Chương 201: Ngưu Ma Hồn Thiên Chùy
Một luồng năng lượng khổng lồ bao phủ trời đất, tất cả mọi người rung động nhìn Khí Tôn Tuân Vinh.
Giờ phút này, dường như Khí Tôn Tuân Vinh đã không còn là một con người nữa mà là một thượng cổ Ma Thần rít gào thiên địa, uy danh chấn thiên động địa.
Nhất là hư ảnh ngưu ma khổng lồ xuất hiện sau lưng Khí Tôn Tuân Vinh. Mặc dù hư ảnh kia chỉ cao mười trượng, nhưng khi nó vừa xuất hiện, lại khiến cho mọi người có cảm giác thế giới quá nhỏ, toàn bộ thiên địa đều không thể chứa đựng nổi nó.
Đó là một cỗ khí tức khủng bố mà tất cả mọi người không cách nào diễn tả, vĩnh hằng, cổ lão, Man Hoang, hủy thiên diệt địa...
Cái cỗ ma uy cổ lão kia sợ là ma vương đáng sợ nhất thế gian đều không thể sánh bằng.
Ầm ầm!
Trương Thanh Vinh lập tức bị một búa đập bay, thân ảnh như là đạn pháo bay ra khỏi Thiên Bảo sơn, xẹt qua bầu trời, hóa thành một điểm đen, nhanh đến mức mắt thường gần như không thể nhìn rõ.
Va chạm kịch liệt tỏa ra năng lượng kinh khủng, bao phủ toàn bộ Thiên Bảo sơn, phô thiên cái địa.
Cũng may bên trong Thiên Bảo sơn có trận pháp hộ sơn, nếu không thì một búa kia rất có thể sẽ trực tiếp xé rách Tử Thần phong.
Trên quảng trường, đám người theo dõi trận chiến có chút không chống đỡ được năng lượng chấn động lan ra, trực tiếp bị đẩy bay ra ngoài. Cũng may tu sĩ tới Thiên Bảo cung dâng hương đều đi cùng với trưởng bối, dưới sự bảo vệ của các trưởng bối mới không xuất hiện thương vong.
Rất lâu sau, một điểm đen mới từ đằng xa bay trở về.
"Ngươi vừa thi triển loại chùy pháp nào?"
Trên mặt Trương Thanh Vinh đã không còn xót lại chút thong dong bình tĩnh nào, hắn có chút khiếp sợ Khí Tôn Tuân Vinh.
Hắn có thể nhìn ra, tu vi của Tuân Vinh vô cùng thâm hậu, đã ở cảnh giới Đại Tôn rất lâu, so với tuyệt đại đa số Đại Tôn trong thiên hạ đều mạnh hơn nhiều. Nhưng so với hắn thì vẫn còn kém một chút.
Nhưng mà, vừa rồi trong nháy mắt khi sức mạnh bùng lên, lại khiến cho hắn có chút kinh sợ.
Một búa kia, kinh diễm đến mức hắn cũng có chút không hiểu thấu, thế gian lại có chùy pháp không thể tưởng tượng nổi như thế.
Không chỉ mỗi Trương Thanh Vinh khiếp sợ, vạn tông tu sĩ cũng vô cùng chấn động nhìn Tuân Vinh, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, chùy pháp mà Tuân Vinh vừa thi triển, tuyệt đối kinh thiên động địa. Không nói những cái khác, chỉ riêng cái ma ảnh mênh mông cổ lão kia, liền khiến rất nhiều người đến hiện tại vẫn còn tim đập liên hồi, tựa như nhìn thấy cổ Ma Thần trong truyền thuyết viễn cổ.
"Ngưu Ma Hồn Thiên Chùy."
Tuân Vinh thản nhiên đáp.
Ngưu Ma Hồn Thiên Chùy?
Đám người nghe vậy đều hơi sững sờ, họ đều chưa từng nghe qua a, chùy pháp đáng sợ như vậy, làm sao có thể không có tên tuổi chứ.
Trong mắt Hoa Nhất Nhiên như có điều suy nghĩ, Ngưu Ma Hồn Thiên Chùy quá nửa là thần thông vô thượng mà chủ nhân truyền thụ cho Tuân Vinh, lúc Thái Cổ ngưu ma xuất hiện ẩn chứa ý chí vô thượng, cùng Thanh Liên kiếm quyết của hắn có chút tương tự.
