Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 410: Một Kiếm Phân Thiên Địa

Chương 410: Một Kiếm Phân Thiên Địa




Khí tức trên người Tịch Thiên Dạ quả thực kinh thiên động địa, nhật nguyệt cũng phải run rẩy, thiên địa pháp tắc cũng phải cúi đầu thuận theo, mọi người chưa từng gặp phải khí thế đáng sợ như thế, dù là chúng Thánh nhân cũng không đáng sợ như thế, thậm chí Đại thánh cũng không có khí thế kinh thế hãi tục như vậy, càng không thể khiến thiên địa pháp tắc tránh lui, rốt cuộc là khí thế mạnh mẽ cỡ nào mới có thể khủng bố như thế?

Tịch Thiên Dạ chậm rãi đi trên không trung, nơi hắn đi qua nguyên khí thiên địa ngưng kết thành cánh hoa dồn dập rơi xuống, hắn chủ động đi đến trước mặt hơn một trăm tên Thánh nhân, đôi mắt lãnh đạm vô tình.

"Khí tức Chí tôn! Không lẽ ngươi đã tu thành Chí tôn?" Trần lão quỷ khó tin nói.

Tu sĩ Thương Phong cổ quốc cùng Mộ Khương Sơn, Thiên La giáo ai nấy cũng ngây ngốc ngỡ ngàng.

Đại lục Nam Man gần như không có khái niệm về Chí tôn cảnh, cho tới nay mọi người đều cho rằng nó chỉ là một truyền thuyết mà thôi.

Bọn họ không thể nào tưởng tượng được, một người có thiên phú đáng sợ đến cỡ nào mới có thể tu thành chí tôn.

Chí tôn cảnh!

Tịch Thiên Dạ thật sự tu thành Chí tôn cảnh sao?

Không thể nào, trên thế giới làm sao có người có thể tu thành Chí tôn, đây vốn là cấp bậc không ai có thể đạt đến.

Trong lịch sử mấy vạn năm của đại lục Nam Mà đến nay chưa từng xuất hiện Chí tôn cảnh a.

Bọn họ muốn đột phá Thiên tôn cảnh đã là hy vọng xa vời, cơ bản không thể, chớ nói chi là Chí tôn cảnh trong truyền thuyết.

Bọn họ căn bản không tin, hoặc là không muốn tin tưởng Tịch Thiên Dạ đã là chí tôn.

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nhìn những người kia, trường kiếm đã ra khỏi vỏ, Quân vương kiếm hóa thành một tia sáng lãnh lẽo, trong nháy mắt đã chém một tên Thánh nhân Bạch Cốt giáo thành hai nửa, sinh cơ trong cơ thể trong nháy mắt biến mất, hóa thành một bộ thi thể lạnh băng.

Thánh nhân hạ vị trong mắt Tịch Thiên Dạ không khác gì giun dế.

Những thiên kiêu các đại tộc đứng ở xa xa phía ngoài đều cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, hắn vậy mà dám ngay trước mặt chúng Thánh giết người, bọn họ không nghĩ đến Tịch Thiên Dạ có thể giết Thánh nhân như giết gà, thực sự quá bá đạo! So với Tịch Thiên Dạ thì đám người bọn họ thật không dám nhận mình là Thiên kiêu.

Chúng Thánh nhân hạ vị cảnh đang bao vây Tịch Thiên Dạ đều vô cùng sợ hãi, dồn dập lui về phía sau, căn bản không dám đứng gần Tịch Thiên Dạ, tu luyện tới cấp bậc như bọn họ, lại càng thêm tiếc mệnh. Thánh nhân có tuổi thọ hơn một nghìn năm, ai cũng không muốn vô duyên vô cớ chết đi.

"Thằng nhóc con lớn mật."

Trần lão quỷ kinh nộ, hắn không ngờ Tịch Thiên Dạ lại lớn mật như thế, lại dám trước mặt hắn ra tay hại người.

Nhưng Tịch Thiên Dạ căn bản không thèm để ý đến Trần lão quái, lại chém ra một kiếm, một vị Thánh nhân cách đó không xa không kịp tránh né, lập tức bị chém giết.

Chỉ trong thời gian ngắn đã có hai tên Thánh nhân chết ở trong tay Tịch Thiên Dạ, Thánh nhân vốn có Thánh thể mạnh mẽ, sinh mệnh cuồn cuộn không dứt, thế mà khi đối mặt với Tịch Thiên Dạ lại yếu đuối bất kham như thế.

"Ngươi muốn chết."

Trần lão quái bị Tịch Thiên Dạ coi thường giận tím mặt, cũng không để ý thân phận nữa, khủng bố ma khí phóng lên trời, nhuộm nửa bầu trời thành màu đen.

"Ngươi là chí tôn thì đã làm sao, bản tọa muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay."

Trần lão quái ánh mắt lạnh lẽo, Chí tôn cảnh có mạnh mẽ đến đâu, thiên phú cao đến đâu, cũng vẻn vẹn chỉ là cấp bậc Tôn giả mà thôi, trên bản chất vẫn chỉ là một Tôn giả, có lẽ tầm thường Thánh nhân không sánh bằng Chí tôn, nhưng nếu so với Thánh nhân thượng vị cảnh, Chí tôn vẫn như trước cách biệt rất xa.

Sức mạnh hắc ám khủng bố từ không trung hạ xuống, phảng phất như toàn bộ dãy núi đều có thể bị nghiền nát dễ dàng.

