Chương 206: Không Có Tiền Nói Gì Đến Yêu Đương.
U Lan Tư rất hài lòng với biểu hiện của Tịch Thiên Dạ, lại dùng sức xoa nhẹ hắn mấy lần, đến tận khi cả đầu hắn hóa thành một đoàn rối bời mới hài lòng thu tay lại.
"Tiểu Thiên Dạ, trước kia ngươi rất thích lão sư vò đầu nhưng giờ nhìn biểu lộ của ngươi tựa hồ không cao hứng lắm."
Sau khi U Lan Tư vui vẻ thì nàng bắt đầu gây chuyện.
"U lão sư, trước kia là trước kia, thời gian vô tận, rất nhiều thứ sẽ biến mất. Tỷ như hiện tại, ta không thích ngươi xoa đầu của ta." Tịch Thiên Dạ sửa sang mái tóc của mình, nói.
Tục ngữ có câu động thổ trên đầu thái tuế quả thực là muốn chết.
U Lan Tư đã động thổ trên đầu Tiên Đế thì hậu quả còn nghiêm trong hơn. Cũng may đó là nàng, nếu đổi thành người khác đã sớm bị Tịch Thiên Dạ một tay chụp chết.
"Ơ! Vậy ý của ngươi là hiện tại ngươi không thích U lão sư, bây giờ ngươi đã trưởng thành, bắt đầu di tình biệt luyến, có mới nới cũ ah."
U Lan Tư trừng con mắt đen nháy như trân châu về phía Tịch Thiên Dạ, quai hàm phình lên, phảng phất như đang rất tức giận.
Tịch Thiên Dạ cười nhạt không nói, hắn biết rõ tính cách của nàng, càng đấu lý với nàng càng không chiếm được chỗ tốt.
"Ngươi là đồ tồi, phụ lòng lão sư thương yêu ngươi nhiều năm như vậy." U Lan Tư một mặt điềm đạm đáng yêu, tựa như một người phụ nữ bị vứt bỏ.
"U lão sư, đàn ông phụ lòng phụ nữ là từ dùng cho nam nữ yêu nhau, ngươi lại coi ta làm người yêu sao?" Tịch Thiên Dạ cười nói.
"Ngươi nghĩ hay lắm!"
U Lan Tư liếc mắt, tức giận nói: "Cái dạng ngươi cũng học người khác yêu đương, ngươi có tiền sao? Không có tiền cũng dám yêu đương. Ngươi có tu vi cao sao? Không có tu vi làm sao bảo hộ được ta. Không có tiền, không có tu vi thì ngươi nên ở trong nhà, đừng đi ra gây tai họa cho nữ hài tử, hiểu không?"
Gương mặt U Lan Tư đỏ ửng, tên vương bát đản này, trước kia bị nàng khi dễ đều khúm núm, bộ dạng thẹn thùng mà bây giờ lại dám đùa bỡn nàng.
"U lão sư, ta chỉ ví von thôi, ngươi đừng coi là thật, ta đúng là không có tiền cũng không có tu vi nên cũng không dám vọng tưởng." Tịch Thiên Dạ mỉm cười nói.
"Tên tinh trùng lên não nhà người... Ngươi biết thì tốt! Nữ thần giống như U lão sư này không phải ngươi có thể dễ dàng đuổi kịp, nỗ lực lên thiếu niên a."
Trong lòng U Lan Tư vừa bực mình vừa buồn cười, hận không thể một cước đá bay hắn.
"Ta không có theo đuổi ngươi, cố gắng làm gì?" Tịch Thiên Dạ chớp mắt hỏi
"Ngươi không theo nhưng có người theo! Mau cút đi, đừng làm chướng mắt ta."
Trong lòng U Lan Tư đang muốn chửi ầm lên, hận không thể đuổi Tịch Thiên Dạ ra ngoài, trước đây nàng cảm thấy Tịch Thiên Dạ có chút đáng yêu sao bây giờ lại thành ra chán ghét như thế.
Cuối cùng, Tịch Thiên Dạ lưu lại ăn cùng U Lan Tư một bữa cơm, hai người đã lâu chưa ngồi ăn cùng nhau.
Hồi lâu sau, khi đồ ăn đã nguội lạnh, Tịch Thiên Dạ mới nghiêm mặt nói: "Ta chuẩn bị trở về nhà một chuyến, sau đó sẽ đi du lịch bốn phía đại lục một phen."
"Về sớm một chút, ta chờ ngươi ở Trường Thương Học Viện. Thế giới bên ngoài phồn hoa, oanh oanh yến yến, đừng để bị mê hoặc."
U Lan Tư uống một chút rượu, hơi ngà say, hai má phấn hồng, đôi mắt mông lung như nước, nằm trên bàn, không có nhìn Tịch Thiên Dạ, giống như một người say rượu vậy. Có lẽ, rượu không làm say người mà lòng người tự say.
Tịch Thiên Dạ im lặng, sau một hồi khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
"Tiếp lấy."
U Lan Tư ném ra ngoài một vật, rơi vào trong tay Tịch Thiên Dạ.
Đó là một quyển da cừu, nhìn rất cổ xưa, tựa hồ đã tồn tại qua thời gian rất dài.
"Ba quận xung quanh quê hương của ngươi không lâu sau sẽ đào được một cỗ di tích thượng cổ, đấy là một di tích rất cổ lão, bên trong có nhiều thứ sẽ khiến ngươi hứng thú. Lần này ngươi về nói không chừng sẽ gặp được." U Lan Tư nói.
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, đem cuốn da dê thu vào.
Trường Thương Học Viện, cửa chính của một giáo khu phổ thông.
Một tiểu cô nương mang theo vẻ phong trần, tựa hồ đã đi hơn vạn dặm tới.
"Dừng lại, người nào! Đây là Trường Thương Học Viện, người không phận sự không thể vào trong." Một đại hán khôi ngô ngăn trước mặt tiểu cô nương, hung ác nói.
"Ta... Ta... Ta đến tìm... thiếu gia nhà ta..." Tiểu cô nương e ngại nhìn đại hán thủ vệ trước mặt, thân thể bé nhỏ rụt lại theo bản năng, lắp ba lắp bắp nói.
Trên người tiểu cô nương đều tro bụi, chiếc áo đầy những miếng vá, bẩn thỉu, phảng phất như mấy tháng chưa tắm rửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ bụi trần, trên cặp lông mi dài dính một ít bùn, nhìn qua như một tên ăn mày.
"Tìm thiếu gia nhà ngươi?"
Đại hán tràn đầy hoài nghi nhìn qua tiểu cô nương, thấy nàng bẩn thỉu thì ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ, học viên Trường Thương Học Viện đều là thiên kiêu chi tử, há lại có tỳ nữ nghèo túng như thế.
"Ngươi xác định thiếu gia nhà ngươi ở Trường Thương Học Viện?" Đại hán không tin hỏi.
"Thật." Tiểu cô nương sợ hãi nói, sợ đại hán không tin nên cái đầu nhỏ gật thật mạnh.
"Nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ giánh một gậy cho ngươi chết tươi."
Đại hán lạnh lùng nõi, hắn thực sự không thể tin được, trong Trường Thương Học Viện là ai lại có tỳ nữ nghèo rớt mùng tơi thế này, nhưng bởi vì chức trách nên hắn không thể trực tiếp đuổi tiểu ăn mày này đi.
"Ta không có lừa gạt ngươi." Tiểu cô nương bị dọa đến vành mắt đỏ bừng, nước mắt ngậm trong hốc mắt, nơm nớp lo sợ.
"Nói đi, thiếu gia nhà ngươi là ai?
Đại hán không nhịn được nói, hiện tại đang trong kỳ nghỉ, đại bộ phận học viên đã rời đi, người còn ở lại rất ít.
"Thiếu gia ta tên Tịch Thiên Dạ."
Tiểu cô nương nhỏ giọng nói, thanh âm cũng rất nhỏ, hiển nhiên thường xuyên bị người ta bắt nạt, lá gan rất nhỏ.
"Ngươi, con mẹ nó dám đùa ta!"
Đại hán nghe thấy vậy liền trừng mắt, thiếu chút nữa đập xuống một gậy, nếu không phải thấy bộ dáng tiểu cô nương này có chút đáng thương thì hắn đã động thủ.
"Cút! Còn dám đến Trường Thương Học Viện, ta sẽ đánh chết ngươi."
Đại hán lạnh lùng nói, một tên ăn mày nhỏ lại dám bấu víu quan hệ với Trường Thương Học Viện bọn hắn, tỳ nữ của Tịch Thiên Dạ, mẹ nó đùa ta sao! Tịch Thiên Dạ là ai? Đây chính là tiên thiên thánh mầm, là Thiên kiêu chi tử kinh tài tuyệt diễm nhất Trường Thương Học Viện, nhất là một trận chiến trên Yên Ba Đảo, Tịch Thiên Dạ ngang nhiên đánh giết Tôn giả của thế giới hắc ám, cứu vãn hàng ngàn vạn học viên, địa vị của hắn trong lòng các học viên được xem như thần minh.
Chỉ là một tên ăn mày nhỏ cũng dám xưng là tỳ nữ của Tịch Thiên Dạ, Tịch Thiên Dạ lại có loại tỳ nữ ăn mày như ngươi sao!
"Ta thật là tỳ nữ của thiếu gia, thiếu gia nhà ta tại phàm cảnh ban, tên Tịch Thiên Dạ. Đại nhân, ngươi tra một chút là biết." Tiểu cô nương lo lắng nói.
"Mẹ nó, trong ban phàm cảnh căn bản không có người tên Tịch Thiên Dạ, Tịch Thiên Dạ chính là học trưởng nội viện, địa vị cao đến mức ngươi không thể tưởng tượng, một tên ăn mày nhỏ như ngươi cũng dám giả mạo tỳ nữ của hắn, muốn chết phải không? Cút nhanh lên! Nếu không đừng trách ta không khách khí."
Đại hán đã không còn kiên nhẫn, đẩy tiểu cô nương, làm nàng ngã xuống
"Ta không có lừa ngươi, thiếu gia nhà ta ở bên trong Trường Thương Học Viện. Ô ô..."
Tiểu cô nương ngồi dưới đất, tay ôm bao phục, nức nở lên từng tiếng, từng giọt nước mắt rơi xuống đất. Trong lòng tràn đầy ủy khuất, nếu như nàng không gặp được thiếu gia thì thiếu gia sẽ không có tiền nộp học phí, sẽ bị đuổi ra khỏi Trường Thương Học Viện.
Đôi lời nhắn nhủ tới độc giả:
Có một số độc giả phản hồi lại rằng tác giả viết quá sâu vào những nhân vật phụ nhưng với mình, mỗi người một phong cách viết khác nhau, có thể tác giả viết rất nhiều chỗ câu chữ, dài dòng nhưng nếu bạn thực sự nhập tâm để đọc thì bạn sẽ hiểu hơn, có cảm nhận sâu sắc hơn, sẽ có trải nghiệm thú vị hơn ở những đoạn kế tiếp của truyện. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Thân ái!
Trang 104# 2