Chương 312: Tài Tử Giai Nhân
"Viện trưởng học viện Trường Thương Cố Khinh Yên!"
"Nữ Thiên Tôn Cửu Tiêu lâu!"
Trong thành Lô Hề, tất cả mọi người đều nhìn về hai nữ tử phong hoa tuyệt đại kia, ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.
Chuyện đã đến nước này, lại vẫn có người nguyện ý trợ giúp Tịch Thiên Dạ, nguyện ý cùng hắn đối mặt với kiếp nạn trước mắt sao?
Bây giờ ai cũng biết, đứng ở bên Tịch Thiên Dạ, chính là muốn chết.
Đối mặt với đại thế, hy vọng sống sót thực sự quá mong manh.
Cố Khinh Yên cũng thôi đi, ngay từ đầu nàng luôn kiên định đứng ở bên Tịch Thiên Dạ, có lẽ hai người có giao tình mà người ngoài không biết, nàng xuất ở đây cũng nằm phạm vi hiểu biết của mọi người.
Nhưng vì sao Nữ Thiên Tôn Cửu Tiêu lâu cũng xuất hiện, nguyện cùng Tịch Thiên Dạ kề vai chiến đấu?
"Tài tử giai nhân, trời đất tạo nên tuyệt phối a."
Tịch Tổ thở dài nói, đổi thành lúc bình thường đây nhất định sẽ trở thành một giai thoại hạnh phúc.
Nhưng bây giờ... Chưa chắc sẽ hạnh phúc.
Mặc dù một lão nhân sắp bước vào quan tài như hắn khi nhìn thấy những thiếu nam thiếu nữ đứng ngạo nghễ trên cao, trong lòng cũng có nhiệt huyết khuấy động, có lẽ đây mới là sống chết có nhau a.
Tịch Tổ hiểu lầm quan hệ của mấy người Tịch Thiên Dạ, mà toàn bộ thành Lô Hề cũng thế.
Dù sao thì tài tử giai nhân, mấy người thanh niên bọn họ đều là những nhân vật phong lưu nhất trong thiên địa, vào giờ phút này, mọi người có ý nghĩa như vậy cũng rất bình thường.
Không biết có bao nhiêu ánh mắt hâm mộ nhìn về mấy người thiếu niên thiếu nữ kia.
Vì bọn họ phong hoa tuyệt đại mà ngưỡng mộ, vì bọn họ không rời không bỏ mà cảm động.
Hướng Thiên Huân cũng kinh ngạc nhìn, đột nhiên nàng cảm thấy có chút mặc cảm, có chút đắng chát, có chút thương cảm không nói nên lời.
Mạnh Vũ Huyên cùng Trần Bân Nhiên trốn ở một góc trong thành, vào giờ phút này cũng đồng dạng nhìn trên chín tầng trời.
"Hy vọng các ngươi có thể sống sót." Mạnh Vũ Huyên tự lẩm bẩm trong miệng, nàng đột nhiên phát hiện, chính mình thật không có tư cách đứng bên cạnh Tịch Thiên Dạ, mặc kệ là trước đây hay là hiện tại.
Tịch Thiên Dạ xoay người nhìn Cố Khinh Yên, hắn không ngờ, viện trưởng học viện Trường Thương vẫn ra mặt vì hắn vào thời điểm này.
Tuy rằng hắn từng tu luyện ở học viện, nhưng hắn và viện trưởng Cố Khinh Yên cũng chỉ gặp mặt vài lần mà thôi. Nhiêu đó tình cảm hoàn toàn không đủ để Cố Khinh Yên không màng sinh tử giúp đỡ hắn.
"Nhìn ta làm gì? Lẽ nào để ta trơ mắt nhìn ngươi đi chết." Cố Khinh Yên nhàn nhạt nói.
"Chết là không thể, đời này cũng không thể. Muốn giết ta, thật quá khó khăn." Tịch Thiên Dạ cười lắc đầu một cái.
Hắn trải qua muôn vàn khó khăn, vạn thế luân hồi, từng chiến trời xanh, chiến cửu thiên thập địa, cùng thiên đạo là địch. Đến bây giờ vẫn không chết được a!
"Ngông cuồng!"
Một âm thanh lạnh như băng bỗng nhiên từ sâu trong khu man hoang cổ thành vang lên, chấn động đến tầng mây lăn lộn không ngừng, xuyên thấu trời xanh.
Theo đó là một luồng khí tức khiếp sợ chúng sinh bao phủ trời xanh, tràn ngập trong thiên địa.
Chỉ thấy một bóng người như Ma thần từ trong một tòa cung điện cổ xưa chậm rãi đi ra, từng bước một đi đến không trung.
Thân ảnh kia tỏa ra khí tức rất đáng sợ, kinh thiên địa động, toàn bộ sinh linh thành Lô Hề đều run lẩy bẩy, cho dù mấy vị thánh nhân ẩn trong bóng tối cũng bị kinh sợ, ánh mặt kiêng kỵ.
Thánh nhân trung vị!
Chỉ có thánh nhân trung vị mới đáng sợ như thế, khí thế khủng bố như yêu như ma.
Cố Khinh Yên cùng Cố Vân hai người cũng sắc mặt căng thẳng, theo bản năng nắm chặt chiến kỳ cùng cổ kiếm trong tay.
Khi tức người kia rất giống Cung chủ Thiên Bảo cung, thậm chí còn mạnh hơn, sức mạnh mênh mông cuồn cuộn như hải dương bao la.
"Tịch Thiên Dạ, bản thánh đã cho ngươi cơ hội, nhưng đáng tiếc ngươi không biết quý trọng, hôm nay chính là ngày chết của ngươi."
Bóng người kia từng bước một đạp không mà đến, mỗi một bước, thiên địa cũng hơi rung động theo, dường như hư không đều không thể gánh chịu sức mạnh khổng lồ của hắn.
Đó là một lão nhân tóc bạc mi trắng, trên người tỏa ra thánh quang rực rỡ, dường như mặt trên trên cao kia cũng đều ảm đạm phai mờ.
"Lã Hoành Thiên!"
"Là vị thánh trưởng lão thứ 13 của hoàng tộc thánh quốc Thiên Dương Lã Hoành Thiên."
"không ngờ người đến tham gia di tích Thiên Lan lần này lại là hắn, Tịch Thiên Dạ xong rồi, hắn chắc chắn phải chết a."
Rất nhiều thánh nhân ẩn trong thành đã nhận ra được thân phận người đến là ai, khuôn mặt hiện vẻ kinh ngạc cùng chấn động.
Đừng nói là ở một nơi hẻo lánh như Lan Lăng quốc, cho dù ở toàn bộ đại lục nam vực cũng ít có ai không biết hắn, kẻ này là một tuyệt thế thánh nhân chân chính có tiếng tăm lừng lẫy, cho dù ở trung vực hay các vực khác cũng từng nghe qua uy danh của hắn.
Lã Hoành Thiên đã đột phá đến trung vị thánh cảnh từ 200 năm trước, có người nói thánh nhân chết ở trong tay không chỉ ba, bốn vị. Từng có một trận chiến nổi danh nhất là ba vị thánh nhân Trường Lâm Tông liên thủ đối phó hắn, kết quả bị hắn đánh chết một người, trọng thương hai người."
Có người ngửa mặt lên trời thở dài, trong lòng rất cảm khái, Lã Hoành Thiên tự mình đi ra, Tịch Thiên Dạ sẽ có đường sống sao?
Sau lưng Lã Hoành Thiên lần lượt có đến mười mấy luồng khí tức khác nhau dâng lên, mười mấy thân ảnh cũng xuất hiện theo sau, bất kỳ một cỗ khí tức nào cũng đều thông thiên triệt địa, khiến thiên địa rung động, pháp tắc nổ vang.
Toàn bộ bọn họ đều là thánh nhân!
"Đại thế a! Đây mới thực sự là khuynh thiên đại thế a!"
Quận vương Hướng Văn Ích ngửa mặt lên trời thở dài, trong mắt chỉ có chấn động cùng tiếc hận, "Cô nương ngốc, ta đã sớm nói, không thể đi lại quá gần với Tịch Thiên Dạ a."
Hướng Thiên Huân cắn chặt môi, khuôn mặt tái nhợt nhìn tình cảnh trước mắt.
Rất nhanh, mười mấy vị thánh nhân đã đi tới Uyển Thù lâu, lão nhân tóc bạc mi trắng từ cao nhìn xuống nhìn xuống Tịch Thiên Dạ, âm thanh lạnh lùng nói: "Tịch Thiên Dạ, quỳ xuống nhận sai, để bản tọa gieo xuống nô ấn, vĩnh viễn làm nô, bản tọa tạm tha ngươi một mạng."
Thiên phú của Tịch Thiên Dạ là hiếm thấy trên đời, hắn cũng không đành lòng trực tiếp phá hủy, nếu là thu làm nô tài, để cho hắn sử dụng, tất nhiên là kết quả tốt nhất.
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, khuôn mặt hờ hững không nói.
"Ngươi muốn chết!"
Một âm thanh cuồng dã vang lên, sau một khắc, mặt đất chấn động, chỉ thấy thân thể khôi ngô Trương Thanh Vinh đã phóng lên trời, vung thiết côn loang lỗ trong tay mạnh mẽ đập xuống.
Tất cả mọi người đều bất ngờ, Trương Thanh Vinh thật hung cuồng, lại dám ra tay trước với Thánh trưỡng lão của thánh quốc Thiên Dương.
Ầm!
Sức mạnh khủng bố phủ xuống, dường như sao băng rơi rụng, mạnh mẽ đập xuống Lã Hoành Thiên.
Lã Hoành Thiên nhàn nhạt nhìn Trương Thanh Vinh, chỉ là đơn giản giơ tay lên, nhẹ nhàng chụp lấy cây thiết côn kia.
Trang 157# 2