Chương 1123: Hồn Thụ Lại Hiện Ra
Dị tượng kia kéo dài tận nửa canh giờ mới chậm rãi mờ đi. Hào quang trên người Tịch Thiên Dạ chói lòa khiến người ta không thể mở mắt ra được.
Sau một hồi lâu thì kim quang chói mắt kia mới chậm rãi thu lại, cái cỗ khí tức Chí Thánh bàng bạc mãnh liệt kia cũng chậm rãi tan biến, hắn lại hóa thành một tên thanh niên bình thường.
Nhìn bề ngoài Tịch Thiên Dạ cũng chẳng có gì khác biệt so với lúc trước.
Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ sẽ lphát hiện có chỗ khác biệt, dường như hắn đứng ở đằng kia, nhưng thật ra lại không phải ở đằng kia.
Nói rõ thế này, tựa như ngươi có thể trông thấy hắn ở nơi đó, nhưng lại giống như hắn đang ở một khoảng không gian thời gian khác.
Một người bình thường không nhìn thấy, sờ không được, mãi mãi cũng không có cách nào theo dõi được không gian thời gian bên trong.
Cố Khinh Yên cùng Hà Bách Châu vẫn còn tu luyện, chẳng những bọn họ không có bị sự đột phá của Tịch Thiên Dạ làm cho bừng tỉnh, mà ngược lại càng thêm thâm trầm chuyên chú.
Tịch Thiên Dạ liếc mắt nhìn hai cô gái, đừng nói là động tĩnh đột phá của hắn, mà lúc này cho dù có người cầm lấy một cây đao đâm về phía các nàng, các nàng cũng sẽ không động đậy, bởi vì một khi từ bỏ thì mãi mãi sẽ không cách nào đặt chân vào con đường kia một lần nào nữa.
" Lại giúp các ngươi một tay đi."
Thánh quang trên người Tịch Thiên Dạ chậm rãi hiển hiện ra, hỗn độn Nguyên Anh trôi nổi giữa không trung bỗng nhiên xoay chầm chậm lại, không ngừng hút ra một luồng Cổ nguyên khí tinh khiết không sánh được từ trong vách cây, những thượng cổ nguyên khí kia đều được cất giữ bên trong thân thể của thần thụ, cả ngàn vạn năm nay vẫn không xói mòn được.
Chỉ thấy Cổ Nguyên khí hội tụ thành sông, toàn bộ tụ tập lại bên trong thánh trì, Thánh Tuyền bên trong thánh trì cũng đột nhiên tuôn ra với tầng xuất càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát đã có hàng loạt Thánh Tuyền tuôn ra, nhanh hơn so với trước ít nhất cũng ba đến năm lần.
Thánh đạo pháp tắc viên mãn bao phủ ngàn trượng xung quanh cũng không có tiêu tán, ngược lại càng thêm hoàn mỹ, ngưng tụ càng nhiều thêm.
Trước khi Đột phá chí thánh thì đối với Tịch Thiên Dạ việc duy trì thiên địa vạn tượng vẫn còn có chút khó khăn, nếu thời gian lâu dài thì thân thể sẽ vỡ vụn.
Nhưng sau khi đột phá chí thánh thì áp lực càng lúc càng giảm nhỏ, do đó có duy trì nửa năm hay thậm chí một năm cũng không thành vấn đề.
"Đường đều đã bày sẵn trước mắt các ngươi, nếu như vẫn không cách nào đột phá được, vậy liền không còn biện pháp nào nữa."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, sau đó liền không quan tâm đến hai cô gái nữa.
Luận về hoàn cảnh tu luyện, thì giờ phút này điều kiện của hai cô gái cũng không kém cạnh gì so với thánh cảnh thời kì thượng cổ thần thoại, nhưng nếu như các nàng vẫn không có cách nào đột phá làm Chí Thánh, vậy thì người khác cũng không có cách nào.
Tịch Thiên Dạ tìm một góc bên trong mật thất, sau đó khoanh chân ngồi xuống lấy một cây giống cao gần một tấc từ trong tay áo ra.
Toàn thân cây giống kia đen kịt u tối, trên cành cây từng sợi hoa văn huyền diệu khó lường đang không ngừng bơi lội, tựa như từng đầu Giao Long màu bạc.
Những hoa văn trông giống Giao Long kia quỷ dị khó lường, không ngừng biến ảo đủ loại hình dáng, nếu như người bình thường nhìn vào một cái, lập tức sẽ liền bị hãm sâu vào trong đó, ánh mắt đờ đẫn không thể tự thoát ra được.
Vạn Hồn linh thụ!
Cây giống mà Tịch Thiên Dạ vừa lấy ra chính là Vạn Hồn linh thụ.
Ở trong giới tu tiên thì Vạn Hồn linh thụ cũng là loài giống có thể nói là hiếm hoi, cực kỳ trân quý.
Vạn Hồn linh thụ vừa lấy ra từ trong tay áo Tịch Thiên Dạ kia, mới đầu vẫn còn có chút không nguyện ý, tản ra khí tức uể oải, lười biếng vô cùng, rõ ràng là sinh sống trong thế giới của Tịch Thiên Dạ sinh hoạt tương đối tốt, không tùy ý chạy ra ngoài.
"Ngươi nhất định không muốn ra sao? Không nghĩ ra được câu trả lời, vậy thì tự mình trở về đi."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.
Vạn Hồn linh thụ mặc dù chỉ là cây giống, nhưng cũng đã có linh thức của riêng mình.
Nói một cách khác, nếu như nó có thể thuận lợi tu luyện trưởng thành thì cũng có thể thành tiên, không hề khác biệt gì so với những sinh linh có trí tuệ bình thường khác.
Vạn Hồn linh thụ được nghe có thể đi trở về, lúc này nghĩ cũng không có suy nghĩ nhiều, liền trực tiếp biến thành một đoàn lưu quang phóng vào trong tay áo Tịch Thiên Dạ.
Vật chất bên trong thế giới của Tịch Thiên Dạ, có hàng loạt chất dinh dưỡng cho nó hấp thu, nó cũng không cần phải trực tiếp lao động thu hoạch, một nơi tốt như thế, nó đương nhiên không muốn rời khỏi, còn nơi nào tốt hơn nơi đó nữa sao.
Nhưng mà, Vạn Hồn linh thụ vừa mới vọt tới đầu ống tay Tịch Thiên Dạ, lại bỗng nhiên ngừng lại.
Dường như nó cảm ứng được điều gì, liên tục trôi nổi ở nơi đó mà không ngừng rung động.
"Thần Mộc Chi Di!"
Vạn Hồn linh thụ gào lên một tiếng, trực tiếp thay đổi hướng đi, hóa thành lưu quang bay về hướng vách tường khác, so với trước còn nhanh hơn gấp bội.
Vù!
Vạn Hồn linh thụ trực tiếp nhào về phía vách tường của mật thất.
Cả tòa mật thất đều do thân thể thụ thần điêu khắc nên, chất liệu của vách tường bốn phía đều là thần mộc.
Vạn Hồn linh thụ gào thét lên, kích động giống như là một người điên, toàn thân đều nằm sấp trên vách tường, cũng không tiếp tục nghĩ nữa.
" Thần Mộc Chi Di lớn như thế, ngươi từ đâu mà tìm tới, ông trời ơi!"
Vạn Hồn linh thụ kích động đến mức nói chuyện cũng run rẩy, từng sợi rễ dài duỗi ra, giống như là thép đâm sâu vào bên trong thân thể thần mộc.
Thân thể thần mộc là thân thể thượng cổ thụ thần, bên trong có nguyên tố Vạn Hồn linh thụ vô cùng quan trọng.
Đừng nói là đối với một loại sinh linh thảo mộc cùng loại, mà đối với một sinh linh bình thường mà nói thì thân thể thần mộc đều có sự trợ giúp rất lớn.
Mặc dù thân thể thần mộc trước mắt đã bị sử dụng ngàn vạn năm, toàn bộ tinh hoa trong thân thể dường như đều đã bị xói mòn, cho dù có thoát thai Thánh Tuyền thì cũng không duy trì được bao lâu. Nhưng bên trong thân thể thần mộc có một vài vật chất đặc thù mà sinh linh bình thường không thể hấp thu được, duy chỉ có cỏ cây mới có thể hấp thu, cho nên đối với Vạn Hồn linh thụ mà nói, thân thể thần mộc đã sắp vào trạng thái dầu hết đèn tắt như vậy vẫn là một cái bảo tàng khổng lồ.
"Nếu cao hứng vậy thì nhanh hấp thu đi, để thân thể lớn thêm một chút, mau hấp thu một chút đi."
Tịch Thiên Dạ cười híp mắt nói, thúc giục Vạn Hồn linh thụ tranh thủ thời gian hấp thu vật chất đặc thù của thần mộc.
"Ngươi muốn làm gì."
Ánh mắt Vạn Hồn linh thụ cảnh giác nhìn Tịch Thiên Dạ, nhìn thấy ánh mắt chân thật kia của Tịch Thiên Dạ, toàn bộ cây đều trở nên vô cùng xúc động, bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
"Đồ tốt dĩ nhiên ta muốn chia sẻ cùng ngươi, ngươi hấp thu vật chất đặc thù của thần mộc, rồi dùng ra một nửa hóa thành năng lượng linh hồn cho ta."
Tịch Thiên Dạ cười nói.
"Một nửa! Tại sao ngươi không đi đoạt lấy!"
Vạn Hồn linh thụ liền mặc kệ, tinh hoa thần mộc trân quý như thế, cho một đi một chút nó cũng đau lòng, đừng nói là cho một nửa.
"Ngươi muốn thì tự mình hấp thu đi, ta không thể cho ngươi."
Vạn Hồn linh thụ kiên quyết phản đối, chỉ cần hấp thụ hết toàn bộ tinh hoa vật chất bên trong thân thể thần mộc, có lẽ nó sẽ có thể trực tiếp tiến hóa.
Đến lúc đó nó không cần phải nhìn sắc mặt của Tịch Thiên Dạ nữa, nếu không vui lag nó có thể trực tiếp thoát ly khỏi khống chế của hắn mà rời đi.
Nhớ lại lúc nó vẫn còn êm đềm yên ổn mà tu luyện trong lòng đất, mỗi ngày đều vô cùng vui thích.
Kết quả là có một ngày một tên cường đạo chạy tới bắt nó đi, còn lấy chiếm của nó, rồi quét sạch sành sanh toàn bộ tài nguyên, ngẫm lại vẫn còn căm tức.
"Ngươi vừa mới nói cái gì, trực tiếp hấp thu sao?" Tịch Thiên Dạ giống như cười mà không phải cười.
"Đúng! Tự mình hấp thu nguyên khí của chính mình đi, đừng hòng nghĩ đến chuyện chiếm đoạt của người khác một cách miễn phí."
Vạn Hồn linh thụ đanh thép nói, giống như nếu Tịch Thiên Dạ không nguyện ý thì nó sẽ liều mạng.
Trang 563# 1