Chương 1140: Tiên Ảnh
U Minh Chi Vân kịch liệt rung động, từng khối mây khổng lồ tiêu tán, mặc dù nó là do tiên trận biến thành, nhưng cuối cùng vẫn không phải hoàn chỉnh, chẳng qua cũng chỉ là tiên trận tàn khuyết mà thôi, hơn nữa còn tàn khuyết khá là nghiêm trọng, lại không có tiên khí để duy trì sự vận chuyển của nó, cho nên uy lực chân chính vẻn vẹn tương đương với trận pháp tổ giai bên trong Thái Hoang thế giới.
Linh Hoàng chính là thượng cổ thần khí, bên trong ẩn chứa lực lượng của một vị thần linh vô cùng cường đại, mặc dù trải qua vạn năm ăn mòn, uy lực vẫn không cách nào so bì lại với thời kỳ Thượng Cổ, nhưng cũng đến sức mạnh gần vô hạn tại Đại tổ chi cảnh, muốn hủy diệt tiên trận tàn khuyết trước mắt cũng không phải là rất khó.
Tất cả tộc nhân của Tinh Linh tộc đều đưa mắt nhìn lên bầu trời, trong mắt là nổi xúc động chờ mong, một khi U Minh Chi Vân bị hủy thì Tinh Linh tộc bọn hắn coi như được cứu rồi, không có U Minh Chi Vân trợ giúp, U Minh tộc cường đại tới đâu cũng chỉ có thể thất bại tan tác mà quay trở về.
Bởi vì chỉ dựa vào chút sức mạnh còn lại cùng thượng cổ cấm chế phía trên chúng phía trên ngọn thần sơn liền có thể triệt triệt để để ngăn trở U Minh tộc.
Tinh Linh tộc sở dĩ khi thắng khi bại cũng là vì sức mạnh của Chúng Thần sơn bị U Minh Chi Vân kiềm chế.
"Hủy diệt đi, hủy cái Hắc Vân quỷ dị kia đi, Tinh Linh tộc chúng ta sẽ thắng lợi."
Đại Tế Ti siết chặt pháp trượng trong tay, trong lòng khẩn trương tới cực điểm, sợ rằng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Linh Hoàng tản mát ra kim quang không gì sánh kịp, tựa như ánh mặt trời chiếu khắp thiên địa, làm thành một đường như chẻ tre xông vào sâu bên trong U Minh Chi Vân.
Bên trong U Minh Chi Vân, cơ bản không có sức mạnh nào có thể ngăn trở được Linh Hoàng.
"Không!"
Sắc mặt U Thiên Kinh trắng bệch, hắn khẩn trương tới cực điểm.
Một khi U Minh Chi Vân bị hủy thì tất cả ưu thế của U Minh tộc bọn hắn đều sẽ hóa thành thế yếu.
Thậm chí rất có thể cả đám bọn hắn sẽ không thể ra khỏi chúng Thần sơn.
Không có U Minh Chi Vân áp chế, bọn hắn tuyệt đối không còn đường sống bên trong Chúng Thần sơn.
Linh Hoàng xông thẳng vào khu vực hạch tâm, ngay lúc sắp đâm cháy trận nhãn, bỗng nhiên trận nhãn ngay khu vực hạch tâm của U Minh Chi Vân sáng lên một tia u quang.
Tia u quang kia mới đầu chỉ dài vài thốn, nhưng trong chốc lát đã chiếu sáng khắp thiên địa, phóng xạ xa vạn dặm, so với ánh sáng mà Linh Hoàng phát ra cũng không kém bao nhiêu.
Một đoàn u ảnh từ sau tròn u quang kia chậm rãi đi ra, không thể thấy rõ tướng mạo của hắn, dáng người cũng không phải quá khôi ngô cao lớn nhưng lại phát ra khí tức phi thường, khiến người cảm giác dường như là nhân vật do thần từ cửu thiên bay đến.
Khí tức chí cao vô thượng, tựa như còn tôn quý hơn cả thần linh.
"Tiên tổ đại nhân."
U Thiên Kinh lúc này liền quỳ xuống, trong mắt tràn đầy vẻ kích động.
Tiên tổ hiển linh!
Làm đại thống soái của U Minh tộc, mặc dù chưa từng gặp qua thân chân tiên tổ, nhưng hắn vẫn có thể đánh giá ra thần ảnh cùng khí tức của tiên tổ.
U Minh tộc thấy U Thiên Kinh quỳ xuống cũng không rõ chuyện gì xảy ra, lúc này một tên nối tiếp một tên quỳ rạp xuống đất như là triều bái thần linh, trong mắt tất cả đều chứa đầy vẻ sùng kính chí cao vô thượng.
"Vị Linh Hoàng kia của Tinh Linh tộc các người mặc dù thực lực không được tốt lắm, nhưng suy tính cũng hết sức chu đáo, lại không tiếc phải hao phí cái giá đắt đem nguyên bản thần lực của chính mình phong ấn bên trong Linh Hoàng, hắn làm như thế sợ là sẽ phải tổn hại một nữa sinh mệnh, hắn đối với các ngươi Tinh Linh tộc cũng là quá tình thâm ý trọng."
Cái u ảnh kia nhàn nhạt từ sâu trong u quang đi ra, như là đang đi bộ nhàn nhã dễ dàng, dường như căn bản không thèm để ý cái sức mạnh hủy diệt thiên địa mà Linh Hoàng tản ra.
"Ngươi là ai?"
Trong lòng Tinh Linh nữ hoàng vô cùng căng thẳng, tầm mắt sắc bén của nàng nhìn chằm chằm vào đoàn u ảnh kia, cảm xúc lẫn lộn không ngừng dâng lên trong lòng nàng.
"Chỉ dựa vào một tiểu nha đầu như ngươi còn chưa có tư cách biết ta là ai, tổ tiên của Tinh Linh tộc các ngươi lúc trước thiếu ta không ít nợ, đến thời điểm hiện tại vẫn còn."
U ảnh kia cũng không thèm để mắt đến Tinh Linh nữ hoàng, dường như dồn toàn lực chú ý vào cái Linh Hoàng kia, cùng với Linh Hoàng càng ngày càng tới gần thì u ảnh của hắn cũng càng ngày càng khổng lồ, cuối cùng dường như che đậy toàn bộ bầu trời, triệt để bao phủ kim quang mà Linh Hoàng phát ra.
Tinh Linh nữ hoàng nắm chặt tay thành nắm đấm, đưa mắt nhìn chằm chặp chiến trường bên kia, u ảnh kia mặc dù không nói gì, nhưng nàng đương nhiên có thể đoán được, người trước mắt kia chính là vị tiên tổ giả thần giả quỷ của U Minh tộc.
Liên quan tới tiên!
Bên trong Tinh Linh tộc truyền thừa cổ xưa dường như có một vài ghi chép.
Đương nhiên, những ghi chép này tương đối mơ hồ, ngay cả Tinh Linh nữ hoàng cũng không hiểu biết nhiều.
Đến mức tiên rốt cục là cái gì, nàng cũng không rõ chút nào.
Nhưng trong lúc mơ hồ, trong trí nhớ của Mẫu Thần Phỉ Lạp truyền thừa, tiên dường như biểu hiện hàm nghĩa xa không thể chạm, không thể đụng vào.
Tựa như bọn hắn ngay lúc này, đối với thần linh cổ lão trong truyền thuyết kia chính là xa không thể chạm như vậy, vô phương chạm đến.
Nhân vật thần bí trước mắt lại dám xưng chính mình là tiên tổ, quả nhiên là quá cuồng vọng.
Sức mạnh thân thể Linh Hoàng quang diệu thiên địa, U Minh Chi Vân căn bản không ngăn cản nổi, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện tại khu vực hạch tâm của trận pháp.
"May nhờ ta còn giữ lại một tay, nhưng đáng tiếc ta tích lũy vạn năm mới tu thành tiên lại phải lãng phí ở nơi này rồi".
Bóng mờ u ám nhàn nhạt nhìn Linh Hoàng đang đi về hướng thân thể của mình, thân thể cao lớn vô tận kia liền ngăn phía trước tiên trận trận nhãn, dường như căn bản cũng không sợ sức mạnh thân thể Linh Hoàng.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Cả hai đụng vào nhau, thiên địa trong nháy mắt tối chìm xuống, ngoại trừ trung tâm chỗ va chạm, mọi nơi xung quanh dường như ánh sáng đều dập tắt.
Nếu không phải va chạm bên trong U Minh Chi Vân, sợ là có thể tạo ra chấn động to lớn mà phá hư cả Chúng Thần sơn.
Không biết qua bao lâu.
Tất cả quang mang đều biến mất, tiếng va đập cũng tiêu tán, gió xoáy mây bay sóng cả cũng đều ngừng nghỉ.
Linh Hoàng như ánh sáng mặt trời kia đã ảm đạm xuống, hóa thành một vòng tròn bay trở về Cổ Thần điện.
Còn u ảnh vô tận khổng lồ có thể xưng tràn ngập toàn bộ thế giới kia cũng tán loạn, hóa thành từng đoàn U Minh khí dung nhập vào bên trong U Minh Chi Vân, tu bổ lại U Minh Chi Vân đã bị hư hỏng nghiêm trong.
"Quả nhiên chỉ có thể miễn cưỡng ngăn trở, tổn thất một tôn tiên ảnh, thật đáng tiếc."
Một tiếng thở dài vang lên trong thiên địa, sau đó liền hoàn toàn biến mất không còn thấy đâu.
Trong doanh trận của U Minh tộc tràn đầy tiếng hoan hô kinh thiên động địa.
Linh Hoàng cũng bị ngăn trở, U Minh Chi Vân vẫn chưa bị hủy, ngược lại còn được chữa trị hơn phân nửa, vẫn phóng xuất ra sức mạnh cường đại làm tan rã cấm chế của Chúng Thần sơn.
Giờ này khắc này, ai có thể ngăn cản được U Minh tộc bọn hắn.
"U Minh tộc vạn thắng!"
"Tộc ta vô địch, đánh đâu thắng đó."
"Ha ha, thời đại thuộc về chúng ta rốt cuộc đã đến rồi, chí cao nhất tộc gì chứ, Tinh Linh tộc gì chứ, đều là sâu kiến."
Đầy khắp núi đồi, đều là tiếng cuồng hoan của U Minh tộc.
Còn trận doanh của Tinh Linh tộc chứa đầy tử khí âm u, chỉ cần thở một ngụm là đã có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
Trang 571# 2