Chương 409: Uy Nghiêm Chí Tôn
Chỉ có thời điểm ngươi đứng ở vị trí này, mới biết được cái gì gọi là áp lực như trời sập, cái gì gọi là tuyệt vọng cùng cực, không có lấy bất kỳ tia hi vọng nào. Cảm giác lúc này vượt qua xa xa cái ấn tượng Tịch Thiên Dạ chiến trăm thánh ngày ấy.
Chúc Hiểu Trang chỉ có một cái ý niệm duy nhất trong đầu bây giờ, đó là vì sao khi ở nhà không có tận tâm hiếu thuận cha mẹ, hiện tại trước khi chết chỉ có tiếc nuối và hối hận thật lớn. Nếu có thể không chết, hắn sau khi trở về nhất định phải phụ dưỡng, yêu mến thân nhân gấp gội, dành nhiều thời gian hơn cho bọn họ.
Tịch Thiên Dạ tựa hồ nhìn ra sự tuyệt vọng và tiếc nuối trong ánh mắt của Chúc Hiểu Trang, vỗ nhè nhẹ bờ vai hắn, dành cho hắn một ánh mắt an ủi.
Tên tiểu tử Chúc gia này cũng không tệ, có dũng khí, cũng có trách nhiệm. Dưới tình huống như thế này cũng dám đứng ra giúp hắn, cho dù là thời điểm ở quận Lô Hề cũng hiếm có người có gan làm vậy đi. Thiếu niên này không đơn giản, Tịch Thiên Dạ có chút xem trọng hắn.
"Các ngươi đều muốn giết ta?"
Tịch Thiên Dạ thu hồi bàn tay trên vay Chúc Hiểu Trang, chậm rãi nhìn về phía đám Thánh Nhân đang vây lấy hắn kia.
Nhìn vào từng cỗ khí thế ngập trời, phảng phất như chúa tể thiên địa kia, Tịch Thiên Dạ buồn cười, cười nhạt một cái.
"Không, so với muốn giết ngươi, ta càng muốn thu người làm bộc, mang theo bên mình, chậm rãi thăm dò rõ ràng bí mật trên người ngươi hơn."
Trần lão ma nheo mắt lại, không ngừng cười khằng khặc quái dị, nói ra.
Những người khác cũng cười phụ họa, rõ ràng ý tưởng cũng là như vậy.
Hiện tại danh tiếng của Tịch Thiên Dạ càng lúc càng lớn, những sự tình – thông tin về Tịch Thiên Dạ từ sau vụ bên trong Thiên Lan di tích không ngừng được truyền bá ra, bây giờ đã không ai không biết, không người không hay.
Cái gì mà con rơi bị Tịch gia quận Lô Hề chướng mắt......
Cái gì mà học viên kém nhất từ trước đến nay của học viện Trường Thương.....
Cái gì mà thiên tài mới đột nhiên xuất hiện một năm trước, thức tỉnh tư chất Tiên Thiên Thánh Mầm, xông qua Thánh Sơn của học viện Trường Thương......
Hết thảy những tin tức liên quan đến Tịch Thiên Dạ đều bị những thế lực kia đào móc toàn bộ ra.
Một người lúc đầu mà bọn hắn căn bản không thèm để ý, bây giờ đã là hạch tâm của sự chú ý trên toàn bộ đại lục này, người người chúng mục.
Thậm chí thân thế của Tịch Thiên Dạ cũng bị rất nhiều thế lực thông thiên triệt địa điều tra ra một chút.
Cho nên kinh lịch trưởng thành và thân phận biến hóa của Tịch Thiên Dạ trong Thiên Lan di tích đã không phải là bí mật nào nữa.
Một thiếu nhiên phổ thông đến không thể phổ thông hơn, đến gia tộc mình còn chướng mắt, trong thời gian một năm ngắn ngủi liền có biến hóa to lớn như vậy, ai lại không tin là trên người hắn không có bất kỳ đại bí mật kinh thiên động địa nào chứ?
Cơ hồ tất cả thế lực đều muốn bắt Tịch Thiên Dạ lại, tìm hiểu rõ ràng vì sao trong thời gian một năm ngắn ngủi như vậy lại có thể trưởng thành đến tình trạng hiện tại, đây là so với tất cả yêu nghiệt trên đại lục này còn yêu nghiệt hơn.
"Cái gì, hắn chính là Thiên Bảo Cung chủ, vị Thánh Nhân thần bí nhất ở Lan Lăng quốc kia sao?"
"Không thể nào, Tịch Thiên Dạ sao có thể là Thiên Bảo Cung chủ?"
"Thiên Bảo Cung chủ không phải ít nhất cũng là trung vị Thánh Nhân sao? Tịch Thiên Dạ còn chưa bước vào Thánh cảnh, cao nhất mới là Tôn cảnh mà thôi, sao có thể là Thiên Bảo Cung chủ được?"
Những tin tức về Tịch Thiên Dạ cũng được lan truyền trong nhóm thiên kiêu trẻ tuổi kia, như sấm nổ cuồn cuộn, rung động tất cả mọi người.
Ai có thể ngờ được Tịch Thiên Dạ lại có thân phận rung động lòng người như thế, bọn họ trước đó một mực tiếp nhận khảo hạch đệ tử nội môn của Thần Tông, cho nên không chiếm được tin tức nào từ bên ngoài, giờ khắc này nghe được hiển nhiên kinh sợ một hồi.
Nhất là khi nghe được Tịch Thiên Dạ một mình chiến trăm thánh, mà còn là một cuộc tàn sát, không có bất cứ ai sống sót, kể cả sáu vị trung vị Thánh Nhân, đánh trọng thương một vị thượng vị Thánh Nhân của Phúc Hải thánh quốc, đến mức người đó phải vắt chân lên cổ mà chạy mới giữ được mạng sống, bọn hắn càng là trợn mắt há mồm, không thể tin nổi.
Tịch Thiên Dạ lại hung tàn như vậy?
Tất cả những kẻ được gọi là "thiên tài tuấn kiệt" trước đây từng có ý định bắt Tịch Thiên Dạ lại trong khảo hạch đệ tử đều không rét mà run, nghĩ lại sợ hãi vô cùng, may mắn chưa từng làm gì.
Làm địch với một tên hung tàn có thể giết chết trăm thánh, đây không phải tự sát thì còn gọi là gì?
Cũng may lúc đó người của Phúc Hải thánh quốc làm chim đầu đàn, nếu không người chết rất có thể là bọn họ.
Hai huynh muội của Vân Phượng cổ quốc thầm nghĩ may mắn trong lòng, may mà bọn họ không có địch ý quá lớn đối với Tịch Thiên Dạ, cũng không có dẫn đầu bước ra lôi kéo hắn, nếu không thì hậu quả khó mà lường được.
Buồn cười, lúc trước bọn họ ở trong khảo hạch còn đang nghĩ cách nào để lưu lại Tịch Thiên Dạ, bây giờ ngẫm lại, quả thực ngây thơ đến không thể ngây thơ hơn.
"Tịch Thiên Dạ, người là chuẩn bị khoanh tay chịu trối, tự phế tu vi, ngoan ngoãn đi theo chúng ta, hay là muốn dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, rốt cuộc vẫn là tự rước lấy nhục."
Trần lão quái cười lạnh, nói.
"Ngu xuẩn."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên đáp lại.
Lời này vằ ra, tất cả ai ai cũng ngạc nhiên, không ngờ đã lọt vào hiểm cảnh như thế này, Tịch Thiên Dạ vẫn dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, tựa như đui mù, không thấy tình cảnh trước mắt.
Trong con mắt mọi người, Tịch Thiên Dạ bây giờ đã là lên trời xuống đất đều không có nơi nào để đi.
Trước nhiều Thánh Nhân như vậy, thậm chí là hơn mười vị thượng vị Thánh Nhân, một Tịch Thiên Dạ cỏn con có thể làm gì được?
Cho dù hắn có thể giết trăm thánh, có thể giết trung vị Thánh Nhân, vậy hắn giỏi lắm cũng chỉ có trình độ của thượng vị Thánh Nhân mà thôi.
Trước nhiều thượng vị Thánh Nhân như vậy, hắn không có bất kỳ khả năng phản kháng nào cả.
Cho nên lúc này chẳng thà không phản kháng, ngoan ngoãn nhận mệnh còn hơn, có lẽ chúng thánh có thể xem xét về việc hắn ngoan ngoãn phối hợp, có khả năng sẽ tha cho một mạng đâu.
"Dám nhục mạ bản tọa, cự tuyệt đầu hàng, xem ra xương cốt của ngươi rất cứng a, không biết sống chết."
Trần lão quái cười khằng khặc một tiếng, trong con ngươi lóe lên huyết quang, mùi máu tanh trên người càng lúc càng nồng đậm, phảng phất một tòa thái cổ ma sơn bị nhuốm máu đang tỉnh lại.
Lão từng bước tiến đến, vừa đi vừa cười, biểu tình rất dữ tợn, như một lão hổ đang từ từ tiến đến gần một con thỏ.
"Người không biết sống chết chính là các ngươi, đáng tiếc, các ngươi quá ngu xuẩn, đến điều này còn không rõ."
Tịch Thiên Dạ lắc đầu, vung tay đẩy Chúc Hiểu Trang ra ngoài trăm dặm, đồng thôi một đạo ánh sáng lạnh lẽo màu xanh ngọc bay ra từ trong ống tay áo hắn, hóa thành một vòng tròn hàn khí bao phủ lấy Chúc Hiểu Trang, bảo hộ trong tầng tầng lớp lớp hàn khí.
Đó chính là Hàn Phách Cực Quang Tráo, là đại thánh khí, một khi kích phát ra, bất luận Thánh Nhân nào cũng không cách nào tiếp cận Chúc Hiểu Trang.
Sau khi an bài để Chúc Hiểu Trang an toàn, Tịch Thiên Dạ mới bước ra, một cỗ khí tức kinh thiên động địa bỗng bốc phát ra từ trên người hắn.
Trong nháy mắt đó, thiên địa biến sắc, nhật nguyệt tắt đèn.
Một cỗ uy áp chi cao vô thượng, đạt đến cực hạn của thiên địa bỗng tràn ngập khắp nơi.
Tất cả mọi người bỗng đều có một cảm giác kỳ quái, tựa như giữa thiên địa mênh mông này, đột nhiên một thân ảnh xuất hiện, được vạn vật xưng thần, người đó mới là tồn tại chí cao trong thiên địa.
"Khí tức của Chí Tôn!"
Oanh!
Trong chớp mắt, toàn bộ dãy núi đều sôi trào lên, tất cả mọi người đều nhìn Tịch Thiên Dạ như thấy quỷ.
Cỗ khí tức kia vì sao có thể khiến nội tâm bọn họ run rẩy, vì sao để nội tâm bọn họ không tự chủ được mà sinh ra sự sợ hãi và kính sợ.
Vì cái gì mà pháp tắc trong thiên địa cũng bởi vì cỗ khí tức kia xuất hiện, mà nhao nhao tránh lui, tựa như đang cúi đầu phục tùng.
Giờ khắc này, trong lòng mỗi người bỗng hiện ra một ý niệm.
Có lẽ, chỉ có Chí Tôn trong truyền thuyết mới có uy nghiêm không thể tưởng tượng nổi như vậy đi.
Trang 206# 1