Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 220: Tịch Tổ

Chương 220: Tịch Tổ




Bầu không khí tĩnh lặng như chết, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Toàn bộ nội tình và lực lượng cả một chi tộc giờ phút này đều nằm dưới chân Tịch Thiên Dạ.

Như là năm mươi mấy con sâu kiến phủ phục dưới uy nghiêm của thần long.

Tịch Thiên Dạ đứng ngạo nghễ trên không, tựa như quân chủ thiên địa, quan sát chúng sinh.

Hậu Thổ linh thể của hắn dù là ở Tu Tiên Giới cũng là linh thể đứng đầu, lúc này thi triển ra, uy nghiêm đáng sợ, kinh thiên động địa, sinh linh của Thái Hoang thế giới căn bản không thể chống lại được, dù là đối mặt Thánh Nhân cũng không có kính sợ như thế.

Rất nhiều tộc nhân Tịch gia không chịu nổi uy nghiêm đáng sợ kia, quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy.

Dù cho Tịch Thiên Dạ không có quan tâm đến đám thế hệ trẻ của Tịch gia, nhưng dư ba của uy nghiêm kia cũng kinh khủng tới cực điểm, cả đám bọn hắn không ngoại lệ đều quỳ xuống, tràn đầy sợ hãi nhìn qua Tịch Thiên Dạ.

Tất cả tân khách đến Tịch gia xem lễ đều run run rẩy rẩy, trong mắt tràn đầy kinh sợ cùng e ngại như là chim sợ cành cong.

Bọn hắn đều như đang cảm thấy thiên uy giáng xuống, phán xét thế gian.

"Tịch gia chủ mạch, không phân thiện ác, ức hiếp nhỏ yếu, lấy việc công làm việc tư, tội không thể tha, hôm nay tước đoạt địa vị Gia chủ Tịch gia, từ các mạch hệ khác tuyển cử ra đại biểu chấp chưởng Tịch gia, lập tức chấp hành."

Âm thanh băng lãnh của Tịch Thiên Dạ quanh quẩn trong thiên địa, như Thiên Đế tuyên án, trực tiếp định đoạt, không cho phép bất luận kẻ nào vi phạm.

Không một người Tịch gia nào dám nói chuyện, run rẩy không dám phản bác, vận mệnh gia tộc giờ khắc này hoàn toàn bị một ngoại nhân nắm giữ trong tay.

"Ta hận a...!"

Gia chủ Tịch gia Tịch Trạch Khôn ngửa mặt lên trời gào thét, muốn giãy dụa đứng lên nhưng không thể làm được, chỉ có thể run rẩy quỳ dưới đất như con kiến hôi, mặc cho nội tâm không nguyện ý, nhưng chỉ với ý chí tinh thần của hắn căn bản không cách nào phản kháng uy nghiêm đáng sợ như vậy.

Trong mắt hắn tràn đầy hối hận, sớm biết như vậy, vô luận thế nào cũng sẽ không đi trêu chọc đứa con hoang này của Tịch Chấn Thiên, đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.

Tịch Chấn Xung cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt tro tàn ngốc trệ, hắn không thể nào ngờ tới, chư vị nguyên lão Tịch gia nhao nhao hiện thân, chẳng những không chế phục được Tịch Thiên Dạ, ngược lại bị Tịch Thiên Dạ dùng uy áp ép nằm rạp trên mặt đất, đứng không dậy nổi.

Thế gian sao lại có kẻ đáng sợ như thế, dù là Tôn giả lão tổ cũng không hẳn kinh khủng như thế đi!

Về phần các nguyên lão Tịch gia đang trực tiếp thừa nhận uy áp của Tịch Thiên Dạ kia, mỗi người trong hố sâu không thể đứng dậy được, sắc mặt tất cả trắng bệch, hoảng sợ vô cùng.

Bọn họ như là sâu kiến dưới chân thần long, bị người khác chưởng khống sinh tử trong tay, Tịch Thiên Dạ thổi một hơi liền có thể giết chết tất cả, tu vi cường đại mà bọn họ tu luyện hàng trăm năm vẫn lấy làm kiêu ngạo, giờ khắc này như là trò đùa, nhỏ bé yếu ớt.

"Chuyện đã tới bước này, ngươi vẫn không chịu đi ra? Hay là ngươi cho rằng mình có thể thoát được?"

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, ánh mắt đạm mạc nhìn về phía chỗ sâu trong Tịch gia.

Một tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên từ chỗ sâu trong tổ trạch Tịch gia, thanh âm kia kéo dài, thật lâu không tiêu tan trong hư không.

Một lão nhân già nua đi ra từ trong một đoàn ánh sáng nhạt, vẻn vẹn mấy bước liền vượt qua khoảng cách xa xôi, đi vào chính viện.

Trên người lão nhân này tràn đầy tro bụi, trên mặt trên tóc cũng là cát bụi, như là một người bị chôn vô số năm trong lòng đất đột nhiên bò ra.

"Tổ gia gia!"

Tịch Trạch Khôn trông thấy lão nhân kia, kích động run rẩy không ngừng, quang mang trong đôi mắt sáng lên, như là trong nháy mắt được rót vào một luồng ánh sáng sinh mệnh.

Hắn không ngờ rằng, tổ gia gia sẽ hiện thân vào thời khắc sống còn này.

Hắn còn thậm chí hoài nghi có phải tổ gia gia đã tọa hóa hay không, hoặc là đã rời khỏi Tịch gia, du lịch thiên hạ. Bởi vì đã mấy chục năm nay hắn chưa từng thấy tổ gia gia, đối với bọn tiểu bối Tịch gia mà nói, Tịch gia lão tổ tông càng là một tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng gặp qua.

"Tịch tổ!"

"Tịch gia Tôn giả!"

" Tịch gia lão tổ thế mà ở ngay bên trong tổ trạch, ta còn tưởng lão nhân gia hắn căn bản không tại quận Lô Hề, nếu không sao lại tùy ý Tịch Thiên Dạ đối đãi Tịch gia như thế."

quận

Chư vị tân khách thầm rung động, ánh mắt nhìn về phía lão nhân kia tràn đầy kính sợ.

Tôn giả a! Rốt cục có Tôn giả xuất thế.

Tịch gia hưng thịnh mấy trăm năm, là đệ nhất gia tộc trong ngũ đại danh môn vọng tộc ở thành Lô Hề, nguyên nhân lớn nhất cũng bởi vì Tịch gia có một vị lão tổ Tôn giả cảnh.

Tôn giả chính là nội tình sâu nhất mạnh nhất mỗi gia tộc, gia tộc nào có Tôn giả, bất kỳ tông môn hay thế lực nào cũng không dám xem nhẹ.

Đám nguyên lão nhìn thấy lão nhân xuất hiện, ánh mắt mỗi người đại hỉ, kích động vô cùng.

Nguyên lai lão tổ tông vẫn luôn ở trong Tịch gia a, bọn hắn được cứu rồi!

Tịch Thiên Dạ mạnh hơn, chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn Tịch gia lão tổ!

Tịch gia lão tổ chính là tồn tại Tôn giả cảnh từ mấy trăm năm trước, dù cho trong Tôn giả chỉ sợ cũng không phải là kẻ yếu.

"Ha ha, Tịch Thiên Dạ, ngươi bắt nạt Tịch gia ta không người, nói chắc như đinh đóng cột, thẩm phán Tịch gia chủ mạch chúng ta, hiện tại sắp chết đến nơi rồi, báo ứng không muộn a, ta muốn nhìn xem ngươi làm sao sống sót đây."

Tịch Trạch Khôn cười lớn, trong mắt tràn đầy cừu hận cùng thống khoái.

Tịch Chấn Xung cũng hưng phấn vô cùng, con ngươi đỏ bừng, kích động nói không ra lời, như là một đứa trẻ bị bắt nạt, đột nhiên nhìn thấy gia trưởng.

Tịch tổ chính là tuyệt thế tồn tại đã sống hơn ba trăm năm, cho dù là hắn đều chưa từng diện kiến, dù là Tịch Thiên Dạ mạnh, trước mặt Tịch tổ thì có là cái đinh gỉ gì?

Rất nhiều tân khách đến đây cũng than nhẹ một cái, chung quy Tịch gia cũng là đại gia tộc truyền thừa ngàn năm, chỉ cần một ngày Tịch tổ còn sống, Tịch gia vĩnh viễn không có khả năng lụi bại.

Chúc tam nương siết chặt nắm tay, ánh mắt ngưng trọng cùng sợ hãi.

Chúc gia đồng dạng là một trong ngũ đại danh môn vọng tộc, nàng tự nhiên rõ ràng sự đáng sợ của những lão bất tử sống mấy trăm năm kia.

Thiên Cảnh dù mạnh hơn, cũng là sâu kiến trước mặt Tôn giả.

Không thành Tôn giả, vĩnh viễn không cách nào hiểu được độ cao của Tôn giả! Thiên Cảnh có thể xưng vương xưng bá một thành, người người ngưỡng vọng, nhưng Tôn giả lại có thể một kích hủy thành, có lực lượng hủy thiên diệt địa.

Nhưng mà Tịch gia lão tổ xuất hiện, cũng không có lập tức xuất thủ trấn áp Tịch Thiên Dạ, ngược lại ánh mắt tĩnh mịch nhìn vào thân ảnh trên bầu trời, khẽ thở dài.

"Ngươi chính là con trai độc nhất của Tịch Chấn Thiên?"

"Ngươi muốn quản chuyện bao đồng?"

Tịch Thiên Dạ đạm mạc nhìn qua lão nhân kia.

Hắn không có nhiều ấn tượng về Tịch gia lão tổ, cũng chưa từng gặp qua, chỉ biết lão chính là người mạnh nhất Tịch gia, một lòng tu luyện, đã rất nhiều năm không quản sự tình Tịch gia.

Nguyên bản hắn lười quản một lão đầu mấy chục năm xuất thế, nhưng nếu như lão muốn can thiệp, vậy cũng đừng trách hắn không khách khí.

"Mấy chục năm trước, khi Tịch Chấn Thiên cha ngươi vừa đột phá đến Tôn cảnh cũng nói như vậy..."

Tịch tổ nhìn qua Tịch Thiên Dạ, bên trong ánh mắt có một cỗ cảm thán không nói thành lời. Tình cảnh này, giống như đã từng thấy qua.


Trang 111# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất