Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 203: Thánh Nhân Cũng Không Có Tư Cách

Chương 203: Thánh Nhân Cũng Không Có Tư Cách




Kỳ thật Trương Thanh Vinh cách Thánh cảnh chỉ kém một bước cuối cùng, thế nhưng hao phí mấy trăm năm, một mực không ngộ ra là bản thân đang đi sai đường, nhất quyết không quay đầu, cuối cùng đứng trước cục diện thọ nguyên sắp cạn.

Tịch Thiên Dạ chỉ cần tùy tiện chỉ điểm đôi chút, bày ra một đại đạo pháp tắc trước mặt hắn, giúp hắn triệt để ngộ ra, liền có thể nháy mắt thành thánh.

Thiên Lôi cuồn cuộn trên bầu trời, uy áp thánh kiếp bao phủ toàn bộ Thiên Bảo sơn.

Nhưng Trương Thanh Vinh đã từng là người mạnh nhất trên tôn bảng, nội tình vô cùng hùng hậu, tự nhiên không sợ tam lôi thánh kiếp, hắn không có xúc phạm cấm kị của thiên địa, cũng không phải Thiên Tôn thành thánh, cho nên chỉ cần vượt qua tam lôi thánh kiếp bình thường nhất là đủ.

Vẻn vẹn nửa canh giờ, thánh kiếp đến vội đi vàng, lôi vân tiêu tán, ánh mặt trời thắp sáng thiên địa.

Trương Thanh Vinh khoanh chân ngồi dưới ánh nắng rực rỡ, trên thân tản mát thánh quang sáng rực, như là mặt trời nhỏ, tựa như đang thi nhau tỏa sáng với mặt trời trên bầu trời.

Thần quang bảy màu từ trong hư không buông xuống, tựa như như dải lụa rơi vào Trương Thanh Vinh, cải tạo thể chất của hắn, giúp hắn triệt để bước vào Thánh Cảnh.

Trên quảng trường, tu sĩ vạn tông hâm mộ vô cùng, thành thánh a! Kia là mộng tưởng cuối cùng của toàn bộ sinh linh, vô số người dùng cả một đời chỉ để tìm kiếm Thánh đạo, cuối cùng vẫn không có kết quả, có thể thành thánh chỉ lác đác vài người.

Thần quang bảy màu rất nhanh liền chậm rãi tiêu tán, Trương Thanh Vinh mở hai con ngươi ra, một cỗ khí tức thần thánh áp đảo chín tầng mây tản ra, hắn từ nay về sau chính là cá vượt Long Môn, rốt cuộc thành một sinh mệnh khác biệt.

Hắn một bước liền bước đến quảng trường, đứng trước mặt Tịch Thiên Dạ, khom người thật sâu, nửa thân trên cơ hồ chạm mặt đất, vô cùng trịnh trọng.

"Cung chủ đại nhân khoan hồng tha thứ, ân tình này Trương Thanh Vinh khắc trong tâm khảm, vĩnh viễn không dám quên."

Trương Thanh Vinh vô cùng cảm kích nói.

Hắn cả đời chưa từng nợ nhân tình, dù có thiếu cũng đã trả hết toàn bộ. Nhưng có hai ân tình vẫn chưa trả được. Một là ân tình Hoa lão cứu mạng vun trồng, còn lại là công lao Thiên Bảo Cung chủ dẫn đường.

"Nguyện vọng của ngươi đã đạt được, đừng có khóc lóc om sòm tại Thiên Bảo cung của ta nữa, rời đi thôi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, quay người trở về.

"Cung chủ xin dừng bước, ta hi vọng có thể gia nhập Thiên Bảo cung, trở thành thành viên của Thiên Bảo cung."

Trương Thanh Vinh nói.

"Thiên Bảo cung không phải ai đều có thể tiến vào."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, không có quay đầu.

"Cung chủ, cả đời ta đều là nhàn nhã tự do, chưa từng gia nhập bất kì tông môn nào, cũng không ở trong gia tộc thị tộc gì, từ nhỏ đã là cô nhi, xuất thân tuyệt đối trong sạch."

Trương Thanh Vinh gấp gáp nói, rất nhiều tông môn không thu ngoại nhân, hắn cũng có thể lý giải, dù sao ngoại nhân có độ tin cậy thấp, rất dễ xuất hiện vấn đề.

Nhưng hắn tuyệt đối không có vấn đề, trước kia hắn cao ngạo ngút trời, khinh thường gia nhập tông môn cùng thế lực. Nhưng Thiên Bảo cung lại hấp dẫn hắn, bởi hắn có thể cảm nhận được nơi đây bất phàm.

Tịch Thiên Dạ căn bản không thèm để ý Trương Thanh Vinh, tiếp tục đi về phía trước, Thiên Bảo cung của hắn cũng không phải quán rượu ven đường, không phải ai muốn tới thì tới.

"Cung chủ đại nhân, ngươi vì sao không đồng ý, ta là Thánh Nhân, nếu gia nhập tuyệt đối có thể tăng lực lượng của Thiên Bảo cung lên rất nhiều."

Trương Thanh Vinh cảm thấy không hiểu, dù là trước kia hắn không phải Thánh Nhân, nhưng những thế lực cường đại nhất đều nhao nhao ném ra ngoài cành ô liu, hi vọng hắn gia nhập. Hiện tại hắn đã thành thánh, cố ý muốn gia nhập Thiên Bảo cung, nhưng mà lại bị cự tuyệt.

Đám người trên quảng trường đều là hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Một Thánh Nhân thỉnh cầu gia nhập Thiên Bảo cung, bị cự tuyệt!

Đây chính là tuyệt đại Thánh Nhân a! Tồn tại áp đảo chín tầng mây, bất kỳ một ai đều là vô thượng nội tình của tông môn - gia tộc, sự tình mà người khác khẩn cầu đều không khẩn đến, ngủ mơ đều không mộng tới, thế mà Thiên Bảo cung vô tình cự tuyệt, khó có thể tin nổi.

Một đống Tông chủ và Gia chủ đều nhịn không được dậm chân, hận không thể đáp ứng thay Thiên Bảo cung, sự tình tốt như vậy, bọn hắn đều có bộ dạng Hoàng đế không vội thái giám gấp, nếu Thiên Bảo cung có thêm một Thánh Nhân, vậy ý nghĩa hoàn toàn khác biệt a.

Da mặt Hoàng đế Lan Lăng quốc run rẩy, trong lòng không còn gì để nói cùng hâm mộ và đố kỵ, ném Thánh Nhân tới cửa thế mà bị cự, trên đời lại có sự tình hoang đường như vậy. Nếu là Thánh Nhân gia nhập hoàng thất, hắn sợ là nằm mơ đều sẽ cười tỉnh.

"Cung chủ đại nhân, ta là thật tâm hi vọng gia nhập Thiên Bảo cung, tuyệt đối trung thành, đối đãi như tông môn của mình, Trương Thanh Vinh ta nói trước nay nói một không hai, nói được làm được. Hi vọng ngài có thể suy tính đôi chút, ta tuyệt đối là một người có giá trị."

Trương Thanh Vinh có chút không cam lòng, chỉ cần có cơ hội gia nhập, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Những người kia thấy vậy ghen tị đến vò đầu đấm ngực, người này là Thánh Nhân a, ngươi sao lại cần khom lưng như thế, ngươi muốn gia nhập tông môn, không nói Thiên Bảo cung, những tông môn khác trên đại lục còn không phải đang chờ ngươi nói một câu kia.

"Trương tiểu tử, cũng không phải là Thánh Nhân liền có tư cách gia nhập Thiên Bảo cung, nếu đây là thứ ngươi ỷ vào, khẳng định phải thất vọng."

Hoa Nhất Nhiên nhịn không được nhắc nhở, Trương Thanh Vinh mặc dù cố chấp, nhưng cũng không ngu ngốc, thế mà biết Thiên Bảo cung phi phàm, một lòng hi vọng gia nhập.

Lão có chút thích Trương Thanh Vinh, chí ít là vì nhân phẩm của hắn, cũng là hi vọng hắn có thể gia nhập Thiên Bảo cung.

Nhưng muốn gia nhập Thiên Bảo cung cũng không phải ngươi là Thánh Nhân liền có cơ hội.

Thánh Nhân?

Hoa Nhất Nhiên cười khổ một tiếng.

Cái gọi là Thánh Nhân, trong mắt chủ nhân là cái gì?

Nếu Hoa Nhất Nhiên hắn không thành thánh, chỉ là Tôn giả, Trương Thanh Vinh bằng vào Thánh cảnh có lẽ có cơ hội.

Nhưng lão đã thành thánh, mà lại Hàn Ngọc cùng Tuân Vinh sợ là không bao lâu nữa cũng có thể thành thánh, như vậy giá trị của Trương Thanh Vinh đối với Thiên Bảo cung tương đối có hạn. Với tính cách của chủ nhân, thật sự có khả năng không thèm để ý.

Trương Thanh Vinh nghe vậy, sững sờ nhìn về phía Hoa lão, hi vọng được Hoa lão chỉ điểm. Nhưng mà Hoa lão lại chỉ lắc đầu, một chữ không nói.

"Cung chủ, như thế nào mới có thể gia nhập Thiên Bảo cung, xin hãy cho ta một cơ hội."

Trương Thanh Vinh ôm quyền khom người nói, chuyện đã tới nước này, hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Thứ mà hắn coi là giá trị của bản thân, Thiên Bảo Cung chủ lại là chướng mắt.

Tịch Thiên Dạ dừng lại, quay người nhìn về phía Trương Thanh Vinh.

"Ngươi thật sự muốn gia nhập Thiên Bảo cung?"

"Phi thường muốn."

Trương Thanh Vinh thành thật nói.

Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, chỉ mộảnh sơn lâm xa xa, thản nhiên nói.

"Trông thấy phiến rừng cây kia không"

Trương Thanh Vinh nghe vậy nhìn lại, phiến sơn lâm kia ở trong phạm vi Thiên Bảo sơn, nhưng bởi vì hắc ám chiến tranh, phiến sơn lâm đã bị tàn phá, hoàn toàn thay đổi.

"Cung chủ có ý gì?"

Trương Thanh Vinh nghi ngờ hỏi.

"Ngươi tự phong tu vi, tự phong Thánh thể, không cho phép sử dụng bất luận pháp tắc cùng ngoại lực gì, trồng cây kín phiến rừng trọc kia, ta sẽ đồng ý cho ngươi gia nhập Thiên Bảo cung."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Lời này vừa ra, biểu lộ tất cả mọi người cứng đờ lại.

Tự phong tu vi, tự phong Thánh thể, không cho phép sử dụng pháp tắc cùng ngoại lực, vậy không phải muốn nói Trương Thanh Vinh phải dùng thân thể phàm nhân tiến vào trong núi trồng cây...


Trang 103# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất