Chương 313: Pháp Bảo Ra Oai
Một côn của Trương Thanh Vinh có thể quét bay năm sáu tên thánh nhân, thế nhưng đối mặt với Lã Hoành Thiên lai dường như gió xuân mưa phùn, đơn giản bị hắn chộp lấy, kinh khủng sức mạnh lại ngoan ngoãn nằm ở trong tay hắn.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Lã Hoành Thiên lạnh lùng liếc nhìn Trương Thanh Vinh một chút, bàn tay chấn động một chút liền đánh bay Trương Thanh Vinh như một quả đạn đạn pháo xẹt qua bầu trời, sau đó tàn nhẫn đập vào trên tường thành.
Mọi người ngơ ngác khiếp sợ nhìn Lã Hoành Thiên.
Kẻ vang danh thiên hạ, được xưng là côn thánh, ở trước mặt hắn lại không chịu được một đòn, thánh nhân trung vị quả nhiên đáng sợ, nghe nói hắn từng giết chết thánh giả hẳn là không sai.
"Trở lại!"
Trương Thanh Vinh từ trong đống đá vụn lao ra, khí thế cuồng dã không giảm, mà càng thêm hung tàn, ác liệt mấy phần, đấu chí lăng vân, chiến ý ngập trời.
Ầm!
Hắn đạp trên mặt đất tạo ra một cái hố sâu, cả người phóng lên trời, chỉ lóe lên một cái liền một lần nữa xuất hiện trước mặt Lã Hoành Thiên, một côn đập xuống, sức mạnh hội tụ, dường như ngay cả thiên địa cũng có thể bị đánh vỡ.
Nhưng mà, Lã Hoành Thiên thực sự quá mạnh, vẻn vẹn tiện tay một quyền, liền ngăn trở một kích của Trương Thanh Vinh, lực đi không giảm, lại lần nữa đánh bay hắn.
Liên tục công kích hai lần, Trương Thanh Vinh không có chiếm được bất kỳ tiện nghi, mà còn bị đánh chật vật.
"Không hổ là côn thánh, thế mà không có bị thương." Lã Hoành Thiên kinh ngạc nói.
Một quyền vừa rồi của hắn nhìn bề ngoài thì có vẻ đơn giản, trên thực tế bên trong có ngưng tụ tám phần mười sức mạnh của hắn, nếu đổi thành một tên thánh nhân hạ vị tầm thường, lúc này đã bị đánh trọng thương. Mà Trương Thanh Vinh chỉ vừa đột phá đến thánh cảnh mà thôi, tuy rằng không thể so với hắn nhưng lại có sức chịu đựng mười phần, xứng đáng ngạo thị thiên hạ.
Hắn tuy rằng có thể giết chết thánh giả, nhưng muốn giết Trương Thanh Vinh, sợ là rất khó khăn.
Trương Thanh Vinh từ dưới đất bò dậy, khóe miệng mang theo một vệt máu, đôi mắt nhìn chằm chằm Lã Hoành Thiên.
Tuy rằng hắn không có trọng thương, nhưng đối mặt với sức mạnh kinh khủng như thế vẫn khó tránh khỏi bị thương nhẹ.
Thánh nhân Trung vị quả nhiên đáng sợ, hoàn toàn không thể đối kháng.
Chẳng trách sau khi thành thánh nhân, càng về sau, chênh lệch càng lớn.
Trên sân thượng Uyển Thù lâu, mấy người Hoa Nhất Nhiên cùng Cố Khinh Yên cũng nghiêm túc. Tuy rằng Hoa Nhất Nhiên vượt qua lục nhất thánh kiếp, từ bán thiên tôn thành thánh, nhưng so với thánh nhân trung vị vẫn có chênh lệch rất lớn.
"Bảo bối của ta, hy vọng ngươi có thể phối hợp với ta một chút a."
Trương Thanh Vinh ném thiết côn xuống đất, sau đó từ trong ngực lấy ra một cây tiểu côn màu vàng kim, nhỏ giọng nói.
Cây tiểu côn màu vàng kim nhỏ bằng ngón út, dài hai tấc. Dường như nó không chịu được Trương Thanh Vinh nói chuyện buồn nôn như thế, đột nhiên nhanh chóng biến lớn, hóa thành một cây cự côn vàng kim dài mười trượng to bằng thùng nước, kim quang rực rỡ chiếu khắp thiên địa, tàn nhẫn đập về Trương Thanh Vinh.
Ầm!
Thiên địa chấn động, Trương Thanh Vinh bị một côn đập sâu vào trong lòng đất.
Toàn bộ người trong thành Lô Hề đều ngây ngốc nhìn một màn trước mắt. Cây côn vàng kim kia có thể lớn nhỏ tùy ý cũng không quá ngạc nhiên, thế nhưng tự công kích chủ nhân mình thì...
Tình huống gì đây!
Trên đời lại có binh khí quỷ dị như thế a!
Đừng nói những người khác, ngay cả Lã Hoành Thiên cùng với mười mấy vị thánh nhân cũng hơi sững sờ.
"Không ngoan chút nào!"
Trương Thanh Vinh chật vật từ trong lòng đất bò ra, cả người toàn là vết bùn, một bàn tay lớn như quạt hương đột nhiên lao ra bất lấy cây trường côn vàng kim, khuôn mặt hắn lộ rõ sự cưng chiều.
