Chương 1116: Sinh Mệnh Rừng Rậm
"Ta luôn chờ ngươi." Hà Bách Châu mỉm cười, khuôn mặt như vẽ, cười nói tự nhiên.
"Luôn chờ ta?" Tịch Thiên Dạ nhíu mày lại.
"Đi theo ta."
Hà Bách Châu hóa thành một đoàn lưu quang, xuyên qua một mảnh rừng sâu, bay về một hướng khác.
"Nói rõ ràng cho ta."
Tịch Thiên Dạ khẽ nhíu lông mày, hắn không thích người khác quanh co lòng vòng.
"Ngươi đã từng nghe tới thoát thai Thánh Tuyền chưa?"
Sắc mặt Hà Bách Châu trịnh trọng nói.
"Thoát thai Thánh Tuyền?"
Tịch Thiên Dạ khẽ lắc đầu, không biết đó là vật gì.
"Thoát thai Thánh Tuyền chính là một trong những cơ duyên lớn nhất bên trong Chúng Thần sơn, cả Tinh Linh tộc thì nghe nói chỉ có Tinh Linh nữ hoàng mới có tư cách tắm gội thoát thai Thánh Tuyền. Truyền thuyết kể rằng thoát thai Thánh Tuyền có sức mạnh tối cao vĩ đại, dòng nước bên trong đó có thể so với thần huyết, nhưng không có cương liệt bằng. Ngâm mình trong dòng nước thoát thai Thánh Tuyền có thể thay da đổi thịt, cá chép hóa rồng, nhất cử biến thành kỳ tài vô song giữa thiên hạ."
Hà Bách Châu nói ra, bên trong đôi mắt tràn đầy vẻ phấn khởi cùng nóng lòng.
"Không có hứng thú."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Có thể thay da đổi thịt thôi mà, hiện tại thứ hắn cần không phải thứ này.
"Thoát thai Thánh Tuyền thật sự vô cùng thần kỳ, nghe nói thần linh đều coi là tài nguyên trân quý. Theo ta được biết thì đó là thứ đồ vô cùng hiếm hoi ở thời kỳ Thượng Cổ, hiện nay hẳn là chỉ có Tinh Linh tộc là còn bảo tồn một bộ phận Thánh Tuyền."
Thấy Tịch Thiên Dạ không có hứng thú gì, Hà Bách Châu cũng lập tức gấp gáp hơn.
Nếu như Tịch Thiên Dạ không đi, vậy thì nàng cơ bản không còn hi vọng nào.
"Tịch Thiên Dạ, thoát thai Thánh Tuyền không chỉ có thể thay đổi về mặt thể chất, mà còn có thể làm cho thực lực của ngươi lập tức đề cao thêm một cái cấp độ, ngươi không muốn mạnh hơn một chút sao, không muốn rút ngắn khoảng cách đến Chí Tôn vương thêm một chút sao?"
"Hơn nữa ngươi vừa mới bị U Minh tộc Đại Thống Soái đánh trọng thương, hẳn là không thể khỏi hẳn một cách dễ dàng như vậy, ta xem vẻ mặt ngươi vẫn còn tái nhợt, xem ra thương thế cũng có vẻ khá nghiêm trọng. Nếu như có thể tắm gội trong dòng nước của thoát thai Thánh Tuyền, ta tin chắc rằng chút thương thế này của ngươi trong khoảnh khắc sẽ có thể khôi phục, truyền thuyết có nói thoát thai Thánh Tuyền có thể khiến người chết sống lại, là kỳ dược cứu người."
"Nghe nói, đặt một cỗ thi thể vào nên trong thoát thai Thánh Tuyền là nó có thể tự động rửa đi tử khí trong thi thể, chỉ cần bộ phận linh hồn của thi thể có thể bảo tồn thì có thể trực tiếp phục sinh."
Hà Bách Châu không ngừng giảng giải rằng thoát thai Thánh Tuyền tốt đến cỡ nào, nàng chỉ hận không thể trực tiếp đắm vào dòng nước thoát thai Thánh Tuyền.
Tịch Thiên Dạ dừng bước lại, đưa mắt nhìn về phía Hà Bách Châu nói:
"Ngươi nói thoát thai Thánh Tuyền kia có thể tẩy đi tử khí trong thi thể?"
"Dĩ nhiên, thoát thai Thánh Tuyền chính là Sinh Mệnh Chi Tuyền mạnh nhất giữa thiên địa, rửa đi tử khí trong thi thể chỉ là chuyện nhỏ. Nói cho ngươi biết, thoát thai Thánh Tuyền còn có thể..."
Hà Bách Châu nói liên hồi.
"Dẫn ta đi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Hà Bách Châu nghe vậy hơi sững sờ, tại sao nghe được thoát thai Thánh Tuyền có thể rửa đi tử khí trong thi thể thì hắn lại đột nhiên đồng ý đi? Còn có rất nhiều điểm tốt của thoát thai Thánh Tuyền mà nàng vẫn chưa kịp nói sao. Kỳ quái! Thật sự là kỳ quái! Một người sống sờ sờ như vậy lại cảm thấy hứng thú với việc thi thể làm gì.
"Ta dẫn ngươi đi."
Nhưng Hà Bách Châu cũng mặc kệ Tịch Thiên Dạ nghĩ như thế nào, thấy hắn đáp ứng, lúc này nàng liền cao hứng mà đi phía trước dẫn đường cho hắn.
Hà Bách Châu cũng là có chút năng lực, ngay cả vị trí thoát thai Thánh Tuyền của Tinh Linh tộc nàng cũng đều biết.
Tịch Thiên Dạ không hỏi nàng vì sao biết được những bí mật này, chỉ cần có thể đạt được mục đích là đủ rồi.
"Nơi này có một cái mật đạo, xuyên qua khỏi nơi này, thì có thể nhìn thấy một rừng rậm phòng thủ nghiêm mật nhất của Tinh Linh tộc, ở chỗ sâu của sinh mệnh rừng rậm có thoát thai Thánh Tuyền."
Hà Bách Châu dẫn Tịch Thiên Dạ đến trước một hang động bí mật, ví trí của hang động tương đối kín kẽ, ẩn giấu ở giữa những dãy núi trùng điệp, nếu không phải biết được kỹ càng tọa độ nơi đây, thì muốn tìm đến đây đoán chừng là việc vô cùng khó khăn.
"Nhưng trong mật đạo này có hàng loạt trận pháp cùng cấm chế thời thượng cổ tàn lưu lại, nếu như tu vi không đủ cao mà cứ cưỡng ép xông vào chẳng khác nào muốn chết. Tịch Thiên Dạ, ngươi cần phải lượng sức mà đi, nếu như không được thì từ bỏ cũng không có vấn đề gì."
Hà Bách Châu đưa mắt nhìn Tịch Thiên Dạ, nàng đã nghĩ rằng Tịch Thiên Dạ sẽ mang theo nàng mà xông qua mật đạo, nhưng cũng lo sợ hắn không đủ tự tin mà vẫn ráng chống đỡ mà đi qua.
Đương nhiên, Hà Bách Châu dám đưa Tịch Thiên Dạ đến nơi đây thì trong lòng cũng không phải là không có kế hoạch, nàng sớm đã được chứng kiến năng lực công phá cùng lẩn tránh cấm chế thượng cổ của Tịch Thiên Dạ, những chuyện người khác không thể làm được thì Tịch Thiên Dạ hầu như có thể làm được tất cả, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà nàng dám dẫn hắn tới đây.
"Đi thôi!"
Tịch Thiên Dạ chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn hang động kia một cái, thấy không có gì khác lạ, hắn liền trực tiếp bước vào.
Hà Bách Châu nuốt nước miếng một cái, thấy Tịch Thiên Dạ đã đâm đầu lao thẳng vào, nàng cũng chỉ có thể kiên trì đuổi theo. Ở nơi kỳ địa thượng cổ này, lại không thèm nghiên cứu qua mà đã tiến vào, quả là quá tự tin rồi.
Sau khi Tịch Thiên Dạ bước vào hang động, vẫn không hề do dự dù chỉ một chút, cứ trực tiếp xông thẳng một mạch về phía trước.
Những cái được gọi là thượng cổ cấm chế ở trước mặt Tịch Thiên Dạ kỳ thật cũng chẳng có tác dụng gì.
Nếu như đặt tại thời kỳ Thượng Cổ, cấm chế cùng trận pháp đều ở vào trạng thái hoàn chỉnh, có lẽ hắn còn có chút kiêng kị.
Nhưng bây giờ toàn bộ thượng cổ cấm chế đều đã bị ăn mòn thủng trăm ngàn lỗ, đồ vật như thế còn có thể uy hiếp được hắn sao, đúng hơn là đáng chê cười.
Hà Bách Châu khẩn trương đi theo đằng sau Tịch Thiên Dạ, nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện ra rằng trên đường đi lại không có bất kì nguy hiểm nào cả.
Không phải nói bên trong thượng cổ mật đạo có hàng loạt thượng cổ cấm chế, vô cùng nguy hiểm sao.
Vì sao nàng lại không cảm giác được chút nguy hiểm nào?
Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng nàng vẫn cứ lẳng lặng đi theo đằng sau Tịch Thiên Dạ, không có dám đi lung tung.
Dù cho trong thượng cổ mật đạo thật sự không có cấm chế tồn tại, nàng cũng cẩn thận mà không đi lung tung, chỉ có những người ngu xuẩn lỗ mãng mới có thể tùy tiện đem sinh mệnh của bản thân ra mạo hiểm.
Rất nhanh, hai người họ đã xuyên qua mật đạo, phía bên kia của mật đạo chính là một khu rừng rậm rạp.
Trong rừng rậm bao phủ một luồng sức mạnh sinh mệnh vô cùng bàng bạc, tùy tiện hít vào một hơi dường như cũng có thể trẻ ra vài tuổi.
Hơn nữa rừng rậm trước mắt lại có sự khác biệt rất lớn so với những khu rừng bình thường khác, cây cối nơi đây đều không phải là cây cối bình thường, mà là loại cây đặc thù vô cùng trân quý, nếu không có tu vi cấp độ Đại Thánh sợ là không thể chém đứt được dù chỉ là một nhánh cây.
"Đây chính là sinh mệnh rừng rậm sao?"
Ánh mắt Hà Bách Châu toả ra hào quang sáng choang.
Sinh mệnh rừng rậm có thể là trọng địa của Tinh Linh tộc, dù cho U Minh tộc có xâm lấn thì Tinh Linh tộc cũng không cho phép người ngoại tộc bước vào nơi này.
Vẻ mặt Tịch Thiên Dạ khẽ động, hắn phóng xuất ra một luồng khí tức đặc thù bao bọc xung quanh thân thể Hà Bách Châu.
Hà Bách Châu hơi sững sờ, đang muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh đã ý thức được điều gì liền lập tức ngậm miệng lại.
Chỉ thấy chỗ Cổ Hà ở phía bắc khẽ chấn động, một đầu Huyền Quy to lớn từ phía bên kia bò tới. Phía sau lưng Huyền Quy kia là hàng loạt binh sĩ của Tinh Linh tộc đang đứng đấy, ánh mắt những binh lính kia cảnh giác không ngừng quét nhìn tứ phía, tựa như đang tuần tra.
Rất nhanh, đội tuần tra kia từ hai bên người Tịch Thiên Dạ đi ra. Điều quỷ dị chính là, Tịch Thiên Dạ cùng Hà Bách Châu đứng ở đằng kia và tầm mắt của lính tuần tra của Tinh Linh tộc lại hướng sang bên này nhưng dường như là không có nhìn thấy hai người bọn họ.
Trang 559# 2