Chương 339: Đế Tộc
"Không được hâm mộ! Không được hâm mộ..."
Một lão thánh nhân không ngừng lắc đầu, khuôn mặt già cả đầy vẻ cảm khái, ngoài miệng thì nói không được hâm mộ nhưng ánh mắt đã phản bội lại lão.
Thiên địa ban ân cho càng lớn thì tiềm lực trong tương lai càng cao.
Khi hai vị nữ Thiên tôn thành thánh có nhiều phúc duyên của thiên địa như vậy tương lai rất có thể sẽ trở thành Đại Thánh trong truyền thuyết.
Mà khi Thiên tôn thành Đại Thánh thì sẽ là cường giả trong lớp Đại Thánh!
Nghĩ đến thế, hắn không rét mà run, hai nàng kia đã được chú định thành cường giả Chí tôn của đại lục.
Ánh mắt của mọi người đều có vẻ hâm mộ cùng ghen ghét cùng với một chút sùng kính, đó chính là thiên kiêu chi nữ, là tồn tại hiếm hoi trên đại lục.
Một số nguyên lão của Trường Thương Học Viện lại có vẻ lo lắng. Viện trường nhà mình ở gần với Tịch Thiên Dạ liệu tương lai có thể vượt lên tận cửu thiên không?
Căn bản không cần suy nghĩ cũng biết chỉ cần ở cùng loại người như Tịch Thiên Dạ này khẳng định sẽ không có tương lai, không chừng sẽ bị giết chết bất cứ lúc nào, nói chi đến việc trở thành cường giả chí tôn?
Kỳ thật rất nhiều nguyên lão kông đồng ý cho viện trưởng ở cùng với Tịch Thiên Dạ, thậm chí là nhất quyết phản đối.
Nhưng ý kiến của bọn hắn Cố Khinh Yên lại không thèm để ý.
Cho nên rất nhiều nguyên lão, trưởng lão của Trường Thương học viện đã mắng Tịch Thiên Dạ không biết bao nhiêu lần.
Ngươi cứ đi gây chuyện như vậy, việc gì ngươi cũng dám làm, lúc nào cũng không an phận, không sợ sẽ hại chết những người bên cạnh ngươi sao?
Bọn hắn chết cũng không sao nhưng viện trưởng thì không thể chết.
Mọi người của Trường Thương học viện đều mang vẻ mặt ủ rũ, chau mày.
Lực lượng của Uyển Thù lâu đang chậm rãi lớn mạnh thêm, Tuân Vinh thành thánh, một bước đổi đời, từ giờ đứng vào hàng ngũ thánh nhân.
Cố Vân cùng Cố Khinh Yên thành thánh, hai người còn bất phàm hơn.
Thiên tôn thành thánh, dù chỉ là Thánh Nhân sơ kỳ cũng có thể địch lại Thánh nhân trung kỳ mà hai nàng có được truyền thừa bất phàm, sợ rằng còn mạnh hơn cả thánh nhân trung kỳ bình thường.
Thực ra hai nàng nóng lòng thành thánh ở Thiên Lan di tích là bởi vì sợ Uyển Thù Lâu phát sinh việc gì mà các nàng lại bất lực như cũ, hiện tại, chí ít các nàng cũng có tư cách kề vai sát cánh để chiến đấu cùng Tịch Thiên Dạ.
Thời gian trôi qua, sau khi Cố Vân cùng Cố Khinh Yên thành thánh liền lựa chọn bế quan một thời gian để củng cố tu vi..
Trong Lô Hề quận thành hoàn toàn yên tĩnh, không có phát sinh đại sự gì cả, Uyển Thù lâu chi phối toàn bộ quy tắc, trật tự trong thành, không ai dám không phục, không ai còn dám làm loạn.
Về phần Phúc Hải thánh quốc muốn trả thù thì vẫn như mọi người đoán, họ muốn đặt toàn bộ tinh lực vào Thiên Lan thần thổ.
"Thiếu gia, vì sao ta luôn cảm giác rất thân thiết với mặt trời với mặt trăng ở trên cao kia, giống như chúng muốn ôm ta vào lòng vậy."
Tịch Tiểu Hinh dựa vào ban công, bồi bạn với Tịch Thiên Dạ trong khoảng thời gian nhàn nhã này.
Nàng nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn lên mặt trăng cùng mặt trời ởtrên cao, đôi mắt to tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Từ sau khi vào Thiên Lan di tích, buổi tối nào nàng cũng mơ thấy mặt trời cùng mặt trăng kia tựa như ba cha mẹ của nàng, rất thân thiết cùng ấm áp, vòng quanh người nàng, ôm nàng vào trong ngực...
"Bởi vì dung mạo của muội rất đáng yêu nha, mặt trăng với mặt trời cũng thích."
Tịch Thiên Dạ tựa lên bệ cửa sổ, lười nhác liếc nhìn Tịch Tiểu Hinh một chút lại nhìn lên nhật nguyệt trên bầu trời, cũng không có phát hiện điều gì bất thường.
"Thì ra là vậy!"
Tịch Tiểu Hinh vui vẻ gật đầu, cười xán lạn, vui vẻ chấp nhận lời giải thích của Tịch Thiên Dạ.
Hà Tú Nương ngồi trên ghế, bóc hoa quả cho hai người, nhìn thiếu niên thiếu nữ trước mặt, trên mặt hiện lên vẻ hạnh phúc thỏa mãn.
"Di nương, có phải ngươi muốn nói gì với ta không?"
Tịch Thiên Dạ đi đến bên cạnh Hà Tú Nương, ngồi xuống, sửa sang tóc tai cho nàng.
Sau khi đại chiến với bách thánh, thỉnh thoảng Hà Tú Nương nhìn hắn bằng ánh mắt muốn nói lại thôi, sao hắn lại không biết.
Hiển nhiên, nàng có lời gì muốn nói với hắn nhưng lại do dự.
Hà Tú Nương nghe thấy vậy thân thể nhẹ nhàng run lên, buông dao gọt trái cây xuống, than nhẹ nói: "Hài tử, ngươi cũng biết là ta không phải mẹ ruột của con. Kỳ thật có một chuyện ta vẫn giấu không cho con biết."
"Di nương, ngươi cứ từ từ mà nói." Tịch Thiên Dạ nhè nhẹ vỗsau lưng Hà Tú Nương, di nương đã mở miệng hiển nhiên chuẩn bị nói ra.
"Kỳ thật mẫu thân sinh ra ngươi cũng không có chết."
Hà Tú Nương hít một hơi thật sâu, một lát sau mới chậm rãi nói.
"Ngươi không bất ngờ?" Hà Tú Nương kinh ngạc nhìn sang Tịch Thiên Dạ, biết được bí mật kinh người như thế mà ko chút bất ngờ nào sao?
"Có một chút bất ngờ nhưng đa phần đã đoán được một chút."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói, từ sau khi thức tỉnh ký ức, sự việc liên quan đến người thân của mình sao hắn lại không cảm ứng được.
Kỳ thật hắn đã cảm ứng được một cỗ huyết mạch có khí tức đồng nguyên với hắn trên đại lục.
Người thân trực hệ với hắn chỉ cần hơi tinh thông pháp tắc nhân quả là cảm ứng được mà không phải việc gì khó.
Hà Tú Nương than nhẹ một tiếng, hài tử này quả nhiên thông minh, vậy mà không lừa gạt được hắn.
Năm đó rất nhiều người biết Tịch Chấn Thiên bị người khác hãm hại chết nhưng không có ai tận mắt nhìn thấy cả, nếu cẩn thận điều tra lại chân tướng năm đó sẽ phát hiện ra một số điểm rất bất thường.
"Còn một chuyện khác ta đã nói dối ngươi." Hà Tú Nương hơi cúi đầu, đôi mắt có chút ảm đạm, hai hàng nước mắt lăn xuống: "Kỳ thật ta không phải muội muội của mẫu thân ngươi mà chỉ là nha hoàn của nàng, năm đó ta đã gạt ngươi..."
Hà Tú Nương không hi vọng Tịch Thiên Dạ từ bé đã không cảm nhận được tình thương của mẹ nên đã giả trang thành di nương của hắn, thân phận sẽ thân thiết hơn so với thân phận nha hoàn.
Tịch Thiên Dạ ôm Hà Tú Nương vào ngực, nói khẽ: "Mẹ, người đừng nói những thứ vô dụng đó, người vinh viễn là mẹ trong mắt con, công dưỡng dục nặng như Thái Sơn. Nếu ngươi chỉ nói với ta những thứ này thì ta đã biết rồi."
"Không phải, Dạ nhi, Mẹ ngươi không phải là người bình thường, nàng là thiên kiêu, địa vị còn tôn quý hơn cả công chúa của thánh quốc."
Hà Tú Nương lau khô nước mắt, thần sắc trịnh trọng nói: "Dạ nhi, ngươi có biết Đế tộc?"
Đế tộc?
Tịch Thiên Dạ lắc đầu, hắn chưa từng nghe nói qua, tên hình như rất bá khí a.
"Kỳ thật rất nhiều người không biết, chúa tể chân chính thống trị đại lục không phải là những thánh quốc kia càng không phải những gia tộc cùng tông môn mà chính là Đế tộc trong truyền thuyết.
Nếu như năm đó Hà Tú Nương không làm nha hoàn cho tiểu thưmấy năm cũng không biết được những bí mật này.
"Đế tộc ở một chỗ khác của đại lục, là chúa tể chân chính của đại lục. Hiện giờ, trên đại lục chỉ có năm Đế tộc mà mẫu thân ngươi chính là một đại tiểu thư của một đế tộc trong đó."
Nha!
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, nhè nhẹ vỗ sau lưng Hà Tú Nương, biết được những bí ẩn này nhưng hắn cũng không có cảm xúc gìquá lớn.
Trang 171# 1