Chương 1115: Nhỏ Máu Trùng Sinh
U Thiên kinh có thể mượn sức mạnh của U Minh Chi Vân, thực lực có thể bạo phát ra có thể nói là như thần như phật, không một sinh linh nào trên thế gian có thể ngăn cản.
Những vết rách trên thân thể Tịch Thiên Dạ không ngừng tăng thêm, dường như muốn vỡ vụn hoàn toàn.
"Ta đã từng khuyên nhưng ngươi không nghe, vậy thì chết đi cho ta."
U Thiên kinh lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ, hắn mặc kệ Tịch Thiên Dạ có thân phận gì, lai lịch ra sao, có phải là có bối cảnh đáng nể ở thế giới bên ngoài kia hay không, chỉ cần dám nhúng tay vào đại kế vạn năm của U Minh tộc bọn hắn thì đều phải chết.
"Dựa vào ngươi vẫn không giết được ta." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Sắp chết đến nơi còn dám mạnh miệng."
U Thiên kinh đột nhiên tung ra một cước, bộc phát ra một luồng sức mạnh bàng bạc mênh mông, trong khoảnh khắc như là bão cát cuồn cuộn phóng tới Tịch Thiên Dạ.
U Thiên kinh mượn vào sức mạnh của Tiên trận U Minh Chi Vân, một luồng năng lượng đáng sợ cùng gió lốc kéo tới bao phủ khắp nơi, Cổ Thánh nhai dường như cũng bị thổi để mức muốn đổ sụp.
Răng rắc!
Thân thể Tịch Thiên Dạ cuối cùng cũng không thể kiên trì được nữa, hoàn toàn vỡ vụn hóa thành tro tàn.
Nhưng mà, chỉ thấy trong đám tro tàn kia có một đóa U Minh xinh đẹp đang trôi nổi, tản ra ánh sáng rung động lòng người.
"Ừm?"
U Thiên kinh khẽ nhíu mày, nhìn qua cái bông hoa U Minh kia mà cảm giác có chút cổ quái, một loại cảm giác khó hiểu.
"Hừ! Mặc kệ là đồ vật gì, tất cả biến thành tro bụi cho ta, ta sẽ xóa sạch toàn bộ dấu vết của ngươi trên thế gian này."
U Thiên kinh hừ lạnh một tiếng kích động sức mạnh U Minh Chi Vân một lần nữa, sức mạnh bàng bạc vô tận tuôn ra khiến toàn bộ thiên địa không ngừng rung động, bên trên Cổ Thánh nhai, ngoại trừ cường giả của U Minh tộc có thể sống, còn toàn bộ các giả của các tộc khác đều bị luồng sức mạnh như thần như phật kia ảnh hưởng, đến một chút sức chống cự cũng đều không có, trực tiếp bị tiêu diệt một cách triệt để.
Đương nhiên, những cái kia cũng chỉ là dư chấn mà thôi, toàn bộ sức mạnh chân chính dường như đều công kích về phía hoa U Minh kia.
Chỉ thấy từng đoàn từng đoàn cực quang u ám từ trên cửu thiên chi thượng không ngừng hạ xuống, sau đó điên cuồng bổ vào phía trên hoa U Minh.
Đoàn cực quang u ám kia có thể đánh chết được cả một tên nhân gian chí tôn, huống chi chỉ là một đóa liên hoa hư không.
Nhưng điều quỷ dị chính là, mặc dù sức mạnh cực quang u ám kia cường đại đến cỡ nào, trong nháy mắt bộc phát ra biết bao sức mạnh công kích vào hoa U Minh, nhưng toàn bộ đều lướt qua bên trên, căn bản là không có cách nào đụng chạm vào được.
"Làm sao có thể!"
U Thiên kinh không thể tin vào mắt mình, từ lúc chào đời cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nhìn thấy chuyện quái dị như thế.
Vô thượng tiên trận của Tiên tổ đại nhân lại có thể không có một chút tác dụng nào như vậy sao, chuyện trước mắt thật chẳng khác nào hắn đang giơ một thanh tuyệt thế bảo đao mà chém lại chém lung tung trong không khí.
"Ta đã tu thành Minh Hoàng Liên, chỉ dựa vào một tòa tiên trận mà đòi giết ta sao, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi."
Âm thanh của Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt vang vọng trong thiên địa.
"Sao lại có thể không chết!"
Sắc mặt U Thiên kinh kịch biến, hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng tên thiếu niên đã hóa thành tro tàn kia thế mà vẫn chưa chết.
Các cường giả khác của U Minh tộc tên nào tên nấy nghẹn họng mà nhìn trân trối, bọn hắn chằm chằm nhìn về phía cái đóa liên hoa quỷ dị trong Hư Không kia, chẳng lẽ tên thiếu niên kia không phải nhân tộc mà vốn là một liên hoa trong hư không tu luyện thành một sinh linh đặc biệt sao?
"Liên Hoa Nhất Chuyển,
Vạn Tượng Sơ Sinh."
Chỉ thấy đóa liên hoa U Minh quay tít một vòng, một luồng U Minh khí cổ lão tản ra khắp nơi. Một khắc, toàn bộ năng lượng của thiên địa đều bị thối lui trở lại, một luồng pháp tắc đặc thù không thuộc về cái thế giới này chậm rãi xuất hiện, bao trùm vạn vật xung quanh.
"Pháp tắc cao tầng!"
Con ngươi U Thiên kinh co rụt lại, ánh mắt hắn kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi mà nhìn mọi thứ xung quanh bị bao trùm bởi sức mạnh của liên hoa kia.
Trong phạm vi ba mét, hắn cảm nhận được thiên địa ở mức độ cao hơn, đó là một loại pháp tắc cùng quy tắc chí cao vốn không thuộc về cái thế giới này.
Pháp tắc tầng cao của liên hoa U Minh đan xen cùng nhau, từ trong hư không chui ra một luồng năng lượng mạnh mẽ tinh thuần, những năng lượng kia dung hòa cùng liên hoa U Minh rồi chậm rãi ngưng tụ ra một bóng người.
Đạo nhân ảnh kia không phải ai khác mà chính là Tịch Thiên Dạ?
"Trùng sinh sao!"
"Tích máu trùng sinh?"
Từng người từng người bên trong U Minh ngạc nhiên trừng mắt nhìn Tịch Thiên Dạ, bị Đại Thống Soái của bọn hắn trấn sát tới mức như thế mà vẫn không bị tiêu diệt một cách triệt để.
Nếu như U Thiên kinh xuất hiện trước khi Tịch Thiên Dạ tu thành cái Minh Hoàng thi văn thứ mười sáu thì hắn quả thực có thể dựa vào sức mạnh của U Minh Chi Vân tiên trận để mà trấn sát thân thể Tịch Thiên Dạ. Nhưng khi đã công hành viên mãn, tu ra liên hoa U Minh đệ nhất thiên hạ thì muốn giết hắn đương nhiên là việc muôn vàn khó khăn.
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt lườm U Thiên kinh một cái, sau một khắc bóng người kia liền bỗng nhiên tan biến trong tối tăm rồi hoàn toàn thoát ly khỏi Cổ Thánh nhai, bay lên bên trên Chúng Thần sơn mà nhìn xuống.
Tu vi của U Thiên kinh không cao, đoán chừng cũng tương đương tu vi Huyết Giáp nhân nhưng hắn có thể mượn sức mạnh vủa U Minh Chi Vân, cho nên trong giai đoạn này căn bản là không có cách nào có thể địch lại hắn.
U Minh Chi Vân chính là tiên trận tàn phá, trước khi Tịch Thiên Dạ tái tạo thân thể thì cơ bản không có cách nào chống lại được.
Kỳ thật U Thiên kinh cũng chỉ có thể mượn nhờ một phần rất nhỏ sức mạnh của U Minh chi Vân, bằng không trong khoảnh khắc đã có thể khiến Tịch Thiên Dạ biến thành tro bụi.
"Chạy?"
Con ngươi U Thiên kinh co rụt lại, trực tiếp hóa thành một đoàn u quang lập tức đuổi theo.
Nhưng mà tốc độ của Tịch Thiên Dạ thực sự quá nhanh, hắn bất ngờ không kịp đề phòng đã để hắn chạy đi rất xa, mặc dù có thể mượn sức mạnh của U Minh Chi Vân, nhưng trong thời gian ngắn cũng rất khó có thể đuổi kịp hắn.
Hơn nữa Tịch Thiên Dạ chạy trốn lên trên Chúng Thần sơn, U Thiên kinh cũng không dám đi sâu vào trong đó, dù sao khu vực thượng tầng bên trong Chúng Thần sơn vẫn không bị U Minh Chi Vân luyện hóa, nếu như hắn tự tiện xông vào, rất có thể sẽ chết ở bên trong mà không thể ra ngoài được nữa.
"Thôi! Chỉ cần bị nhốt bên trong Chúng Thần sơn, ta không tin không giết chết được ngươi."
U Thiên kinh đuổi tới rìa bên ngoài Cổ Thánh nhai thì ngừng lại, cũng không tiếp tục đuổi theo nữa. Tịch Thiên Dạ có trốn cũng không trốn thoát khỏi Chúng Thần sơn, chờ hắn đánh hạ được Chúng Thần sơn một cách triệt để, tới lúc đó muốn bóp chết hắn không phải là dễ dàng hơn sao.
Chúng Thần sơn mênh mông vô cùng, càng đi sâu vào trong đó càng có thể cảm nhận được sự khổng lồ của nó, cả ngọn núi tựa như là một tòa đại thế giới, bay lượn vài vạn dặm cũng thể đi hết được từ đầu đến cuối hang động.
"Hướng này."
Bỗng nhiên, đằng trước vang lên một thanh âm.
Tịch Thiên Dạ có phần hơi kinh ngạc, nhìn lại phía bên kia, chỉ thấy Hà Bách Châu đang đứng bên cạnh một dòng suối, vẫy tay chào với hắn.
"Ngươi không đi sao?"
Tịch Thiên Dạ lắc lư mấy cái liền xuất hiện trước mặt Hà Bách Châu, vẻ mặt hắn hơi nghi hoặc nói với nàng.
Trước đó hắn đã phân phó bảo nàng chạy lên núi, đã qua một khoảng thời gian khá lâu, nàng không có đến chỗ sườn núi Cổ Thần điện, hẳn là cũng đã chạy đi thật xa đi, làm sao còn xuất hiện ở khu vực bên ngoài.
Nếu như không phải hắn liếc mắt đã có thể nhìn ra thật giả, thậm chí sẽ hoài nghi Hà Bách Châu trước mắt kia chính là người khác giả mạo.
Trang 559# 1