Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 1139: Linh Hoàng

Chương 1139: Linh Hoàng




U Minh Chi Vân bao phủ khắp Chúng Thần sơn, không ngừng phóng xuất ra những tia chớp màu đen làm hao mòn thượng cổ cấm chế phía trên ngọn thần sơn.

Nếu không thể cưỡng ép công phá Cổ Thần điện thì cứ chậm rãi tiêu hao như vậy, cuối cùng cũng sẽ làm hao mòn đến tận cùng.

Tinh Linh tộc đương nhiên hiểu rõ ý đồ của U Minh tộc, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không còn bất kỳ cách nào.

Ngăn cản?

Làm sao để ngăn cản?

Chúng Thần sơn cũng không ngăn cản nổi, chỉ có thể bị động chịu đượng sự tiêu hao, kẻ khác dám tới ngăn cản, sợ là trong khoảnh khắc cũng sẽ bị diệt không thương tiếc.

Trước mặt U Minh Chi Vân, bất luận là sức gì thì cũng đều quá mức xa vời.

Tinh Linh nữ hoàng nhìn lên bầu trời, hào quang như thủy tinh trong con ngươi nàng càng ngày càng sắc bén, cuối cùng nàng phóng lên tận trời, vượt qua tầng tầng mây trời, bước đến chỗ U Minh Chi Vân trên cửu thiên.

"Nữ hoàng bệ hạ!"

Toàn bộ tộc nhân của Tinh Linh tộc đều nhìn nữ hoàng của bọn hắn.

Giờ này khắc này, tất cả mọi người đều hiểu rõ, Tinh Linh nữ hoàng thực sự đang muốn làm gì.

Trên cả cái Chúng Thần sơn này, chỉ có Tinh Linh nữ hoàng mượn nhờ vào sức mạnh của Mẫu Thần Phỉ Lạp mới có thể chống lại được U Minh Chi Vân.

Nhưng bây giờ nữ hoàng đã trọng thương, lần này đi có thể sống sót trở về hay không vẫn còn là một nghi vấn, hơn nữa hi vọng sống sót trở về phải nói là còn rất xa vời.

"Muốn chết sao!"

Sắc mặt U Thiên Kinh lạnh lùng, U Minh Chi Vân chính là lĩnh vực của hắn, người nào bước vào hẳn phải chết.

Hắn cũng là không ngờ rằng Tinh Linh nữ hoàng lại to gan dám xông vào U Minh Chi Vân.

Chẳng lẽ nàng ta cho rằng chỉ dựa vào chút sức mạnh này của mình đã có thể hủy đi U Minh Chi Vân rồi sao.

Chỉ nội trong hai ba bước, Tinh Linh nữ hoàng đã là tiến thẳng lên đến cửu thiên.

Vạn dặm thần ảnh cự tượng sau lưng nàng cũng vọt thẳng lên mà đụng vào tầng mây, đâm ra một khoảng trống rỗng giữa vạn dặm xung quanh.

Thần ảnh cự tượng vung thần trượng dài vạn dặm lên, không ngừng đánh vào U Minh Chi Vân.

Trong phút chốc, đã giáng hàng nghìn cú đánh xuống U Minh Chi Vân.

U Minh Chi Vân không ngừng bị đánh, chỉ chốc lát sau đã tiêu tán đi một phần ba.

"Không biết trời cao đất rộng, trừ phi Phỉ Lạp Tổ Thần phục sinh, bằng không ai có thể hủy được tiên trận của ta."

Thanh âm của U Thiên Kinh vang lên trên tầng mây, bên trong U Minh Chi Vân, sức mạnh của hắn tăng trưởng vô hạn, dườmg như nắm giữ lấy toàn bộ thế giới, tất cả sức mạnh giữa thiên địa đều do hắn làm chủ, hắn chính là chúa tể duy nhất ở nơi đây.

Chỉ thấy U Minh Chi Vân vô cùng vô tận hội tụ thành một Ma Ảnh khổng lồ, chiến đấu quyết liệt cùng Phỉ Lạp Tổ Thần thần ảnh cự tượng.

Còn về U Thiên Kinh, hắn mãnh liệt xuất hiện trước mặt Tinh Linh nữ hoàng, chỉ cần tùy ý tung ra một quyền đã có thể đánh bay nàng.

Bên trong U Minh Chi Vân, U Thiên Kinh đã chiếm lấy ưu thế tuyệt đối, dù cho Tinh Linh nữ hoàng có thể mượn nhờ được dức mạnh của Chúng Thần sơn cùng Phỉ Lạp Tổ Thần cũng không cách nào chống lại hắn.

Phốc phốc!

Tinh Linh nữ hoàng phun máu đỏ tươi, những vết rách trên thân thể càng ngày càng nhiều, trông như một thứ đồ gốm sứ có thể triệt để vỡ vụn bất cứ lúc nào.

"Tinh Linh nữ hoàng, ngươi thật quá mức ngu xuẩn, nếu đã xông vào nơi này, vậy thì mãi mãi ở lại đây cho ta."

U Thiên Kinh băng lãnh cười nói.

Nếu như là ở trên ngọn thần sơn, hắn muốn giết Tinh Linh nữ hoàng như vậy sợ là có chút phiền phức, nhưng ở bên trong U Minh Chi Vân này, Tinh Linh nữ hoàng lại chẳng khác nào tự mình chui đầu vào chỗ chết.

Vẻ mặt Tinh Linh nữ hoàng sắc bén nhìn U Thiên Kinh, trong con ngươi không có một chút cảm xúc.

