Chương 290: Ta Có Thánh Quốc Làm Chỗ Dựa.
Tác dụng phụ của việc thi triển Thần Ma Thủ thực sự quá lớn, cho dù Tịch Thiên Dạ có tu thành hỗn độn Hồng Môn Kim Đan cùng năng lực khôi phục vô hạn của Hậu Thổ Linh Thể những giờ khắc này cũng không đỡ được phản phệ kinh khủng kia.
Huyết dịch nhuộm đỏ vạt áo của Tịch Thiên Dạ, từng vết máu rạn nứt trên da làm cho người nhìn cảm thấy tê dại cả da đầu, nhưng ánh mắt của Tịch Thiên Dạ từ đầu đến cuối đều ung dung không vội, biểu lộ lạnh nhạt vô cùng phảng phất không có xảy ra chuyện gì.
Chuẩn Thánh của Hoàng tộc cùng Đế Sư gia tộc sợ hãi nhìn sang Tịch Thiên Dạ, bọn hắn đã bao giờ gặp phải thiếu niên đáng sợ như thế.
Hắn quả thực không phải là người mà là ma quỷ.
"Tịch... Tịch Thiên Dạ, quan hệ giữa chúng ta không phải không có cách cứu vãn."
Chuẩn Thánh của Hoàng tộc nuốt nước miếng, ánh mắt đầy khẩn trường nhìn sang Tịch Thiên Dạ, cảm giác sợ hãi mấy trăm năm trải nghiệm giờ đã xuất hiện.
"Chậm."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, từng bước đi đến, dù là lúc này hắn bị trọng thương nhưng ở trong mắt mọi người hắn vẫn là ma quỷ, cho dù là Chuẩn Thánh cũng e ngại mà lùi lại không ngừng.
"Lão bất tử Hướng Khổng, ta đã bị ngươi hại chết rồi."
Ánh mắt Chuẩn Thánh của Đế Sư gia tộc đầy khủng hoảng, hận không thể tuyệt giao với Hướng Khổng, nếu không phải bị Hoàng tộc xúi giục thì chưa chắc hắn sẽ tự mình đến đây đối phỏ Tịch Thiên Dạ.
"Đừng nóng vội, chúng ta vẫn còn cơ hội, Tịch Thiên Dạ, ngươi đừng ép ta." Hướng Khổng thở sâu, cướng ép đè nén kinh hoảng trong lòng xuống, đứng nguyên tại chỗ không lui nữa.
"Ngươi còn con át chủ bài gì thì thi triển ra nhanh." Chuẩn Thánh của Đế Sư gia tộc vô cùng lo lắng nói, hận không thể đá Hướng Khổng một cước.
Hắn phát hiện Tịch Thiên Dạ đã để mắt tới mình, sợ rằng hắn sẽ là mục tiêu kế tiếp.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi có mạnh hơn những Thánh quốc sừng sững trên đại lục trăm vạn năm kia sao? Ta có vô thượng Thánh Quốc ủng hộ, ngươi chớ có làm loạn."
Chuẩn Thánh của Hoàng tộc chăm chú nhìn Tịch Thiên Dạ, hi vọng có thể lợi dụng lực uy hiếp của Thánh Quốc để ngăn chặn hắn.
Trên đại lục đất nước được xưng là Thánh Quốc chắc chắn được truyền thừa từ thời vạn cổ, Thánh Nhân xuất hiện lớp lớp, có nội tình cường đại không gì sánh kịp.
Lan Lăng Quốc như này chỉ có thể gọi là Tôn Quốc mà thôi.
Dù cho những quốc gia này ngẫu nhiên có Thánh Nhân xuất thế nhưng vẫn chỉ là Tôn Quốc thôi. Năm đó, khi Hoàng thất Lan Lăng Quốc cường thịnh nhất có đến sáu bảy Thánh Nhân cùng tồn tại nhưng cũng không được xưng là Thánh Quốc.
Bởi vậy có thể thấy được, hai chữ Thánh Quốc mang ý nghĩa cùng sức mạnh khủng bố thế nào.
Thánh Quốc!
Không ít người trong Lô Hề Quận Thành giật mình nhìn Chuẩn Thánh của Hoàng tộc, Hoàng tộc của Lan Lăng Quốc lúc nào đã tạo dựng được mối quan hệ với Thánh Quốc trong truyền thuyết? Nếu Lan Lăng Quốc đã đứng một phe với Thánh Quốc trong truyền thuyết thì tại sao Đông Lâm Quốc lại dám mạo phạm đến biên cảnh nhiều lần như vậy.
Dân chúng bình thường ở Lô Hề Quận Thành có lẽ không biết Thánh Quốc đại biểu cho cái gì nhưng người có lai lịch một chút sao lại không biết?
Trong toàn bộ Nam Vực rộng lớn này, dạng Tôn Quốc giống như Lan Lăng Quốc này có hơn mấy trăm cái. Nhưng Thánh Quốc ở Nam Vực chỉ có năm, một đại Thánh Quốc cùng bốn tiểu Thánh Quốc.
Rất nhiều người đang suy đoán xem Hoàng tộc của Lan Lăng Quốc dựng mối quan hệ với nước nào, nếu là đại Thánh Quốc kia thì không khỏi quá đáng sợ đi.
Chuẩn Thánh của Đế Sư gia tộc nghe thấy vậy thì vui mừng, Thánh Quốc trong truyền thuyết a, đây chính là một quốc gia vô cùng cường thịnh cùng huy hoàng, tùy tiện một Thánh Nhân đi ra cũng có thể bóp chết Tịch Thiên Dạ.
Vậy mà Hoàng tộc lại dựng được mối quan hệ với Thánh Quốc, ngay cả hắn cũng không biết.
Tịch Thiên Dạ từng bước đi lên, phảng phất căn bản không nghe thấy Hướng Khổng nói cái gì, ma thủ đưa ra, vồ một cái về phía Chuẩn Thánh của Đế Sư gia tộc.
"Không...Thủ hạ lưu tình."
Chuẩn Thánh của Đế Sư gia tộc không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ lại không e ngại cả Thánh Quốc trong truyền thuyết kia, vẫn giết hắn. Hắn muốn trốn nhưng lại phát hiện ra là căn bản trốn không thoát.
"Ngươi... Ngươi sao có thể..."
Chuẩn Thánh của Hoàng tộc bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy, tên Tịch Thiên Dạ này quả thực không e ngại Thánh Quốc trong truyền thuyết kia.
Người của lục đại thế lực Chuẩn Thánh đều hoảng sợ tới cực điểm, mặt mọi người đều không còn chút máu, con ngươi đầy vẻ kinh hoảng cùng e ngại. Năm tên Chuẩn Thánh, năm lão tổ của thế lực Chuẩn Thánh đều đã bị chết oan uổng, trời sập a!
Chúc Tam Nương ngơ ngác nhìn Tịch Thiên Dạ, ánh mắt phức tạp tới cực điểm, hắn thật là con của Tịch Chấn Thiên ư?
Nếu năm đó Tịch Chấn Thiên có một nửa thiên phú cùng lực lượng thế này thì đã không bị người ta giết.
Ngũ đại danh môn vọng tộc của Lô Hề Quận Thành.
Tịch gia
Nam Vũ Tông
Tất cả tông môn cùng gia tộc bản địa đều nhìn về phía Tịch Thiên Dạ như nhìn thần linh.
Một thần linh thuộc về Lô Hề Quận Thành của bọn hắn, một thần thoại trong truyền thuyết.
"Đại nhân của Thiên Dương Thánh Quốc, ta nguyện ý dâng hiến sách cổ vô điều kiện, dùng lợi ích để gia nhập Thiên Dương Thánh Quốc, xin cứu Hướng gia ta đi."
Hướng Khổng ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm điên cuồng khuếch tán, một lần lại một lần, không ngừng quanh quẩn trên không trung Lô Hề Quận Thành.
Nếu như không thể giết chết Tịch Thiên Dạ thì không chỉ có hắn chết mà toàn bộ Hoàng tộc cũng vì vậy mà diệt vong. Hậu quả nghiêm trọng như vậy hắn đảm đương không nổi. Nếu như có thể giết chết Tịch Thiên Dạ thì dù có bỏ qua đại cơ duyên ở đây cũng không tiếc.
"Ha ha, ta đã nói đến chỗ dựa của ta, chỗ dựa của Hướng gia chúng ta, chúng ta có một Thánh Quốc làm chỗ dựa, Tịch Thiên Dạ, ngươi nhất định phải chết, phải chết không thể nghi ngờ..."
Hướng Nghị Tuần cười ha ha, khoa tay múa chân như kẻ điên, giống như đã triệt để phát điên rồi.
Thân thể Tần Tư Bội bên cạnh hắn cũng run lên, nghe vậy liền chậm rãi lấy lại tinh thần, đôi mắt ảm đạm như tro tàn rốt cục cũng sáng lên một chút.
Nàng đột nhiên nghĩ đến trước đó Hướng Nghị Tuần có nói Hoàng tộc đang hợp tác cùng với một quốc gia thần bí cường thịnh khác.
Chỉ là nàng cũng không ngờ rằng quốc gia cường thịnh đó lại là Thánh Quốc.
Là người của Nam Vực, nàng sao lại không biết Thiên Dương Thánh Quốc thuộc bốn tiểu Thánh Quốc của Nam Vực có bao nhiêu đáng sợ.
"Giết chết Tịch Thiên Dạ, giết chết cái tên ác ma này."
Ánh mắt Tần Tư Bội điên cuồng, vô tận hận ý cùng mong chờ bắn ra từ trong con mắt, chờ cho Thánh Quốc xuất hiện trấn áp tên Tịch Thiên Dạ này.
Đám người ở Lô Hề Quận Thành chấn động tâm thần, vậy mà lại là Thiên Dương Thánh Quốc, vô thượng Thánh Quốc truyền thừa vạn năm ở Nam Vực.
Nếu như Thiên Dương Thánh Quốc là chỗ dựa của Hoàng tộc vậy thì Tịch Thiên Dạ hẳn phải chết không nghi ngờ.
"Ngu xuẩn câm miệng đi cho ta, ta vào Lô Hề Quận Thành đã được vài ngày, ngươi cho rằng ta còn không biết cuốn sách cổ kia đang nằm trong tay ai sao? Dám lừa gạt Thánh Quốc ta, tội chết."
Chỗ sâu trong khu Hoang Cổ đột nhiên vang lên vang lên một thanh âm vô tình băng lãnh, khi thanh âm này vang lên, một đạo thanh quang phóng lên tận trời.
Chỉ thấy một cự thủ to lớn, dài đến mấy chục dặm vắt ngang hư không, di chuyển vào chiến trường rất nhanh chóng, một tay bắt lấy Hoàng tộc của Chuẩn Thánh sau đó nắm thật chặt.
Ầm!
Một tiếng vang âm trầm, đại lượng thịt nát cùng huyết tương rò rỉ ra từ bàn tay to lớn kia, phảng phất đang bóp nát một quả trứng gà.
Toàn bộ thiên địa im lặng.
Trang 146# 2