóng trước mắt, hắn biết rõ chuyện hôm nay không có kết quả tốt lành.

Qua mấy lần va chạm, mặc dù từ đầu đến cuối hân không hề biết rõ người thiếu niên trước mắt kia hư thực thế nào nhưng cũng đại khái có thể suy đoán ra mấy phần, vạn dặm thiên hà trước mắt tuyệt đối không có cường đại như vẻ bề ngoài của nó. Nếu như hắn dốc hết toàn lực, thậm chí không tiếc thi triên ra cấm thuật, hẳn là sẽ có biện pháp xông phá ra một cái lỗ thủng.

Hắn không hề nghĩ đến việc mình có thể thắng được trận chiến ngày hôm nay, chiến đấu đến tận bây giờ, hắn chỉ mong có thể thoát thân, hắn biết rõ khả năng có thể chiến thắng là cực kỳ bé nhỏ. Tóm lại quân tử báo thù mười năm không muộn, cái nhục ngày hôm nay hắn không sớm thì muộn cũng sẽ tìm trở lại.

"Hóa Hư Trảm Linh."

Khí tức Chí Tôn trên người nam tử trung niên kia phả ra nồng đậm, hắn tung thanh bảo kiếm lên trảm ra một chiêu cực lộng lẫy.

"Đại ca, chúng ta giúp ngươi một tay."

Mấy tên Chí Tôn vương khác của Tê Hiệp tộc cũng đang bị nhốt bên trong Thiên Hà Ngọc Đái, tên nào tên nấy trợn mắt trừng trừng, theo sát đằng sau nam tử trung niên mà bộc phát ra một chiêu mạnh nhất của chính mình.

Con mắt Tịch Thiên Dạ híp lại nhẹ gật nhẹ đầu.

Tên nam tử trung niên kia xứng đáng có thể tu luyện thành cường giả Chí Tôn vương cấp độ thứ tư của Tê Hiệp tộc, dưới tình huống như thế đã dám ra sức đánh cược một lần, từ đầu tới cuối vẫn tin tưởng vào bản thân.

Kinh Đào tiên quyền của hắn mặc dù mạnh mẽ, nhưng cuối cùng cũng là có hạn.

Năm sáu tên Chí Tôn vương của Tê Hiệp tộc dồn lực phát động ra một kích mạnh nhất, tuy đánh tan Thiên Hà Ngọc Đái là điều không thể nhưng để va chạm tạo ra một lổ hổng ở trên đó thì lại là việc không quá khó khăn.

"Đổi lại là bình thường thì ta sẽ thả các ngươi đi, nhưng hôm nay các ngươi đều phải ở lại."

Tịch Thiên Dạ lắc đầu giẫm chân một cái.

Một gợn sóng vô hình khuếch tán mà ra, trong chốc lát Thiên Hà Ngọc Đái kịch liệt chấn động, một đợt thủy triều nhấc lên cao vạn trượng khiến toàn bộ hư không đều chấn động không ngừng vặn vẹo.

Kinh Đào Hãi Lãng, thức thứ hai của Kinh Đào tiên quyền.

Với tu vi hiện tại của Tịch Thiên Dạ, hắn có thể dễ dàng thi triển ra thức thứ hai của Kinh Đào tiên quyền.

Thức thứ hai vừa ra, Thiên Hà Ngọc Đái đã không giống trước, đột nhiên nhấc lên sóng biển vô tận, từng tầng từng tầng nối tiếp nhau, lực va chạm cực mạnh cứ như là lực từ cửu thiên giáng xuống.

Chư vị Chí Tôn vương của Tê Hiệp tộc công kích, đụng vào phía trên Thiên Hà Ngọc Đái đều bị tan rã.

Phanh phanh phanh!

Mấy tên cường giả của Tê Hiệp tộc bị đánh tới tấp bên trong Thiên Hà Ngọc Đái, trên người tên nào tên nấy đều xuất hiện hàng loạt vết rách.

Hai tên cường giả có tu vi Chí Tôn vương cấp độ thứ nhất đã trực tiếp bị đánh chết, hóa thành thi thể ngâm mình ở trong nước sông.

Những người khác cũng không khá khẩm hơn, không ngừng va chạm chấn động bên trong Thiên Hà Ngọc Đái, trên người tên nào cũng đều không ngừng xuất hiện hàng loạt vết rách, đều có thể bị đánh chết bất cứ lúc nào.

Một kích mạnh nhất mà nam tử trung niên kia tung ra không có hiệu quả gì, ngược lại chính mình là bị thủy triều vô tận bao bọc, sắc mặt đã khó coi tới cực điểm.

Làm sao có thể!

Hắn suốt đời vang danh thiên hạ, làm sao có thể không xé ra được một lỗ hổng.

Thiếu niên ở trước mắt kia thật sự mạnh như vậy sao.

"Quá tàn khốc."

Ánh mắt Hà Bách Châu lấp lánh tinh quang, hưng phấn nói:

"Tịch Thiên Dạ, đây là chiêu thức gì của ngươi vậy, có thể dạy cho ta được không, ta có thể trả giá rất cao, ngươi cứ trực tiếp ra giá."

Dù cho nàng cũng bị vạn dặm thiên hà kia làm cho chấn động, bí pháp như thế thực sự khiến nàng rung động mạnh mẽ, nàng cũng là lần đầu trông thấy.

Không nói đến vấn đề mạnh bao nhiêu mà là nàng muốn dốc hết toàn lực để mà chinh phục chiêu thức uy phong lẫm liệt trước mắt này.

"Thiên tư của ngươi quá kém, không tu luyện được."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hà Bách Châu cứng đờ mặt ra, sắc mặt khó coi vô cùng, hận không thể một cước đá vào mông Tịch Thiên Dạ.

Thiên tư của nàng kém ư, đừng nói là Nam Man đại lục, cho dù là so với cường giả của Mộ Thương đại lục thì thiên phú của nàng cũng là thiên hạ hiếm thấy, ít có người có thể so bì được với nàng. Hừ! Dám nói nàng không có thiên tư.

Không muốn truyền thụ nàng thì thôi, tìm cớ gì, hơn nữa lại là cái cớ rách rưới như thế thật khiến cho người ta muốn đánh.

Tịch Thiên Dạ cười cười không có nói rõ lí do là gì, không phải vấn đề thiên tư mà là vấn đề cấp độ; Kinh Đào tiên quyền chính là Tiên gia quyền pháp, nếu là không có trình độ nhất định căn bản là không có cách nào tu luyện được.

Đừng nói là Hà Bách Châu, dù cho thần linh trên cái thế giới này cầm lấy Kinh Đào tiên quyền cũng chưa chắc có thể tu luyện thành công.

Tu sĩ ở giai đoạn sơ cấp trên khắp cái thế giới Thái Hoang này có lẽ chỉ có Hải U Hoàng là tiên nhân duy nhất có thể tu luyện được.

Kinh Đào Hãi Lãng cuồn cuộn trên bầu trời, hết thảy Chí Tôn vương của Tê Hiệp Tộc đều đã bị bao vây, hơn nữa thương thế càng ngày càng nặng, trong nháy mắt lại có hai người nữa chết đi.

"Các hạ tha mạng, chúng ta sai rồi, xin hãy khoan dung độ lượng buông tha chúng ta một lần."

Trong mắt Nam tử trung niên cuối cùng cũng xuất hiện một chút sợ hãi, nếu tiếp tục bị vây nhốt, không chỉ tất cả Chí Tôn Vương của Tê Hiệp tộc đều phải chết, mà ngay cả hắn cũng phải chết ở chỗ này.

Từ khi tu thành Chí Tôn vương cấp độ thứ tư, hắn liền ngạo thị thiên hạ, căn bản không có khái niệm tử vong.

Nhưng giờ này khắc này, đã cảm nhận được sự đáng sợ của cái chết.

"Ta đã nói rồi, nếu các ngươi có thể trực tiếp xông ra thì ta sẽ bỏ qua các ngươi, có thể sống hay không phải dựa vào chính các ngươi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.


Trang 551# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất