Chương 1105: Phá Vây
Tịch Thiên Dạ nói tới tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng không phải là Tổ Thần bên trong Thái Hoang thế giới mà là Tu Tiên giả Đại Thừa kỳ.
Bằng không thì, không có Tiên đạo truyền thừa cùng nội tình thì các Tổ thần không cách nào bố trí ra tiên trận, cho dù là tiên trận tàn khuyết cũng không được.
"Hắn! Là khí tức của hắn."
Thanh âm của Hải U Hoàng vang lên trong thức hải Tịch Thiên Dạ, từ khi Tịch Thiên Dạ đạt được Vạn Hồn linh thụ, hắn cũng nhận được một số chỗ tốt nhất định.
Cho nên mấy tháng gần đây hắn đều tu luyện bên trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn, cơ bản sẽ không chạy ra ngoài.
Mà giờ khắc này hắn là trực tiếp chui ra khỏi Diêm Ma Ám Thiên Ấn, đưa mắt nhìn lên U Minh Hắc Vân phía trên bầu trời, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
"Người nào? Ngươi biết hắn."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, hắn không ngờ rằng Hải U Hoàng sẽ có phản ứng như thế, chẳng lẽ hắn nhận biết người bày trận.
Hải U Hoàng yên lặng, sắc mặt âm trầm vô cùng, sau đó một câu cũng không nói, hào quang lóe lên trở về bên trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn.
Bộ dáng kia... Cực kỳ giống chó nhà có tang nản lòng thoái chí!
Tịch Thiên Dạ thấy vậy hơi sững sờ, cũng không ngờ rằng Hải U Hoàng sẽ phản ứng như thế.
Nhưng hắn không hỏi nhiều, nếu không muốn nói hà tất phải hỏi. Đối với hắn mà nói, thật ra là người nào cũng không có gì phải ngạc nhiên.
"Chủ nhân!"
"Tịch công tử."
Chỉ chốc lát sau, Xi Xương cùng Hà Bách Châu từ những phương hướng khác nhau chạy tới, chủ động tụ tập bên người Tịch Thiên Dạ.
Trên chiến trường hỗn loạn như vậy, không thể nghi ngờ ở bên người Tịch Thiên Dạ sẽ an toàn nhất.
Khải Tát hộ pháp cũng quay về, biến hóa của hắn tương đối lớn so với lúc trước, bởi vì hắn đã bước ra một bước cuối cùng, tu thành Chí Tôn vương. Cũng vì thế mà thái độ Xi Xương tốt lên rất nhiều, đã nói mấy câu cùng hắn.
"Chủ nhân, U Minh tộc đã phong tỏa toàn bộ Chúng Thần sơn, muốn chạy trốn ra ngoài khả năng không lớn, làm sao bây giờ."
Vẻ mặt Xi Xương ngưng trọng nói, hắn gặp mấy tên Chí Tôn vương trốn ra bên ngoài, tất cả không ngoại lệ toàn bộ chớp mắt đều bị giết chết, bên ngoài bây giờ toàn bộ đều là cường giả U Minh tộc, căn bản là không xông ra được.
"Toàn bộ các ngươi đi lên núi tìm Tinh Linh tộc đi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Hiện tại tình huống này chỉ có liên hệ chặt chẽ cùng một chỗ với Tinh Linh tộc mới có một tia phần thắng. Nếu là phân tán, như vậy thì chỉ khiến U Minh tộc có cơ hội tiêu diệt từng bộ phận mà thôi, chết cũng là chết vô ích.
Tinh Linh tộc chủ động mở ra Thánh Khư, thậm chí hào phóng ngay cả Chúng Thần sơn cũng mở, đoán chừng chính là ôm tâm tư như vậy.
"Cơ duyên của Tinh Linh tộc quả nhiên không dễ cầm như vậy."
Hà Bách Châu cười khổ, bên trên Chúng Thần sơn có hơn một ngàn tên Chí Tôn vương, toàn bộ đều bị Tinh Linh tộc lợi dụng.
Hiện tại bọn hắn đều cột vào chiến thuyền của Tinh Linh tộc, chỉ có thể cùng U Minh tộc toàn lực đánh một trận.
Cũng may toàn bộ cường giả đỉnh cao thế giới cơ hồ đều tụ tập ở đây, chưa hẳn không thể đánh với U Minh tộc một trận.
"Vậy còn ngươi."
Hà Bách Châu nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, nói một lát, tựa hồ Tịch Thiên Dạ cũng không có ý tứ rời đi cùng bọn hắn.
"Ta lưu lại săn giết cường giả U Minh tộc."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Minh Hoàng Luyện Thi thuật của hắn chỉ kém một bước cuối cùng là có thể triệt để ngưng tụ ra đạo Minh Hoàng thi vănthứ mười sáu. Đây là một cực hạn, ngưng tụ ra Minh Hoàng thi văn thứ mười sáu sẽ có sự thay đổi tương đối lớn về chất.
Chẳng qua là ngưng tụ căn Minh Hoàng thi văn thứ mười sáu cần đồ ăn tương đối khổng lồ. Tình huống bình thường căn bản là không có cách thỏa mãn Tịch Thiên Dạ đột phá.
Nhưng bây giờ... U Minh tộc cường giả hội tụ đầy trời, đúng là thời cơ cướp đoạt đồ ăn tốt nhất của hắn.
Tu sĩ chủng tộc khác, Tịch Thiên Dạ sẽ không tùy ý giết chóc, làm trái đạo tâm tu hành của hắn.
Nhưng cách làm của U Minh tộc đã làm tổn hại thiên hòa, chọc giận hắn.
"Không cần thiết đi, trước tụ hợp cùng Tinh Linh tộc rồi từ từ tính toán không phải tốt hơn sao? một mình ngươi hành động quá nguy hiểm."
Hà Bách Châu hơi nhăn lông mày nói.
Để bọn hắn rút lui trước, chính mình lại chạy đi cứng đối cứng, nàng cũng không rõ ràng ý nghĩ của Tịch Thiên Dạ cho lắm.
Hiện tại U Minh tộc cường thế tiếp cận, không biết có bao nhiêu cường giả hội tụ, khí thế hung hăng, cao thủ như rừng. Đoán chừng tồn tại cấp độ nhân gian chí tôn cũng có một vài người, Tịch Thiên Dạ lưu lại đây quá nguy hiểm.
Không phải nàng không tín nhiệm Tịch Thiên Dạ, mà là U Minh tộc thực sự quá mạnh.
"Yên tâm đi, nếu ta dám ở lại, tự nhiên có chỗ nắm chắc."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, nói xong hắn bước ra một bước, Huyền Thiên Ly Hỏa cùng Hàn Phách cực quang ngưng tụ thành hai tuyệt thế bảo kiếm, thần kiếm hoành không, một kiếm qua đi liền có trên trăm tên U Minh tộc bị giết chết, trong đó thậm chí bao gồm một tên Chí Tôn vương nhất trọng thiên.
"Các ngươi theo đằng sau ta."
Tịch Thiên Dạ một đường hướng phía trước giết, những nơihắn đi qua gió tanh mưa máu, bởi vì Cổ Thánh nhai đã bị tầng tầng bao bọc, muốn đi ra ngoài chỉ có thể cưỡng ép mở một con đường máu.
Bằng vào tu vi Tịch Thiên Dạ, muốn giết ra một đường máu tự nhiên không khó, trên đường đi cơ hồ người cản giết người, thần cản giết thần.
Mặt khác những tu sĩ khác bị nhốt trong Cổ Thánh nhai trông thấy thanh thế Tịch Thiên Dạ lớn như vậy, toàn bộ chủ động hội tụ tới, tụ tập sau lưng Tịch Thiên Dạ, nỗ lực phá vây.
Hà Bách Châu thấy vậy lông mày hơi nhăn lại. Nhiều người một chỗ như vậy tất nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của U Minh tộc, đến lúc đó bọn hắn thành trọng điểm chiếu cố, muốn phá vây ra ngoài chắc chắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Bất quá Tịch Thiên Dạ không nói gì, nàng cũng nhịn xuống không mở miệng, kiên trì xông lên phía trước. Kiếp nạn trước mặt, moi người đều là trên một chiếc thuyền, chiếu cố lẫn nhau là việc nên làm. Hiện tại chắc chắn cần bọn hắn, nói không chừng sau này còn cần bọn hắn hỗ trợ đấy.
Theo thời gian trôi qua, tu sĩ tụ tập tới càng ngày càng nhiều, vẻn vẹn Chí Tôn vương đã có hơn trăm tên.
Lực lượng đáng sợ như vậy, muốn công kích lên bất kì chủng tộc nào trên thế giới, chỉ cần không phải Tinh Linh tộc hoặcU Minh tộc, đoán chừng đều có thể tuỳ tiện hủy diệt.
Đương nhiên thanh thế bọn hắn lớn như vậy, một đường thế như chẻ tre tất nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của U Minh tộc.
"Cổ Thánh nhai bên kia xảy ra chuyện gì, tại sao đại quân U Minh tộc chúng ta ngược lại lâm vào thế yếu?"
Trong soái trướng, một tên Đại Hán khôi ngô vô cùng, hai tay để trần, sau lưng có mười cánh tay quái dị ngồi tại chủ vị, trong mắt tràn đầy lãnh khốc.
Thân thể của hắn không cao, bên trong cường giả U Minh tộc cao mấy trượng thậm chí mấy chục trượng, chiều cao của hắn chỉ có thể coi là trình độ nhân loại bình thường.
Nhưng hắn ngồi ở đằng kia lại có khí thế nuốt sơn hà, tựa như trung tâm của thiên địa. Trong soái trướng toàn bộ đều là cao thủ nhiều như mây, chúng tướng sĩ lại thở mạnh cũng không dám, từng người đều thận trọng từ lời nói đến hành động, cẩn thận tỉ mỉ thi hành quân lệnh.
"Báo cáo đại nguyên soái, bên trên Cổ Thánh nhai có một vị nhân gian chí tôn dẫn đầu, tụ tập hàng loạt cao thủ bên trên Cổ Thánh nhai lại một chỗ, nhóm người này đang phá vây hướng lên Chúng Thần sơn."
Một tên Đại Hán Chí Tôn vương tầng thứ ba quỳ một chân xuống đất cung kính báo cáo.
"Nhân gian chí tôn?"
U Minh thống soái hơi nhăn lông mày lại. Theo hắn biết, bên trong trận doanh Tinh Linh tộc có một ít chí tôn nhân gian, trong đám người Cổ Thánh nhai hẳn là không có mới phải.
Từ khi nào lại có một vị nhân gian chí tôn như vậy.
"Nhân gian chí tôn mà thôi, giết là được."
Một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên trong soái trướng, theo thanh âm kia xuất hiện, một cỗ yêu phong từ bên ngoài cuốn tới. Các tướng lĩnh trong soái trướng bị yêu khí kia thổi qua, toàn bộ đều run lên nhè nhẹ, cả người phát lạnh.
Trang 554# 1