Chương 1118: Cung Trang Nữ Tử
Cái gọi là thoát thai Thánh Tuyền hẳn là thần thụ chi huyết qua hơn hàng vạn năm ấp ủ mà biến thành.
Tại thời kỳ Thượng Cổ, cây cối thành thần cũng là sự tình tương đối hiếm thấy, toàn bộ thiên hạ cũng chỉ có vài cây.
Mà Tinh Linh tộc vì thiên sinh có quan hệ rất sâu với cỏ cây cho nên rất nhiều loại thụ yêu đều thuộc cùng một loại với Tinh Linh.
Thụ thần bên trong Thái Hoang thế giới cơ hồ có một phần mười đều nằm trong Tinh Linh tộc, cho nên thoát thai Thánh Tuyền mới có thể trở thành cơ duyên lớn độc hữu của Tinh Linh tộc.
Thần linh chi huyết lúc bình thường thì những sinh linh phàm tục không thể tùy ý đụng chạm, chạm vào tức sẽ chết.
Nhưng thụ thần chi huyết, bởi vì bản thân ẩn chứa lực sinh mệnh vô cùng bàng bạc cho nên tương đối ôn hòa.
Nhưng dù cho là thần huyết ôn hòa thì vẫn là thần huyết, vẫn không phải thứ mà sinh linh bình thường có thể đụng vào, chớ nói chi là đi hấp thu.
Cho nên sáu tòa Thần Mộc tháp trước mắt chính là sáu tòa thượng cổ đại trận không ngừng chuyển hóa thụ thần chi huyết thành Thánh Tuyền có thể bị sinh linh phàm tục hấp thu luyện hóa.
Chớ nói hiện nay, Thánh Tuyền này cho dù đặt ở thời kỳ Thượng Cổ cũng là thần vật cao cấp nhất.
Đoán chừng cũng chỉ có Tinh Linh tộc mới có thể làm ra sáu tòa Thần Mộc tháp, có sáu vị thụ thần cam tâm tình nguyện hiến thân thể mình.
"Thoát thai Thánh Tuyền chính là nước suối mà thần thụ chi huyết ấp ủ luyện chế qua hàng vạn năm!"
Hà Bách Châu nuốt một ngụm nước bọt, bên trong đôi mắt đầy tâm động.
Thụ thần chi huyết, bản thân càng thêm trân quý hơn so với thần linh chi huyết bình thường, huống chi thụ thần chi huyết sau khi đi qua luyện hóa.
"Thần Mộc tháp trước mắt không thể xông vào."
Hà Bách Châu có chút lo lắng nói, dù sao chính là thân thể thụ thần, há lại bị chút phàm tục như bọn hắn xông loạn.
"Sáu thần thụ này đều đã chết hẳn, không giống như gốc thần thụ trong chỗ sâu của rừng rậm kia vẫn có thần niệm, có gì mà khó xông vào.
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Nói xong hắn liền bước ra một bước, trực tiếp bay về hướng Thần Mộc tháp.
Hà Bách Châu hơi do dự, sau đó liền đi theo.
Nàng không muốn bỏ qua cơ duyên lớn như thế, dù nguy hiểm cũng phải liều mạng, bằng không nàng sẽ hối hận cả đời.
Thành Rồng hay côn trùng thường trong một ý nghĩ, nếu không nắm chặt mỗi cơ hội thì làm sao đạp vào cửu thiên.
Cấm chế bên trong Thần Mộc tháp tầng tầng, Chí Tôn vương thủ vệ bên trong mỗi tòa tháo đều không dưới mười vị. Hơn nữa còn có Thụ yêu cấp độc Chí Tôn vương cùng Tinh Linh long trấn giữ, hai giống loài này đều am hiểu dò xét, tinh thần lực vô cùng nhạy cảm, có bọn hắn thủ độ thì cơ hồ không có bất kỳ sinh linh nào có thể lẫn vào trong tháp.
Nhưng hôm nay lại có người lặng lẽ xông vào dưới mí mắt của bọn hắn, hơn nữa còn mang theo một người cùng vượt qua, từ đầu đến cuối đều không bị phát hiện.
Đương nhiên, bên trong Thần Mộc tháp không chỉ có hàng loạt cao thủ Tinh Linh tộc trấn giữ, mà còn có hàng loạt thượng cổ cấm chế, những thượng cổ cấm chế kia càng đáng sợ hơn so với cao thủ Tinh Linh tộc, sơ ý đụng chạm một chút liền sẽ vạn kiếp bất phục.
Nhưng trước mặt Tịch Thiên Dạ, những thượng cổ cấm chế kia dường như không có tác dụng gì, một đường tiến lên mà không gặp khó khăn gì.
Lộ trình mười vạn dặm đối với tu vi của hai người thì cao nhất cũng là một canh giờ.
"Đã đến cuối."
Tịch Thiên Dạ đứng trước một tòa cửa đồng cổ xưa lớn.
"Thoát thai Thánh Tuyền ở ngay đằng sau đồng môn sao?"
Hà Bách Châu nhìn thanh đồng môn toát ra khí tức của Man Hoang cổ lão, tâm tình vô cùng khẩn trương, nắm chặt bàn tay đến mước toát mồ hôi.
Khoảng cách giữa nàng với đại cơ duyên chân chính chỉ cách mọt bước.
Nàng không ngờ rằng quá trình sẽ đơn giản như vậy, vẻn vẹn chỉ theo sau Tịch Thiên Dạ liền có thể đi vào nơi này dễ dàng.
"Hẳn là vậy."
Tịch Thiên Dạ gật đầu:
"Nhưng thượng cổ cấm chế trên thanh đồng môn chính là đại trận có tính phong bế, mặc dù đi qua hàng vạn năm ăn mòn đã tương đối yếu nhưng cũng không phải thứ mà ta và ngươi có thể phá vỡ."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Hà Bách Châu khẩn trương nói, cơ duyên đang ở trước mắt sẽ không phải bị phá hỏng ở bước cuối cùng chứ.
Tịch Thiên Dạ không nói gì, tay phải vươn vào trong tay áo, từ bên trong Không Phách thạch xuất hiện một đoạn gỗ màu bạc.
Hoa văn màu bạc trên gỗ lập lòe vô cùng huyền diệu kỳ lạ, những văn lộ kia tựa hồ hoàn toàn tương phản với pháp tắc trong thiên địa.
Phá Cấm Pháp Mộc!
Kỳ vật ẩn chứa mặt trái pháp tắc thiên địa của đại thế giới.
Có vật này trong tay, bất luận là trận pháp hay cấm chế gì cũng có thể tùy tiện phá được.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải biết sử dụng Phá Cấm Pháp Mộc.
Nói đến tựa hồ rất đơn giản, nhưng thực tế hầu hết tiên nhân đều không hiểu cách sử dụng Phá Cấm Pháp Mộc.
Bởi vì rất nhiều tiên nhân đều không hiểu mặt trái pháp tắc của đại thế giới, cũng không cách nào lĩnh hội.
Ngón tay Tịch Thiên Dạ điểm chỉ, Phá Cấm Pháp Mộc xuất hiện từng đoàn phù văn đặc thù ngưng tụ thành Ngân Hoa.
Những Ngân Hoa kia bay ra từ trong Phá cấm Pháp Mộc đụng vào trên thanh đồng môn.
Chỉ thấy trên thanh đồng môn nổi lên từng vòng gợn sóng nhưng sóng nước, lặng yên im ắng. Sau một khắc, hàng loạt minh văn cùng trận văn hiển hiện ra trên thanh đồng môn, sau đó giống như chất lỏng mà dung nhập vào trong gợn sóng, hòa thành một thể cùng tầng sóng nước kia.
"Cấm chế đã phá, mở cho ta."
Tịch Thiên Dạ tiến lên một bước, đột nhiên đánh một chưởng vào thanh đồng môn.
Ầm ầm!
Cửa lớn rung động, rất nhanh liền mở ra.
Một mật thất lớn xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ cùng Hà Bách Châu, mật thất tương đối to lớn, bên trong xưa cũ nhưng hoa lệ, lại không mất đi sự lịch sự tao nhã.
Một ao nước phương viên ba trượng mở vào chính giữa mật thất, một cỗ hơi nước mờ mịt không ngừng bốc hơi từ trong ao.
Khiến người khác bất ngờ chính là, từ trong hơi nước mờ mịt kia lại có thể mơ hồ thấy được một đạo bóng lưng.
Tấm lưng kia vô cùng uyển chuyển, có đường cong lả lướt của ma quỷ khiến người khác liếc nhìn lại không thể rời mắt.
"Người nào!"
Một thanh âm kinh sợ từ trong ao vang lên, chỉ thấy chủ nhân của bóng lưng kia trong nháy mắt phủ thêm một kiện cung trang màu trắng, đột nhiên vọt ra từ trong ao.
Vù!
Kiếm quang như hồng!
Trong chốc lát đã có hơn vạn đạo kiếm quang bay tới, từng đạo ẩn chứa kiếm khí vô cùng bén nhọn, tựa như cắt chém hư không thành mấy vạn phần.
Con ngươi Hà Bách Châu co lại, Kiếm Chi Đế Khí trong nháy mắt xuất hiện trong tay nàng, nhưng nàng không ngăn cản những kiếm khí kia mà trực tiếp rút lui về sau, bởi vì nàng không thể ngăn cản nổi những kiếm khí kia.
Áp lực của bóng người trong ao kia đối với nàng còn lớn hơn cao thủ Chí Tôn vương đệ tứ trọng thiên.
"Ồ!"
Tịch Thiên Dạ khẽ di một tiếng, trong mắt hơi kinh ngạc.
Hắn duỗi tay ra nhấn hư không một cái.
Sau một khắc. Những kiếm khí vô cùng sắc bén kia đứng im lặng, sau đó bịch một tiếng dồn dập tán loạn hóa thành hư vô.
Mưa ánh sáng kiếm khi sau lưng, một cung trang nữ tử đứng đằng kia, mi nhục như khói, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, chẳng qua là trong tay nàng mang theo một thanh Cổ Kiếm hàn quang lập lòe, ánh mắt lạnh lẽo như đao đang lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ và Hà Bách Châu.
"Các ngươi là ai, vì sao có thể xông vào nơi này?"
Cung trang nữ tử băng lãnh nói.
Trang 560# 2