Lấy Tịch Thiên Dạ làm trung tâm, không gian từng tấc từng tấc phá nát, hóa thành hố đen, trời đất phảng phất như không chịu nổi sức mạnh hủy diệt kia.

Một kích của Trần lão quái quả thực vô cùng đáng sợ, không gian trong thế giới thiên thê cũng không chịu nổi.

Chỉ nói về sức mạnh, hắn còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần Thánh nhân Thẩm Hải Đào đến từ Phúc Hải Thánh quốc.

Cùng là Thánh nhân thượng vị cảnh, nhưng lại có chênh lệch lớn đến như vậy.

Nếu là Tịch Thiên Dạ chưa đột phá đến chí tôn cảnh thì hắn sẽ chịu áp lực rất lớn, nhưng hiện tại đã đột phá, dĩ nhiên sẽ là một tình huống khác xảy ra.

Ầm!

Chỉ thấy Tịch Thiên Dạ chém ra một kiếm đơn giản.

Một kiếm không hề hoa mỹ, cũng không có bất kỳ chiêu số, chỉ đơn giản chém ra một kiếm mà thôi.

Trong khoảnh khắc, thiên địa trở yên tĩnh.

Một ánh kiếm quét ngang qua toàn bộ thiên địa, chia bầu trời ra làm hai.

Trong nháy mắt đó tất cả mọi người đều có một loại ảo giác, phảng phất như toàn bộ thế giới đã chia làm hai, mà chính mình cũng bị chia làm hai.

Trần lão quái đứng yên trên không trung, thân thể không động đậy, phảng phất như đã đọng lại cùng không gian, mãi mãi bất động theo thời gian.

Xẹt!

Một vết kiếm từ giữa trán Trần lão quái một đường kéo dài xuống... cuối cùng, một đường máu chia đôi hắn ra, mặt cắt còn toát ra kiếm khí kinh người.

"Thật là một kiếm đáng sợ." Cả người thủ lĩnh Thương Phong cổ quốc hơi run rẩy, trong mắt tràn đầy kinh hãi cùng kiêng kỵ.

Một kiếm kia, thế giới vì đó mà ảm đạm, ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ hãi cùng nguy hiểm.

Trên thế gian, lại có kiếm thuật đáng sợ như thế, thiên địa cũng bị phân liệt, thật sự là kinh diễm chói mắt vô cùng.

Xoạt!

Thân thể Trần lão quái chia ra làm hai, vô lực từ không trung rơi xuống.

Một đời Thánh nhân thượng vị cảnh, một tuyệt đại cự kiêu chỉ dậm chân một cái cũng làm thiên địa chấn động, vậy mà cứ thế bị một người trẻ tuổi như Tịch Thiên Dạ đánh giết Thánh thể thành hai nửa.

Hơn nữa chỉ dùng một kiếm mà thôi...

Hí!

Âm thanh hít hơi lạnh không ngừng vang lên, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn Tịch Thiên Dạ.

Vân Tương Quân quả thực không thể tin vào mắt mình, ngây người nhìn Tịch Thiên Dạ, đột nhiên nàng có một loại ảo giác, cho dù là tuyệt đại phong hoa như Thần linh cũng không đỡ nổi một kiếm như thế?

Thánh huyết rơi rụng, đột nhiên từ trong hai nửa thánh thể Trần lão quỷ bùng nổ ra một đoàn Thánh quang rực rỡ.

Dưới sự chiếu rọi của Thánh quang, Thánh thể Trần lão quái đột nhiên dính vào nhau, một lần nữa hợp lại thành một.

Thánh nhân thượng vị cảnh có sinh mệnh lực vô cùng cường đại, căn bản là Thánh nhân trung vị cảnh không thể so với.

Với sức mạnh hiện tại của Tịch Thiên Dạ cũng không cách nào chỉ bằng một kiếm có thể chân chính giết chết Trần lão quỷ.

"Tịch Thiên Dạ, tại sao người cường đại như thế?" Trần lão quái sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt không thể tin nhìn Tịch Thiên Dạ.

Chí tôn có mạnh hơn nữa cũng chỉ vẻn vẹn là Tôn giả cảnh mà thôi, hắn không ngờ thiếu niên trước mắt chỉ dùng một kiếm đã hắn chém thành hai nửa, quả thực không thể nào hiểu được.

Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nhìn Trần lão quái, không để ý hắn kinh ngạc cùng khiếp sợ, tiếp tục chém ra một kiếm, trong nháy mắt bầu trời lần thứ hai phân liệt, một vết kiếm chia thế giới làm hai. Kiếm khí tung hoành khắp thiên địa, quét ngang phạm vị vạn dặm chung quanh.

"Đáng ghét! Bạch cốt phệ hồn thuật."

Trần lão quái hoảng sợ, trong lòng run rẩy không ngừng, không dám bất cẩn như trước, trực tiếp sử dụng Thánh thuật cường đại nhất.

Nhưng mà đối mặt với một kiếm kinh khủng của Tịch Thiên Dạ, thế mà không có bất kỳ hiệu quả nào.

Thiên địa phân làm hai, một vệt kiếm nối liền trời đất, mà Trần lão quái lại vừa vặn đứng trên đường đi của vết kiếm.

Xẹt!

Lần thứ hai, Trần lão quái lại bị chia ra làm hai, không hề có sức phản kháng, so với kết quả trước đó không có gì thay đổi.


Trang 206# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất