Chương 338: U Lan Tư Tức Giận
Mọi người trong thành Lô Hề đều trợn mắt ngoác mồm nhìn hai nữ nhân độ kiếp, bọn họ không giống như đang độ kiếp a, quả thực là hận không thể vọt thẳng vào trong tầng mây, đánh biển lôi thành phấn vụn mới cam tâm.
Chẳng lẽ Thiên tôn độ kiếp, đều là bá đạo như vậy sao!
"Thiên tôn không hổ là Thiên tôn, quả nhiên không phải là người mà ta có thể so sánh."
Một vị Thánh nhân hạ vị cảm khái nói, như thế nào mới gọi là phong thái của Thiên tôn, giờ phút này hắn rốt cuộc được tận mắt thấy.
"Quả nhiên là phong hoa tuyệt đại thiên chi kiêu nữ, coi thánh kiếp như cặn bã a."
"Trời ạ! có cần như vậy không." Cao bàn tử suýt nữa quỳ trên mặt đất, thân thể mập mạp không ngừng run rẩy.
Phương thức độ kiếp của hai người Cố Vân cùng Cố Khinh Yên thực sự quá hung hãn, dường như không phải trời buông xuống kiếp nạn cho các nàng, mà là các nàng có thù hận với trời xanh.
Trên bầu trời hạ xuống lôi kiếp càng ngày càng khủng bố, nhưng hai nữ nhân độ kiếp càng ngày càng hung tàn, cuối cùng suýt nữa xông vào trong biển lôi.
"Rốt cuộc là có cừu oán gì a."
"Lôi kiếp cũng thật đáng thương."
Các nàng độ kiếp quá hung tàn, dường như xem lôi kiếp là kẻ thù vậy, bao nhiêu Thánh nhân từng độ kiếp thành Thánh nhìn thấy một màn này cũng run cầm cập.
Đạo lôi kiếp thứ tư!
Đạo lôi kiếp thứ năm!
Kiếp mà Thiên tôn phải độ chính là lục nhất Thánh kiếp, càng về sau càng thêm đáng sợ.
Đến đạo lôi kiếp thứ năm, e là phổ thông Thánh nhân dám chống đỡ cũng sẽ bị đánh trọng thương.
Cố Khinh Yên có chút bất ngờ nhìn Cố Vân, nàng có thể hung hăng như vậy là bởi vì Sư tôn truyền thụ bảo vật chí cao truyền cho nàng.
Đồ vật mà Sư tôn truyền thụ cho nàng, gần như không tồn tại trong đại lục Nam Man, tuyệt đối là đạo thống chí cao vô thượng.
Vốn dĩ, nàng tự nhận là có thể vượt xa Cố Vân, nhưng không ngờ Cố Vân cũng không kém hơn nàng chút nào.
"Lẽ nào nàng cũng nhận được kỳ ngộ đặc thù?" Cố Khinh Yên cau mày nhìn Cố Vân. Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng mơ hồ cảm giác được trên người Cố Vân có một luồng khí tức rất tương tự Sư tôn.
Nàng thậm chí hoài nghi, có lẽ Sư tôn cũng từng giáo dục Cố Vân, bằng không một tu sĩ ở đại lục Nam Man này, có thể tu thành Thiên tôn thì thôi đi, vậy mà còn nắm giữ thần thông bí thuật cao thâm khó lường như vậy.
Kỳ thực, không chỉ Cố Khinh Yên, Cố Vân cũng kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng tu luyện U Điệp Kinh là truyền thừa đỉnh cao nhất, dù là ở Nhân Tộc Thiên Vực thì môn kinh này cũng được xưng Bán Thần Chi Sách.
Cố Khinh Yên lại có thể cùng nàng không phân cao thấp, hiển nhiên cũng nhận được truyền thừa bất phàm.
Cố Vân luôn cảm thấy học viện Trường Thương rất thần bí, hẳn có bí mật nào đó không muốn người biết. Bây giờ xem ra, quả nhiên không sai.
Ầm!
Đạo lôi kiếp thứ sáu hạ xuống, cả thiên địa được lôi điện bao trùm, dường như là tận thế vậy, lôi đình che đậy hết tất cả.
Cách di tích Thiên Lan thật xa, thành Trường Thương, trong Nguyệt Quang các, một bóng người xinh đẹp mặc áo lụa mỏng màu đen đang đứng trước cửa sổ, da thịt nàng óng ánh trong suốt, mềm mại trắng trẻo hơn cả bạch ngọc, tướng mạo đẹp vô cùng, dường như trên thế gian không có từ ngữ nào có thể hình dung vẻ đẹp của nàng. Nàng như là tuyệt thế yêu tinh, có thể câu dẫn hồn phách của tất cả nam nhân trên đời.
"Không ngờ lại có người tu luyện U Điệp Kinh của ta đang độ Thánh kiếp."
Nữ tử nhìn xuyên qua hư không, dường như nàng cảm ứng được điều gì, tự lẩm bẩm một mình.
"Ở trong thế giới Thái Hoang này, người biết được U Điệp Kinh lác đác không có mấy, mà ở đại lục Nam Man, kẻ biết được U Điệp Kinh chỉ có một người."
Vẻ mặt nữ tử xinh đẹp trở nên quái lạ, một đôi tay đẹp đẽ đến Thần Linh cũng phải đố kỵ đột nhiên nắm chặt lại, dường như đang nắm chặt một tên nam nhân thối tha đáng ghét.
"Tên sở khanh nha ngươi, khốn kiếp, lại dám truyền thụ U Điệp Kinh cho người khác, rốt cuộc là bị tiểu tiện nhân nào lừa gạt a?"
Nàng đột nhiên nhớ tới tiểu nha đầu nhiều lần lén lén lút lút xông vào Thánh sơn, hình như tiểu nha đầu kia có quan hệ không tệ với Tịch Thiên Dạ.
Nghĩ đến chuyện này, nàng liền giận không chỗ phát tiết, hận không thể ngay lập tức chạy đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, sau đó nhéo lỗ tai hắn thật mạnh.
Tức chết mà!
Hai vị nữ Thiên tôn độ kiếp, một đường hung hăng đến cùng, biển lôi nghìn dặm cũng từ từ tiêu tan trong thiên địa, hai vị nữ Thiên tôn vẫn đứng ngạo nghễ trên chín tầng trời, vạt áo tùy ý bay phấp phới.
Hai nữ nhân nhìn nhau một chút, trong đôi mắt cùng tóe lên đốm lửa.
Cố Khinh Yên vênh váo hung hăng, khí tràng mạnh mẽ như bậc Nữ đế vương. Mà Cố Vân thì tĩnh lặng như biển sâu, dưới mặt nước ẩn giấu cuồn cuộn sóng ngầm.
Hai người cũng không ngờ, thời điểm độ thánh kiếp cũng không hạ thấp được đối phương.
"Trời giáng cam lộ, ngàn năm một thuở, còn đứng ngây ra đó làm gì, hấp thu đi."
Tịch Thiên Dạ đứng bên cửa sổ, nhìn các nàng thản nhiên nói, hắn tự nhiên có thể nhìn ra hai người này không hợp nhau.
Đang yên đang lành tạo sao lại muốn phân cao thấp a?
Thật đúng là nữ nhân!
Tịch Thiên Dạ lắc đầu một cái, xoay người trở lại trong phòng.
Sau khi bại bách Thánh, Uyển Thù lâu thu được lượng lớn tài nguyên, đám người kia đều là giàu nứt đổ vách, chẳng khác nào một cái bảo khố biết di động.
Giết chết trên trăm vị Thánh nhân, từ trên người bọn họ đạt được bảo vật, quả thực còn nhiều hơn gấp mấy lần so với Uyển Thù lâu bán tháo Thiên Lan lệnh.
Rất nhiều bảo vật hiếm lạ khó tìm dù có tiền cũng không mua được.
Tỷ như đặc thù tư liệu để thăng cấp cho Vạn lý sí cùng Đả Thần Tiên cũng đã tìm được.
Quãng thời gian này, hắn chuẩn bị bế quan để luyện chế một ít bảo vật, sau đó cường hóa đại trận phòng hộ của Uyển Thù lâu.
Loại trận pháp sát phạt này, chỉ một mình Tru Tiên Kiếm Trận còn không đủ.
Tuy rằng Tru Tiên Kiếm Trận có uy lực mạnh mẽ, nhưng một lần chỉ có thể đánh ra một kích.
Vì thế hắn nhất định phải bố trí thêm mấy tòa trận pháp chủ công.
Về mặt phòng ngự chỉ dựa vào Bát Nhã Kim Cương Trận còn chưa đủ, nếu đám người Phúc Hải Thánh Quốc đến đây trả thù, một tòa trận pháp phòng ngự căn bản không gánh được.
Chuyện đến nước này, Tịch Thiên Dạ cũng chỉ có thể tận lực cường hóa Uyển Thù lâu, cũng may của cải của trăm vị Thánh nhân lưu lại, đã miễn cưỡng để hắn bố trí một phen.
Hai nữ nhân nghe vậy cũng không tiếp tục lãng phí thời gian, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Rất nhanh, hai đạo bảy sắc cầu vồng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên người các nàng, hào quang bảy màu nồng nặc cực điểm, xán lạn như bảo thạch bảy màu đẹp nhất trong thiên địa, phảng phất như hai con sông từ trên chín tầng trời chảy xuống, cuồn cuộn không ngừng.
Mấy vị Thánh nhân lưu ở trong thành cũng trố mắt nhìn, trời giáng cam lộ, bất kỳ ai trong bọn họ cũng từng gặp qua. Thế nhưng giờ khắc này, đâu chỉ là trời giáng cam lộ a... quả thực là trời giáng dòng sông thì có!
Nhiều thế giới bản nguyên như vậy, quả thực làm mù đôi mắt bọn họ, nhớ năm đó bọn họ độ kiếp, thiên địa ban ơn chỉ bằng 1% trước mắt a, không, có lẽ ngay cả một phần ngàn cũng không tới. Giữa người với người, cũng là vượt qua Thánh kiếp, vì sao lại chênh lệch như thế.
Trang 170# 2