Hiển nhiên, tuyệt thế thần thông chí cao vô thượng như thế, chỉ có chủ nhân mới có thể lấy ra.
Khó trách Tuân Vinh mặc dù vẫn còn một chút khoảng cách mới có thể thành thánh mà lại dám đi khiêu chiến Trương Thanh Vinh.
Trương Thanh Vinh lấy lại tinh thần, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tuân Vinh, cất tiếng cười to nói:
"Tốt, rất tốt. Ngươi có tư cách làm đối thủ của ta. Trước tiên đánh bại ngươi, sau đó lại khiêu chiến Bất Bại Thiên Tôn cũng không muộn."
"Vậy ngươi đánh bại ta trước rồi nói sau, nơi đây không thích hợp đánh nhau kịch liệt, lên trên trời tiếp tục được chứ?"
Tuân Vinh thản nhiên nói. Lực lượng của bọn hắn quá mạnh, nếu là động thủ tại Thiên Bảo sơn, sẽ tạo thành lực phá hoại rất lớn đối với hoàn cảnh chung quanh.
"Đang có ý đó."
Trương Thanh Vinh gật gật đầu, thân ảnh thoáng cái liền bay lên chín tầng trời, trong nháy mắt đột phá tầng mây, trên người tỏa ra lực lượng đáng sợ đánh cho tầng mây xơ xác, ánh mặt trời lập tức chiếu rọi khắp nơi, trong nháy mắt bầu trời chu vi vạn dặm xung quanh không còn một gợn mây.
Rất nhanh, hai người liền từ Thiên Bảo sơn, tiến vào Cửu Tiêu thiên ngoại, chiến đấu kinh khủng chấn thiên động địa, dù cách rất xa đều có thể cảm nhận được mặt đất nhẹ rung.
"Lực lượng thật kinh khủng, tu sĩ Đại Tôn cảnh sao có thể mạnh như thế, dù là Thánh Nhân chiến đấu cũng không gì hơn thế này đi."
Một vị lão Đại Tôn của Nam Hải Tần gia rung động nhìn lên trời, cái lực lượng kinh khủng vô song kia, khiến cho hắn đều rung động tâm thần một hồi, kia thật sự là lực lượng của Đại Tôn à, hắn cảm giác nếu mình tiếp xúc với cỗ lực lượng kia, sợ là trong nháy mắt liền sẽ bị đánh thành bột mịn.
Cùng là Đại Tôn, vì sao chênh lệch lại lớn như thế!
"Trương Thanh Vinh từng là đệ nhất nhân trên đại lục tôn bảng, thực lực mạnh có thể nghĩ, căn bản không thể phán đoán theo lẽ thường. Đừng nói là ngươi, ngay cả ta nếu bị cuốn vào trong chiến đấu như thế, sợ rằng cũng sẽ thân tử đạo tiêu."
Lão tổ Chuẩn Thánh của Nam Hải Tần gia cảm thán nói. Đại Tôn mạnh hơn Chuẩn Thánh, thật là để Chuẩn Thánh bọn hắn vô cùng xấu hổ.
Thế nhưng giữa thiên địa liền có một nhóm tuyệt thế yêu nghiệt như vậy, bọn họ đều sẽ có năng lực không thể tưởng tượng nổi như thế.
Vị Đại Tôn kia của Nam Hải Tần gia nghe vậy thì hít một hơi khí lạnh, lão tổ Chuẩn Thánh mạnh mẽ như thế, vậy mà cũng không dám cuốn vào trong chiến đấu của hai tên Đại Tôn, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Đại tiểu thư Tần Tư Bội Đi theo trưởng bối Nam Hải Tần gia đến đây cũng nghẹn họng nhìn trân trối, giật mình nói:
"Ngay cả lão tổ cũng không phải đối thủ của bọn họ, vậy chẳng lẽ hai tên Đại Tôn kia có thể so với Thánh Nhân sao!"
Vốn dĩ tại trong mắt nàng, lão tổ Chuẩn Thánh liền là tồn tại cường đại nhất, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo lớn nhất trong nội tâm nàng, chỉ có Thánh Nhân trong truyền thuyết mới có thể ép lão tổ một đầu.
Nhưng mà, bây giờ lại xuất hiện hai tên Đại Tôn, so với lão tổ đều mạnh hơn, dễ dàng lật đổ quan niệm của nàng, khiến cho nàng có chút không tiếp thụ được.
"Đứa nhỏ ngốc, Đại Tôn mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể so với Thánh Nhân. Thánh Nhân chính là Quân Chủ của chúng sinh, sở hữu vô thượng pháp tắc. Đến cấp bậc Thánh Nhân kia, đã không còn là đơn thuần so đấu lực lượng mạnh yếu. Đừng nói là Đại Tôn, ngay cả Thiên Tôn cầm trong tay quy tắc Thánh khí cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại Thánh Nhân."
Tần gia lão tổ cười xoa đầu Tần Tư Bội, hắn hết sức ưa thích hậu bối thông minh lanh lợi, thiên phú xuất chúng này.
Hoàng thất, gia tộc Đế Sư, Long Nha tông...
Mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn lên trời, tùy tiện một Đại Tôn bình thường của Thiên Bảo cung mà đã mạnh đến nước này, có thể cùng Trương Thanh Vinh đấu ngang nhau. Thiên Bảo cung này không khỏi quá đáng sợ đi, đến cùng nó có lai lịch gì, làm sao lại đột nhiên xuất hiện tại Trường Thương thành.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn vang vọng đất trời.
Thân ảnh Trương Thanh Vinh rơi xuống, hung hăng nện vào Thiên Bảo sơn, nếu không phải có Cửu Long Ngự Thiên Trận luôn luôn bảo hộ ngọn núi, sợ là mỏm núi sẽ bị hắn nện xuyên qua.
Tuân Vinh từ không trung hạ xuống, đi vào trong đống đá vụn mà Trương Thanh Vinh rơi xuống, một cây đại chùy ép trên người hắn, thản nhiên nói:
"Ngươi bại!"
Khuôn mặt Trương Thanh Vinh tái nhợt, giãy dụa leo ra khỏi đống loạn thạch, trong mắt tràn đầy mờ mịt.
Hắn bại!
Hắn thất bại!
Hắn chưa từng có nghĩ tới mình đi tới Thiên Bảo cung lại có kết quả như thế.
Hắn từng nghĩ mình sẽ thua trong tay bất bại Thiên nữ, từ đó một thân vinh hoa ảm đạm tan biến.
Nhưng hắn không ngờ tới bản thân mình lại thua trong tay một Đại Tôn chuyên môn luyện khí của Thiên Bảo cung, kết quả như thế thực sự có chút buồn cười cùng hài hước.
Thắng bại. Hắn cũng không quá để ý, hắn chiến đấu cả đời, cùng quần hùng thiên hạ giao thủ vô số lần, đã sớm hiểu rõ một đạo lý, trên đời không có ai vĩnh viễn bất bại, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi.
Điều mà hắn thực sự để ý là đến tận lúc này, hắn vẫn không thể đột phá gông cùm xiềng xích cuối cùng.
Quảng trường yên tĩnh im ắng.
Ai cũng không thể ngờ, kẻ chiến bại lại là Trương Thanh Vinh.
Hơn nữa còn bại nhanh như vậy.
Một người từng là thần thoại bất bại, thế mà lại thua trong tay một Khí Tôn chủ tu luyện khí của Thiên Bảo cung.
Trương Thanh Vinh leo ra khỏi đống đá vụn, không nói lời nào, khẽ cúi đầu, yên lặng xuống núi, chỉ lưu lại một bóng lưng bi thương tuyệt vọng.
Tất cả mọi người đều biết, sau trận chiến này, trên đời đã không còn Trương Thanh Vinh.
Bởi vì đột phá gông cùm xiềng xích, Trương Thanh Vinh đã dùng tâm huyết cả đời vùi đầu vào trong chiến đấu, một khi thất bại liền mang ý nghĩa diệt vong.
Sợ là không bao lâu nữa, hắn liền sẽ tọa hóa.
"Chủ nhân."
Hoa Nhất Nhiên cầu khẩn nhìn Tịch Thiên Dạ, trong mắt tràn đầy không đành lòng cùng tiếc hận. Trương Thanh Vinh chính là một người trẻ tuổi mà hắn coi trọng, tâm tính, ý chí, phẩm đức đều không kém, ngoại trừ tính tình quá mức bướng bỉnh, các mặt khác hắn đều vô cùng thưởng thức.
Hắn biết, trên thế gian này người có thể cứu được Trương Thanh Vinh thì chỉ có chủ nhân của hắn mà thôi.
Dù cho hắn được gọi là dược trung Thánh Giả thì cũng bất lực.
Trang 102# 1