Chương 412: Thánh Nhân Thê Lương
Kiếm quang tung hoành trên bầu trời, căn bản không cách nào né được đường kiếm của Tịch Thiên Dạ, mỗi kiếm của hắn chém xuống là có một đến vài vị thánh nhân nằm xuống.
Hai mươi mấy vị Thánh nhân của Bạch Cốt giáo đứng trước mặt Tịch Thiên Dạ căn bản không đủ cho hắn giết, chỉ trong một khắc toàn quân đã bi diệt.
Là cự kiêu của Bạch Cốt giáo, Trần lão quái cũng phải hét lên một tràng thê lương, dưới tình huống không có người cứu viện, hắn chỉ có thể bị động, mặc cho Tịch Thiên Dạ không ngừng chém dần sinh cơ trong cơ thể, dù cho thánh thể của hắn sinh cơ có nhiều cỡ nào cũng chỉ có nước chịu chết.
Một lát sau, Trần lão quái rốt cục không chịu đựng được nữa mà tử vong, ôm hận mà chết, trước khi chết, ánh mắt hắn đầy vẻ điên cuồng cùng không cam long.
Hắn không thể hiểu được tại sao mình lại chết trong tay Tịch Thiên Dạ, lật thuyền trong mương cũng không như thế, một tên nguyên bản phải bị hắn tùy ý nắn bóp lại có lực lượng tiêu diệt ngược lại.
Mọi người xung quanh đều nhìn Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt hoảng sợ, một đời cự kiêu của Bạch Cốt giáo mà cứ vậy bị giết, chết trong tay một người trẻ tuổi. Đã lâu rồi trên đại lục chưa có tồn tại nào trên Thượng Vị Thánh Nhân bảng nào bị ngã xuống cả.
"Rút lui! Rút ngay lập tức."
"Rút lui, kẻ này quá yêu tà, nên bàn bạc lại kỹ hơn."
"Có lý có lý, hắn không thể nào trốn ra ngoài Thiên Lan di tích được, chúng ta còn rất nhiều cơ hội, bây giờ tốt nhất nên tạm tránh mũi nhọn đi."
Những nhóm người nguyên bản khí thế đang hung hăng vây quanh Tịch Thiên Dạ bây giờ đều khiếp đảm trong long, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ đầy kinh sợ.
Đến người cường đại như Trần Lão quái còn bị giết chết, trong đám bọn hắn này không ai hơn được lão, lao lên khác nào làm con mồi mặc cho Tịch Thiên Dạ giết.
Các thánh nhân của Mộ Khương sơn, Thiên La giáo, Thương Phong cổ quốc, tất cả đều lựa chọn rút lui, bọn hắn cũng không muốn có kết cục như Bạch Cốt giáo, mặc cho Tịch Thiên Dạ giết dễ như trở bản tay như vậy.
Nhưng bọn hắn đang chuẩn bị rút lui thì một vệt kim quang giáng từ trên trời xuống, trực tiết cắt giữa đám người bọn họ, giết chết bảy tám tên Thánh Nhân, lực lượng kinh khủng đó làm cắt đứt cả hư không.
"Đáng giận!"
"Càn rỡ!"
Một kiếm kia hắn không hướng về một thế lực nào mà nhắm đến tất cả mọi người đang ở đây, những kẻ có ý định bao vây Tịch Thiên Dạ đều là mục tiêu được nhắm đến.
"Tịch Thiên Dạ, chúng ta đã quyết định lùi bước thì ngươi đừng có buộc chúng ta phải quay lại liều mạng, như vậy cả hai bên đều không có lợi."
Thủ lĩnh của Mộ Khương sơn kinh sợ nhìn sang Tịch Thiên Dạ, hắn không ngờ rằng mình đã quyết định nhượng bộ rời đi mà Tịch Thiên Dạ vẫn không buông tha, muốn truy sát đến cùng.
Hai đại thế lực Thiên La giáo, Thương Phong cổ quốc, cũng phải kinh sợ.
Theo bọn hắn nghĩ, chỉ có bọn hắn được phép gây phiền phức đến người khác mà không kẻ nào dám gây chuyện với bọn hắn.
Bọn hắn đã quyết định buông tha, không đối phó với Tịch Thiên Dạ đã là nhượng bộ cực lớn rồi, đáng lý ra Tịch Thiên Dạ phải thở phào nhẹ nhóm, dừng tay bỏ chạy.
Chứ bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ lại muốn đuổi cùng giết tận.
Bọn hắn cộng lại đến tận hơn trăm vị Thánh Nhân, số thánh nhân mà Tịch Thiên Dạ giết từ Bạch Cốt giáo cũng chỉ chiếm một phần rất nhỏ mà thôi.
Ánh mắt Tịch Thiên Dạ băng lãnh, căn bản không có để ý đến đám người kia, kiếm quang tuôn ra như mưa, thỏa sức hoành hành thiên địa, không ngừng có thánh nhân ngã xuống dưới kiếm của hắn.
"Lẽ nào lại vậy."
"Khinh người quá đáng.’
Thấy Tịch Thiên Dạ dám lớn lối như thế, không buông tha mà đuổi theo bọn hắn đến cùng nên mấy thủ lĩnh của các thế lực cũng không nhịn được nữa, chẳng lẽ hắn cho rằng bọn hắn có thể mặc người khi dễ sao?
"Cùng tiến lên, giết chết hắn."
"Chúng ta nhiều người như vậy thì sợ cái gì, rút lui cũng chỉ làm bia cho hắn đánh thôi."
"Tịch Thiên Dạ, ngươi quả thật không biết sống chết, nếu buông tay mà đánh đến cuối cùng thì ngươi chưa chắc đã giành phần thắng."
Mộ Khương sơn, Thiên La giáo, Thương Phong cổ quốc, …
Tất cả các thế lực đã không còn đường lui rồi, toàn bộ đồng tâm mà tiến lên.
Tịch Thiên Dạ cố nhiên đáng sợ nhưng mà bọn hắn nhiều người như vậy thì phải sợ cái gì?
Cuộc chiến đấu kinh thiên động địa nổ ra trên bầu trời, năng lượng vô cùng vô tận bao phủ toàn bộ thiên địa, oanh kích bầu trời vỡ vụ, tạo thành một cái hắc động đường kính mấy ngàn dặm.
Những nhóm thiên kiêu trên đại lục kia đã hoảng sợ vô cùng, điên cuồng lui về phía sau để né tránh, cơ hồ đã chạm sát biên giới của tiểu thế giới.
Hơn một trăm vị Thánh Nhân công kích cùng lúc quả thực kinh khủng tới cực điểm, còn lớn hơn mấy chục lần trành cảnh khi ở Lô Hề quận thành, toàn bộ Thế Giới Thiên Thê tưởng chừng như đã không chịu nổi được nữa, lúc nào cũng có thể bị đánh sập.
Trên người Tịch Thiên Dạ phát ra ánh sang màu vàng, hang loạt công kích rơi xuống người hắn, lưu lại trên đó từng vết thương nông sâu khác nhau, lít nha lít nhít nhưng thủy chung không cách nào đánh trọng thương được hắn.
Dù cho có là thủ lĩnh của Mộ Khương sơn cùng Thiên La giáo, là cường giả đứng trong Thượng Vị Thánh Nhân bảng nhưng công kích của bọn hắn rơi xuống người Tịch Thiên Dạ cũng không tạo thành tổn thương quá lớn cho hắn.
Thân thể Tịch Thiên Dạ phảng phất như kim cương bất hoại, mặc cho công kích mãnh liệt hơn nữa cũng không cách nào tổn thương thật sự đến hắn được.
"Phòng ngự thật mạnh, làm sao có thể!"
"Cái quỷ gì vậy? Thế giới này làm sao có người trẻ tuổi biến thái như vậy, hắn còn chưa có thành Thánh mà thể chất đã mạnh mẽ như thế thì một khi thành Thánh sẽ đáng sợ đến bực nào? Dù cho thập đại thánh thể trên đại lục cũng còn kém xa so với hắn a."
Chư vị Thánh Nhân trên bầu trời rốt cục cũng có chút sợ hãi, công kích của bọn hắn căn bản không tạo thành tổn thương thật sự cho Tịch Thiên Dạ nhưng Tịch Thiên Dạ lại có thể nhẹ nhàng giết chết tất cả bọn hắn.
Chiến đấu trên bầu trời nhìn như kịch liệt, khí thế của bách thánh bang bạc nhưng thực chất cuộc chiến này chỉ như cuộc đồ sát một phương mà thôi, Tịch Thiên Dạ dung một người đồ sát cả trăm Thánh Nhân.
Theo thời gian trôi qua, số Thánh Nhân tử vong càng ngày càng nhiều.
Ban đầu chỉ có Thánh Nhân hạ vị cùng Thánh Nhân trung vị bị diệt sát, nhưng về sau những người cảnh giới cao hơn cũng lần lượt ngã xuống.
Mặc dù sinh cơ của Thánh Nhân thượng vị cực kỳ sung túc, là tồn tại rất khó bị giết chết nhưng cũng không chịu được tràng cảnh Tịch Thiên Dạ liên tục công kích kinh khủng như vậy. Một vị Thánh nhân thượng vị mà bị Tịch Thiên Dạ hủy đi thánh thể mười lần là người đó sẽ bị tử vong.
Chiến đấu qua một hồi, Thánh nhân trên bầu trời đã mất đi phân nửa, toàn bộ thế giới đều như được trải qua một cuộc tắm máu.
Thương vong khủng bố như thế đánh tan lòng tin của bách thánh, Tịch Thiên Dạ là một tồn tại mà bọn họ căn bản không cách nào chiến thắng được, hắn căn bản đánh không chết, nếu chiến đấu tiếp thì người ngã xuống là bọn hắn mà thôi.
Rốt cục cũng có người không chịu đựng được nữa mà xoay người bỏ chạy.
Có một người dẫn đầu chạy trốn thì rất nhanh sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, tất cả thánh nhân cũng không dám đứng lại dây dưa với Tịch Thiên Dạ nữa mà tan đàn xẻ nghé, toàn bộ quay đầu chạy trốn.
"Đáng giận."
Thủ lĩnh của Mộ Khương sơn nhìn đại quân bị tan tác trong khoảng khắc kia mà lòng hối hận không thôi.
Bốn năm thế lực tuyệt thế trên đại lục đến đây để vây bắt Tịch Thiên Dạ, Thánh nhân thượng vị cảnh cũng có đến hai mươi mấy vị, những thánh nhân khác cộng lại cũng đến gần hai trăm vị nhưng chẳng những không bắt được Tịch Thiên Dạ mà còn bị hắn đánh cho toàn quân tan tác, chật vật chạy trốn.
Việc này mà truyền đi thì những thế lực lớn bọn hắn sẽ trở thành trò cười trên đại lục,
Nhưng chuyện đã đến nước này thì hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào cả mà chỉ có thể quay người bỏ chạy.
Tịch Thiên Dạ quá đáng sợ, lưu lại tiếp thì chỉ có con đường chết.
Nhưng mà khi hơn mười vị Thánh nhân vừa mới quay đầu lại, muốn đào thoát khỏi thế giới này thì trên trời xuất hiện một lồng ánh sang màu xanh lam, bao phủ cả thiên địa lại.
Tất cả sinh linh, thiên địa vạn vật, ngay cả mặt trời, mặt trăng cùng những ngôi sao kia cũng bị màn ánh sang này bao phủ vào trong.
Hàn Phách Cực Quạng Tráo!
Tịch Thiên Dạ đã thi triển ra Hàn Phách Cực Quang Tráo để bao phủ toàn bộ thiên địa lại.
Trang 207# 2