Một đại hán cao lớn thô lỗ, lại nói chuyện với một cái binh khí buồn nôn như vậy, ánh mắt kia, vẻ mặt đó... quả thực phát ngán, mọi người không nhịn được nhìn sang chỗ khác, con mợ nó, quá cay mắt a.
Trường côn vàng kim trong tay Trương Thanh Vinh tỏa ra ánh sáng rực rỡ, không ngừng giãy dụa, tựa hồ đang kháng nghị với hắn.
Nhưng mà Trương Thanh Vinh cũng mặc kệ nhiều như vậy, nắm chặt trường côn phóng lên trời.
"Lão bất tử, ăn một côn của bản thánh."
Trương Thanh Vinh hai tay nắm trường côn, tàn nhẫn đập xuống.
Ông Ông!
Trường côn đột nhiên ầm ầm biến lớn, trong nháy mắt liền chọc thủng bầu trời, như trụ kình thiên, không biết dài đến mấy dặm, trên Côn có Phạn văn phật gia lóe sáng, giống như nòng nọc chạy tới chạy lui, thiên địa pháp tắc nổ vang, lực lượng cầm cố trong hư không cũng bị kích thích rụt rè xuất hiện.
Sau một khắc, một cây côn thông thiên triệt địa từ trên chín tầng trời đập xuống người Lã Hoành Thiên.
Ầm!
Lã Hoành Thiên biến đột nhiên biến mất tại chỗ, chớp mắt liền xuất hiện ở bên ngoài thành, thế đi không giảm, tiếp tục bay ngược ra hơn một ngàn dặm bên ngoài mới chậm rãi dừng lại.
Tất cả mọi người đều chấn động nhìn Trương Thanh Vinh cùng cây trường côn vàng kim khổng lồ kia.
Có tu vi trung vị thánh nhân cảnh như Lã Hoành Thiên lại như con ruồi vậy, bị một gậy đập bay ra khỏi thành ngàn dặm!
Một màn trước mắt quá chấn động lòng người rồi, quả thực quá khó tin.
Mười mấy vị thánh nhân đứng sau lưng Lã Hoành Thiên cũng sắc mặt đại biến, sợ hãi nhìn cây côn không lồ kia.
"Ngươi muốn chết!"
Một tiếng hống vô cùng tức giận như sấm vang ầm ầm từ ngàn dặm bên ngoài truyền đến, nhanh chóng truyền khắp thiên địa.
Dân chúng trong thành đều ôm đầu ngã lăn trên mặt đất, bên tai có máu tươi không ngừng chảy ra.
Thánh nhân uy quá đáng sợ, nếu không phải thành Lô Hề được lực lượng thần bí bảo vệ, sợ là một tiếng rống vừa rồi của Lã Hoành Thiên có thể đánh chết một nửa sinh linh trong thành.
Một vệt kim quang từ bên ngoài ngàn dặm sáng lên, chớp mắt mấy cái đã trở lại trong thành, chính là Lã Hoành Thiên vừa bị đập bay ra ngoài.
Cả người hắn chật vật không thôi, quần áo xốc xếch, sắc mặt hơi trắng, trong cơ thể khí huyết quay cuồng.
Một côn vừa rồi giống như thiên địa sụp đỗ vậy, cho dù hắn cũng không đỡ được, bị sức mạnh kinh khủng tràn vào cơ thể làm chấn thương ngũ tạng.
Từ khi đột phá đến trung vị thánh cảnh, dường như đã bước vào mảnh trời mới, hắn đã rất ít bị thương, chứ đừng nói là bị một tên hạ vị thánh nhân cảnh kích thương, quả thực nhục nhã vô cùng.
"Vũ khí của ngươi rốt cuộc là cái gì?"
Lã Hoành Thiên sắc mặt khó coi nhìn cây cự côn màu vàng kim kia, ánh mắt nghiêm nghị. Một gậy vừa rồi hoàn toàn là nhờ vào thanh vũ khí này. Sức mạnh được hội tụ trong một côn vừa rồi quá kinh khủng, mạnh hơn gấp 3 lần so với cây côn trước.
Không ngờ trên đời này lại có vũ khí đáng sợ như thế, dù cho là thánh khí cũng không có uy lực như vậy.
Lẽ nào, đây là một kiện trung vị thánh khí?
Lã Hoành Thiên hoài nghi nhìn chằm chằm cây cự côn, trung vị thánh khí là bảo vật chân chính a, toàn bộ đại lục nam vực cũng không có mấy kiện, mà thánh quốc Thiên Dương bọn hắn cũng có một kiện được hoàng tộc xem là trấn tộc chi bảo.
Từ khí tức nó toát ra mà phán đoán, cây cự côn vàng kim kia có chút khác biệt, hình như không có ba động mạnh mẽ của trung vị thánh khí.
"Đây là pháp bảo!"
Trương Thanh Vinh vuốt ve cây cự côn trong tay như tình nhân vậy. Khuôn mặt hớn hở liếc chéo Lã Hoành Thiên nói.
Pháp bảo?
Pháp bảo là thứ gì...
Toàn bộ người trong thành Lô Hề cũng nghi hoặc không thôi, bọn họ chưa từng nghe nói qua hai từ pháp bảo.
Trang 158# 1