Nàng đương nhiên hiểu rõ, ở bên trong U Minh Chi Vân này bản thân không cách nào chiến đấu lại U Thiên Kinh.

Nhưng nàng vẫn tới là bởi vì không thể không làm như vậy, nếu như nàng không liều một phen thì Tinh Linh tộc thật sự xong rồi.

Nàng không chiến đấu cùng U Thiên Kinh nữa, ngược lại khoanh chân ngồi xuống, bỗng nhiên móc ra một vật từ trong ngực.

U Thiên Kinh hơi kinh ngạc, rõ ràng hắn cũng không rõ hành động này của Tinh Linh nữ hoàng là có ý gì.

Tinh Linh nữ hoàng nắm vật kia trong lòng bàn tay, đó là một viên cầu tản ra hào quang thần thánh, hào quang kia mặc dù nhu hòa nhưng lại không thể nhìn thấy được bên trong là vật gì.

Tinh Linh nữ hoàng lấy ra một giọt huyết từ tim ra, khuôn mặt đầy vẻ trịnh trọng mà nhỏ vào trong quang cầu.

Oanh!

Giọt huyết mới vừa nhỏ vào quả cầu đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức vô cùng kinh người, ánh sáng thần thánh chiếu rọi khắp thiên địa, trong vài giây ngắn ngủi đã bao trùm cả tà khí mà U Minh Chi Vân tản ra.

"Không hay rồi! Ngăn nàng ta lại."

Mặc dù U Thiên Kinh không hiểu Tinh Linh nữ hoàng đang làm gì, nhưng hắn cũng biết rõ rằng không thể để cho Tinh Linh nữ hoàng hoàn thành động tác của mình.

Hắn bước ra một bước, xông thẳng phía về Tinh Linh nữ hoàng.

Đáng tiếc rằng phản ứng của hắn mặc dù cũng rất nhanh nhẹn, nhưng cũng cuối cùng cũng vẫn không kịp.

Chỉ thấy quả cầu ánh sáng trong tay Tinh Linh nữ hoàng tỏa ra ánh sáng không gì sánh kịp, trong chốc lát đã đánh bay U Thiên Kinh ra ngoài.

Dù cho U Thiên Kinh có thể mượn vào sức mạnh của U Minh Chi Vân cũng không cách nào ngăn trở cái kia cỗ kinh khủng lực bộc phát.

Xoạt xoạt!

Một thanh âm vụn vỡ vang lên.

Mặc dù thanh âm không lớn, nhưng tất sinh linh trên Chúng Thần sơn đều có thể nghe thấy.

Dường như có vật gì đó vừa được ấp ra, nhưng dường như đã là bị phong ấn quá lâu, cuối cùng đã phá phong mà ra.

Tất cả mọi người đều bị cái kia âm thanh vỡ vụn kia hấp dẫn, không chỉ là Tinh Linh tộc mà cả U Minh tộc cũng thế.

Bởi vì tiếng vỡ vụn kia quá mức đặc thù, dường như vang lên ở trong tim tất cả mọi người, khiến người không tự chủ được mà sinh ra cảm giác hồi hộp.

"Đó là cái gì?"

"Vật trong quang cầu kia chính là một vành mặt trời ư?"

"Hào quang rừng rực, nói không chừng mặt trời cũng không cách nào so sánh lại."

Chỉ thấy Tinh Linh nữ hoàng đang lơ lửng giữa một vòng tròn quang diệu giữa thiên địa, vừa rồi chính là vật này đã làm kinh động đến tất cả mọi người.

"Linh Hoàng! Đó là thần khí của tộc ta, thần khí xuất thế."

Đại Tế Ti bỗng nhiên xúc động đứng lên, mặt mũi tràn đầy vẻ sùng kính nhìn cái vầng mặt trời kia.

Linh Hoàng, đó là thần khí thượng cổ của Tinh Linh tộc trong truyền thuyết, một thứ vô cùng cường đại.

Tinh Linh nữ hoàng trên cửu thiên chi thượng sắc mặt trắng bệch, nhưng nhìn lên Linh Hoàng trước mặt, nàng lại giữ lấy niềm hi vọng nồng đậm.

Trong lịch sử mấy chục vạn năm của Tinh Linh tộc, đây là lần đầu tiên nàng sử dụng vật này, và cũng là lần duy nhất có thể đủ sử dụng như thế.

Nàng chỉ hy vọng thứ đồ vật mà tổ tông lưu lại này có thể thật sự trợ giúp Tinh Linh tộc bọn hắn vượt qua cửa ải khó khăn lần này.

Linh Hoàng pháp tắc phát ra khí tức vô cùng kinh người, toàn bộ thế giới trước mắt đều không còn là gì trước sức mạnh kinh hoàng kia, dường như mặt trời kia chỉ dùng một chút sức lực là đã có thể hủy diệt toàn bộ thế giới.

U Thiên Kinh trực tiếp tan biến ngay tại chỗ, trốn bên sâu trong U Minh Chi Vân, căn bản không dám ra đây.

Thật là đáng sợ!

Hắn cảm giác cả linh hồn mình đều đang run sợ, hắn thậm chí không dám nhìn vào cái vầng mặt trời kia, dường như nhìn thêm một chút nữa hai mắt hắn sẽ liền biến thành tro bụi.

"Hủy diệt đi!"

Tinh Linh nữ hoàng vận hết lực lượng, kích phát Linh Hoàng ra, đột nhiên va về phía U Minh Chi Vân.

Linh Hoàng ở bên trong kia bởi vì đã bị phong ấn, cho nên được giữ lại đến nay, giờ phút này lại bùng lên sức mạnh vô cùng kinh người.


Trang 571# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất