Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 207: Tuổi Nhỏ Vô Tri, Bây Giờ Hối Hận Không Kịp.

Chương 207: Tuổi Nhỏ Vô Tri, Bây Giờ Hối Hận Không Kịp.




"Ngươi đi hay không đi?"

Đại hán thấy tiểu ăn mày dám lăn trên đất không đi, lập tức giận dữ.

"Ô ô..."

Tiểu cô nương cúi đầu khóc rống, nước mắt trán ra, nội tâm tràn đầy ủy khuất.

"Có tin ta một tay chụp chết ngươi không?"

Đại hán suýt chút nữa bị chọc cười, tên tiểu ăn mày lại dám đùa nghịch trước mặt hắn.

"Ta không đi, ta muốn gặp thiếu gia, van cầu ngươi cho ta gặp thiếu gia đi, van cầu ngươi..."

Tiểu cô nương lôi kéo ống quần đại hán, ánh mắt tràn đầy cầu khẩn cùng lấy lòng.

"Lăn, Trường Thương Học Viện không có thiếu gia của ngươi."

Đại hán vung chân đá văng tiểu cô nương ra, tiến lên định cho nàng một chưởng. Nhưng bàn tay hắn vừa nâng lên đã bị người ta tóm lấy bàn tay, một luồng khí lạnh lưu động sau lưng hắn, thân thể hắn làm như rơi vào hầm băng.

Hắn nghiêng đầu ra nhìn, thấy thiếu niên phía sau dọa hắn toàn thân run rẩy:

"Tịch... Tịch học trưởng..."

Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, Tịch Thiên Dạ lại xuất hiện sau lưng hắn.

"Tịch học trưởng, có người giả mạo tỳ nữ của ngươi, rêu rao lừa gạt ở Trường Thương Học Viện, hủy hoạt thanh danh của ngươi, ta đang định đuổi nàng đi."

Sắc mặt đại hán tràn đầy nịnh nọt cùng lấy lòng, Tịch Thiên Dạ là thiên kiêu chân chính của học viện, địa vị so với nguyên lão bình thường còn cao hơn.

"Nàng không phải tỳ nữ của ta." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Đại hán nghe vậy trong lòng nhẹ thở ra, Tịch Thiên Dạ xuất hiện không hợp lẽ thường, hắn cũng có chút sợ tên tiểu khất cái kia thật là tỳ nữ của Tịch Thiên Dạ, không phải liền tốt....

Nhưng mà câu nói tiếp theo của Tịch Thiên Dạ làm hắn như rơi vào hầm băng.

"Nàng là muội muội của ta."

Thân thể đại hán run rẩy, cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin.

Tên tiểu khất cái kia lại là muội muội của Tịch Thiên Dạ.

Mẹ nó, có phải đang chơi ta hay không!

Muội muội của ngươi đang yên đang lành lại đóng vai thành một tên ăn mày đến Trường Thương Học Viện này chơi ta!

Hắn rốt cục cũng biết, tại sao hắn có cảm giác Tịch Thiên Dạ đang rất lạnh...

Xoạt xoạt!

A!

Đại hán thống khổ kêu thảm, đứng cũng không vững, ngồi xuống mặt đất kêu rên, tay của hắn bị Tịch Thiên Dạ bóp nát, triệt để biến hình.

"Làm tốt chức trách của ngươi, lần sau không làm kiểu này nữa."

Tịch Thiên Dạ quăng đại hán đi, sau đó ánh mắt mới phức tạp cùng đau lòng nhìn về phía tiểu cô nương.

"Thiếu gia!"

Tiểu cô nương nhìn thấy Tịch Thiên Dạ thì ủy khuất bò dậy, nhào vào lồng ngực hắn mà khóc lớn.

"Tiểu Hinh, là ca ca không tốt."

Tịch Thiên Dạ ôm thân thể gầy gò nhu nhược vào trong ngực, nội tâm rung động, cảm xúc ngổn ngang, chua xót không nói ra được.

Tiểu Hinh chính là một đứa cô nhi được hắn nhặt về khi còn bé ở Lô Hề Quận Thành.

Từ nhỏ hắn đã rất cô độc, phụ mẫu đều mất, chỉ có một di nương nuôi hắn lớn lên, ở Tịch gia hắn không có trưởng bối thân thích, người đồng trang lứa gặp hắn không xa lánh thì cũng khi dễ, sinh hoạt rất không yên. Từ khi Tiểu Hinh sống cùng hắn, hắn mới không cô độc, ở nhà mới có chút ấm áp. Tịch Tiểu Hinh cũng là tên hắn đặt, hắn chưa từng xem Tiểu Hinh như tỳ nữ mà coi nàng thành muội muội của mình.

Về sau, hắn vì tương lai tươi sáng, có thể bảo vệ thân nhân của mình mà lẻ loi một mình vào Trường Thương Học Viện, dốc lòng trở thành cường giả, muốn vượt lên trên người khác, vừa mới rời đi vậy mà đã mười năm.

Mười năm qua, hắn chỉ trở lại một lần, lần trước về nhà là cách đây sáu năm. Bởi vì khoảng cách giữa Lô Hề Quận Thành cùng Trường Thương Học Viện quá xa, tới mười vạn dặm, đối với một thiếu niên bình thường thì đó là khoảng cách khó mà vượt qua.

Mặc dù trên đại lục có rất nhiều phương tiện giao thông tiện lợi, có linh thú xa, có phi hạm một ngày đi mười vạn dặm... Nhưng gia cảnh hắn bần hàn, muốn có sách đọc cũng vô cùng gian nan nên thực sự không nỡ dùng tiền đi một chuyến tàu đắt đỏ.

Nếu là đi bộ hoặc là cưỡi phương tiện giao thông bình thường tốn ít nhất nửa năm. Một học sinh nghèo, muốn cầu học trong học viện thì có mấy cái nửa năm để hắn đi đường?

Cho nên hàng năm đều là Tiểu Hinh đi từ Lô Hề Quận xa xôi, trèo đèo lội suốt đến Trường Thương Học Viện, vì hắn mang một năm tiền sinh hoạt cùng học phí.

Một tiểu cô nương, chỉ có mười mấy tuổi mà hàng năm lại tốn nửa năm để đi đường, để trèo đèo lội suối, gian nan trong đó khó thể hiểu được. Quần áo bị bụi gai trên đường phá hỏng có thể may vá nhưng vết thương trên làn da khó có thể phục hồi, giày bạc dưới chân có thể tu sửa nhưng đôi chân dị dạng dần dần vì đi đường khó có thể khôi phục. Gió, bụi dơ dáy bẩn thỉu trên người có thể tẩy rửa, nhưng thể xác cùng tinh thần mệt mỏi vì đường xá chỉ có thể đối mặt.

Cuộc sống của người giàu có vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được những gian nan của người nghèo nàn.

Trong thời gian sống ở Trường Thương Học Viện, nội tâm Tịch Thiên Dạ luôn có cảm giác áy náy cùng tội lỗi, đã nhiều lần hắn muốn từ bỏ, nghĩ tới việc về nhà chiếu cố di nương cùng Tiểu Hinh. Hắn là nam nhân duy nhất trong nhà nhưng chưa từng phải gánh chịu trách nghiệm của gia đình.

Nhưng di nương cùng Tiểu Hinh lại có ý nghĩ khác, muốn hắn tu luyện thật tốt trong học viện, tương lai mới trở nên tươi sáng mới có thể cải biến sinh hoạt của gia đình.

Trước kia hắn cũng cho rằng như vậy, nhưng giờ khắc này hắn mới hiểu được, mình sai lầm đến cỡ nào.

"Thiếu gia, ta cùng phu nhân rất nhớ ngươi."

Hồi lâu, Tiểu Hinh mới lau khô nước mắt, ngượng ngùng chui ra từ trong ngực Tịch Thiên Dạ.

"Ta cũng nhớ các ngươi."

Tịch Thiên Dạ sờ đầu Tiểu Hinh, đôi mắt hắn đã ửng đỏ.

"Phu nhân bảo ta nhắn với ngươi rằng hãy học tập cho tốt ở Trường Thương Học Viện, không cần quan tâm đến việc nhà, doanh thu trong nhà năm nay có chút dư dả cho nên chuẩn bị cho người tiền học ba năm cùng với phí sinh hoạt, người bình thường ăn nhiều một chút, không nên quá tiết kiệm. Phu nhân còn nói, tình cảnh trong nhà.. Tình cảnh trong nhà còn rất tốt, ngươi ở Trường Thương Học Viện an tâm tu luyện, trong vòng ba năm không cần trở về... Tiểu Hinh đã đem lời của phu nhân chuyển đến, nếu phu nhân biết nhất định sẽ rất vui vẻ."

Tiểu Hinh cúi đầu, yên lặng đưa bao phục trong tay cho Tịch Thiên Dạ, nhìn Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt lưu luyến, đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía Tịch Thiên Dạ khóc nức nở, tựa hồ không muốn cho hắn thấy sự bất lực trong mắt nàng.

"Thiếu gia, ta phải đi, trong nhà còn có việc, ta phải trở về giúp phu nhân, chờ mấy năm sau ta trở lại thăm ngươi. Đúng rồi, trong đó còn có bốn bộ quần áo mới, hai bộ là ta may còn hai bộ phu nhân may, hi vọng ngươi sẽ thích."

Nói xong, Tiểu Hinh liền yên lặng quay đầu đi về phía đường cái, không quay đầu lại nhìn dù chỉ một chút hoặc nói là không dám quay đầu.

"Tiểu Hinh, năm nay ta về cùng với ngươi."

Tịch Thiên Dạ bước nhanh lên phía trước, giữ chặt tay của thiếu nữ, cảm nhận được đôi tay nhỏ đó đầy vết chai thô ráp, trong lòng không nhịn được mà đau xót.

"Thật sao?"

Tiểu Hinh ngẩng đầu nhìn Tịch Thiên Dạ, ánh mắt tràn đầy vui mừng. Nhưng rất nhanh, nàng liền lập tức lắc đầu:" Không được, thiếu gia, ngươi không thể trở về, phu nhân đã nói, ngươi cần tu luyện ở Trường Thương Học Viện, không thể trở về."

"Vì sao không thể?" Tịch Thiên Dạ nhìn nàng hỏi

Tiểu Hinh trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Thiếu gia, ngươi phải tu luyện thật tốt, tương lai trở thành cường giả mới là đại đạo của ngươi, người khác với chúng ta, không thể để việc vặt chậm trễ sự tu luyện."

"Ha ha."

Tịch Thiên Dạ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, nước mắt chảy ra:"Nếu như ngay cả thân nhân cũng không thể che chở, căn nhà nghèo túng cần hai nữ nhân chèo chống vậy thì làm tiên được cái gì, ta tu đạo gì!"

"Tiểu Hinh, ca ca mang ngươi về nhà, mặc kệ trong nhà phát sinh việc gì, đều có ca ca lo."

Tuổi nhỏ vô tri, bây giờ hối hận không kịp.


Trang 105# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất