Chương 228: Quyền Quý Toàn Thành Cúi Đầu.
Mạnh Vũ Huyên theo Trần Bân Nhiên đi ra, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nhìn về Tịch Thiên Dạ, nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng theo Trần Bân Nhiên về quê của hắn mà vẫn có thể gặp được Tịch Thiên Dạ, thế này là thế nào!
Bỗng nhiên, Mạnh Vũ Huyên nhớ tới Tịch Thiên Dạ đã từng nói quê hương của hắn cũng ở Lô Hề Quận Thành! Chỉ là khi đó Tịch Thiên Dạ chỉ là tên không được gia tộc coi trọng, thậm chí có thể nói là tộc nhân bị gia tộc vứt bỏ, căn bản không có địa vị thân phận gì đáng để nói, bình thường muốn sống cũng khó khăn nên nàng cũng không để trong lòng.
"Ngươi quay về rồi sao!" Mạnh Vũ Huyên tự lẩm bẩm, đôi mắt phức tạp.
"Trần Bân Nhiên, mang bằng hữu của ngươi đi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Ngươi có ý gì?" Sắc mặt Trần Bân Nhiên khó coi vô cùng, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Trước kia Tịch Thiên Dạ trong mắt hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, căn bản không coi hắn là một vấn đề, tùy tiện duỗi một ngón tay ra là có thể nghiền chết hắn.
Nhưng hiện tại Tịch Thiên Dạ dám nói chuyện với hắn như thế mà hắn lại không thế làm gì.
Tịch Thiên Dạ vẫn là Tịch Thiên Dạ nhưng địa vị cùng thân phận đã khác biệt, xưa đâu bằng nay. Là Tiên thiên thánh mầm của Trường Thương Học Viện, hắn là tồn tại chói mắt nhất trong toàn bộ Lan Lăng Quốc, căn bản không phải một công tử của Quận Thủ Phủ như hắn có thể sáng được.
"Ngươi không đi?" Tịch Thiên Dạ hơi nhíu mày.
Trần Bân Nhiên nghiêm mặt, sắc mặt âm trầm bất định, tức giận đến mức ngón tay run run.
Khinh người quá đáng!
Qủa thực khinh người quá đáng a!
Trần Bân Nhiên hắn vậy mà cũng có một ngày bị ức hiếp như vậy, nhất là người này lại là người mà hắn luôn chướng mắt.
Nhưng trong lòng hắn cũng biết, Tịch Thiên Dạ hiện tại là người hắn không thể đấu lại được. Cả thân phận địa vị lẫn thực lực đều chênh lệch quá lớn, căn bản không cùng một cấp độ.
Dù cho Tịch Thiên Dạ muốn thịt hắn thì Thủ Phủ cũng không dám nói cái gì, nhiều nhất chỉ đòi bồi thường thôi chứ căn bản không dám báo thù cho hắn.
Trong toàn bộ Lan Lăng Quốc hiện tại, có ai dám đi trêu chọc Trường Thương Học Viện? Dù cho có là hoàng thất cũng không dám huống chi là một Quận Thủ Phủ.
Mọi người chung quanh đều trợn mắt há mồm nhìn sang Tịch Thiên Dạ, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, thiếu niên trước mắt là ai mà lại dám nói chuyện với Trần Bân Nhiên như thế.
Phải biết Trần Bân Nhiên là công tử của Quận Thủ Phủ mà lại thuộc dòng trưởng tử, là người thừa kế tương lai. Trong toàn bộ Thái Tử Đảng, luận địa vị thì Trần Bân
Nhiên có thể xếp vào trước ba. Nhưng khi đối mặt với thiếu niên phách lối bá đạo kia, thậm chí có thể nói là đánh vào mặt hắn mà Trần Bân Nhiên lại trầm mặc không nói gì.
Rất nhiều người tâm tư kín đáo, nhãn lực không kém đã cảm thấy rung động, ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ có chút khác biệt.
"Bân Nhiên, chúng ta tụ hội đã không sai biệt lắm, Tịch Thiên Dạ là đồng học của chúng ta, nếu hắn cần thì không bằng nhương phi các cho hắn đi."
Ánh mắt Mạnh Vũ Huyên có chút không đành lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ Trần Bân Nhiên.
Sắc mặt Trần Bân Nhiên biến chuyển không ngừng, khi thì dữ tợn, khi thì lạnh lùng, khi thì chết lặng... Cuối cùng không có bất cứ biểu lộ gì mà hung hăng uống cạn chén rượu, không nói một lời liền đi.
Đám người khiếp sợ nhìn qua Trần Bân Nhiên.
Sợ! Người thừa kế của Quân Thủ Phủ vậy là lại sợ!
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng lại có một kết quả như thế, có người tới cửa đánh vào mặt mà người thừa kế Quận Thủ Phủ lại sợ...
Mọi người chấn kinh nhìn về phía Tịch Thiên Dạ. Người này rốt cuộc là ai mà lại khiến Trần Bân Nhiên sợ hãi, kiêng kị như thế. Cơm còn chưa ăn được một nửa đã bị đuổi ra, có thể nói là một việc vô cùng mất mặt mà Trần Bân Nhiên vẫn có thể nhịn.
Mạnh Huyên Vũ than nhẹ một tiếng, nhìn thật sâu vào mắt Tịch Thiên Dạ, quay người liền đuổi theo Trần Bân Nhiên.
Trần Bân Nhiên cũng đã rời đi, những người khác sao lại không rõ ràng tình huống trước mắt, tự nhiên không dám nói cái gì mà nhao nhao rời đi. Bọn hắn là Thái Tử Đảng của Lô Hề Quận Thành lúc nào bị uất ức như thế.
Quản sự Giang Hoa Lâu nhìn Tịch Thiên Dạ như nhìn quỷ, hắn biết rõ những người đang ăn cơm là ai, bất kỳ một người nào cũng là đại nhân vật nổi tiếng, bọn hắn tụ tập một chỗ thì không có mấy người ở Lô Hề Quận Thành có thể khiến bọn hắn nhượng bộ.
Nhưng thiếu niên trước mắt chỉ nói mấy câu đã khiến mấy công tử gia hoàn khố rời đi, quả thực khó tin.
Trần Tuyết lẳng lặng nhìn Tịch Thiên Dạ, trong lòng không thể nghĩ ra vì sao thiếu niên kia lại lợi hại như thế, vì sao lại mạnh mẽ xông tới Giang Hoa Lâu, với năng lực của hắn không phải dễ dàng vào được sao.
Nhưng dù nàng nghĩ thế nòa sợ rằng cũng không thể nghĩ đến Tịch Thiên Dạ đến đây thuần túy chỉ là gây chuyện mà thôi.
"Tiểu Hinh, thích ăn cái gì."
Tịch Thiên Dạ đặt một tờ thực đơn trước mặt Tiểu Hinh, nhẹ giọng hỏi.
Tịch Tiểu Hinh trừng to con mắt, nhìn qua menu hoa mỹ tinh xảo, lặng lẽ nuốt nước bọt nhưng lại nửa ngày không dám gọi đồ ăn. Bởi vì đồ ăn trên đó quá mắc, Tịch Tiểu Hinh tìm nửa ngày không thấy một món tiện nghi nên nửa ngày không dám gọi.
Tịch Thiên Dạ cất thực đơn đi, thản nhiên nói:"Tất cả đồ ăn phía trên, mỗi món làm cho ta một phần,"
"Vâng, vâng!"
Quản sự Giang Hoa Lâu cùng Trần Tuyết cung kính đợi ở một bên, không dám mảy may lãnh đạm. Trong lòng bọn họ, Tịch Thiên Dạ đã trở thành nhân vật đáng sợ với lai lịch bí ẩn.
Rất nhanh, thức ăn không ngừng bưng lên.
Tịch Tiểu Hinh ăn rất vui vẻ, từ khi đến Trường Thương Thành nàng vẫn chưa có ăn cơm, trên đường đi đến Trường Thương Thành cũng là màn trời chiếu đất, đói mới dừng lại ăn vội vã, có lúc nào được ngồi xuống ăn những món mỹ vị như vậy.
Hà tú nương thì tâm sự nặng nề, nàng không đơn thuần như Tịch Tiểu Hinh, Tịch Thiên Dạ đến Giang Hoa Lâu hiển nhiên không thuần túy chỉ là vì ăn cơm.
"Gọi người chủ sự của Giang Hoa Lâu các ngươi tới." Cơm nước no nê, Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Cái này..."
Quản sự Giang Hoa Lâu có chút do dự nhưng rất nhanh liền gật đầu. Thân phận bây giờ của Tịch Thiên Dạ đã khác biệt, hắn cũng không dám chậm trễ chút nào.
Người chủ sự của Giang Hoa Lâu tên là Dịch Vĩnh, chính là một người rất nặng, rất cao, mập mạp, luôn luôn mỉm cười phúc hậu.
Có thể ngồi lên vị trí người chủ sự của Giang Hoa Lâu, Dịch Vĩnh tự nhiên có bản lĩnh bất phàm, cũng có một chút danh khí trong Lô Hề Quận Thành.
"Là các ngươi?"
Khi Dịch Vĩnh vừa bước vào phi các đã nhận ra Hà tú nương cùng Tịch Tiểu Hinh.
Dù sao Uyển Thù Lâu ngay bên cạnh Giang Hoa Lâu, mà Vạn Bảo Thương Hội luôn ngấp nghé khối đất hoàng kim của Uyển Thù Lâu kia, hắn là người chủ sự Giang Hoa Lâu tự nhiên biết Hà tú nương cùng Tịch Tiểu Hinh.
Chỉ là hắn không ngờ rằng, bọn hắn lại có thể dọa chạy đám người Trần Bân Nhiên.
Căn bản không có khả năng a!
Dịch Vĩnh mặt đầy ngạc nhiên, Hà tú nương cùng Tịch Tiểu Hinh có thân phận gì hắn quá rõ ràng, làm sao có thể khiến Trần Bân Nhiên cùng đám công tử của Lô Hề Quận Thành đi chứ.
"Dịch chủ sự, ta có một mối làm ăn, muốn hợp tác với Vạn Bảo Thương Hội một chút."
Tịch Thiên Dạ chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên nói.
Trang 115# 2