Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 451: Không Giết Nhân Tộc

Chương 451: Không Giết Nhân Tộc




Tịch Thiên Dạ hơi híp mắt, hoài nghi nhìn Lam Mị.

Người khác có thể không hiểu Lam Mị, nhưng hắn há lại có thể không biết, vị cô nương này không phải người có thể chịu thua thiệt.

Vô duyên vô cớ lại đưa cơ duyên tạo hóa cho hắn?

Tịch Thiên Dạ mỉm cười, mắt không nháy một cái nhìn Lam Mị.

Liên quan tới Thiên Lan thần chiếu, khẳng định là có che giấu mà Lam Mị không nói ra.

Lam Mị bị Tịch Thiên Dạ nhìn thì có chút không được tự nhiên, theo bản năng đưa mắt dời đi nơi khác, ra vẻ băng lãnh nói:

"Nhìn cái gì vậy? Bản cung nể tình ngày xưa mới nguyện ý đưa ngươi một cái đại cơ duyên, đừng có mà không biết tốt xấu, được tiện nghi còn khoe mẽ.

Dĩ nhiên, có thể đi tới Thiên Lan Thần Cung hay không, là do ngươi có đạt được phần Thiên Lan thần đồ cuối cùng hay không. Nó nằm ngay bên trong Hắc Bạch thần thành, có thể nắm chặt cơ hội hay không liền xem năng lực của ngươi."

"Vậy thì cám ơn."

Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, mặc kệ Lam Mị có mục đích gì, nắm ba phần Thiên Lan thần đồ trong tay mình dù sao cũng là chuyện tốt.

Huống chi, hiện tại hắn đang thiếu đủ loại tài nguyên tu luyện.

Sau khi đột phá đến đại kim đan, bước kế tiếp liền là Nguyên Anh kỳ. Nhưng mà hắn tu luyện chính là Hồng Mông hỗn độn Kim Đan, ngưng tụ Nguyên Anh như người bình thường hiển nhiên là không thể, muốn luyện hóa hỗn độn Hồng Mông Kim Đan thành Nguyên Anh, cần lượng tài nguyên vô cùng lớn, lớn đến mức tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng.

Cũng vì vậy mà sau khi Tịch Thiên Dạ đột phá đến Chí Tôn cảnh lại không thể tiến thêm một bước.

Nếu có thể đi tới Thiên Lan cấm địa cùng Thiên Lan Thần Cung, lấy được tài nguyên trong đó thì hắn có thể đột phá đến Nguyên Anh kỳ.

Hiện tại chỉ có thể dựa vào lượng lớn tài nguyên cao cấp để tu luyện, nếu không có tu luyện trăm năm cũng chưa hẳn có thể đột phá.

Cho nên Tịch Thiên Dạ cũng hết sức hy vọng có thể tới Thiên Lan Thần Cung vơ vét một lần.

"Các ngươi đi đi thôi."

Lam Mị hất ống tay áo, quay người đi vào trong cung điện, không tiếp tục để ý đến Tịch Thiên Dạ.

"Ta hi vọng ngươi có thể cho Nhân tộc trong thành Thạch Nghĩ một con đường sống."

Tịch Thiên Dạ nhìn bóng lưng Lam Mị.

Mặc dù trong thành Thạch Nghĩ có rất nhiều kẻ địch của hắn, có rất nhiều nhân tộc một lòng đẩy hắn vào chỗ chết. Nhưng người vô tội lại càng nhiều hơn thế, bọn hắn không làm sai bất kỳ cái gì, cùng là nhân tộc, Tịch Thiên Dạ sẽ không mặc kệ.

Ngay cả Phúc Hải thánh quốc hoặc là thế lực nhân tộc khác đối địch với mình, Tịch Thiên Dạ cũng khinh thường mượn tay Ma tộc đối phó bọn hắn.

Lam Mị không trả lời, bóng lưng mờ ảo rất nhanh liền biến mất sau đám sương khói lượn lờ trong cung điện.

Tịch Thiên Dạ mang theo mấy người Cố Khinh Yên trực tiếp phóng lên bay về phía chân trời xa, thành Thạch Nghĩ đã bị Ma tộc vây quanh, đã thành nơi thị phi. Vận mệnh cuối cùng như thế nào, hắn đã không thể can thiệp.

Trong Cửu thiên cung, rất nhanh có một đạo mệnh lệnh liền lan truyền ra.

"Không giết nhân tộc!"

Chỉ vẻn vẹn bốn chữ vô cùng đơn giản, lại tràn đầy sát khí.

Không giết nhân tộc, vậy những chủng tộc khác thì sao?

Thạch Nghĩ tộc, cũng là chủng tộc khác ở trong di tích Thiên Lan.

Thanh âm băng lãnh quanh quẩn trong đất trời, tựa như tử vong triệu hoán, toàn bộ thành Thạch Nghĩ đều bị một cỗ gió lạnh thấu xương bao phủ.

Vô cùng vô tận đại quân ma tộc như thuỷ triều phun trào, hoàn toàn bao phủ thành Thạch Nghĩ.

Chiến tranh luôn luôn là thứ tàn khốc nhất, không có đúng sai, chỉ có kết quả.

Nhân tộc bên trong thành Thạch Nghĩ là hiểu rõ nhất điều này, toàn bộ thành trì khắp nơi đều là huyết tinh giết chóc, máu tươi chảy khắp nơi trên đất, chỉ có nhân tộc giống như là không ai đếm xỉa đến, đứng trên đường phố nồng đậm mùi máu tươi, không một ai bị đại quân ma tộc vây quét.

Bọn hắn, trở thành người sống sót duy nhất.

Sở dĩ như vậy, vẻn vẹn bởi vì một câu của Tịch Thiên Dạ.

Không ít người đều tâm tình phức tạp, nhiều người muốn giết Tịch Thiên Dạ, nhưng giờ khắc này lại được Tịch Thiên Dạ cứu.

Những kẻ đã từng mắng Tịch Thiên Dạ là phản đồ, trong lòng xuất hiện từng tia xấu hổ.

Ít nhất Tịch Thiên Dạ không cấu kết với Ma tộc phản bội nhân tộc, trên đại nghĩa hắn vẫn như cũ đứng về phía nhân tộc, dù nội thành có đại địch sinh tử của hắn.

Vân Tưởng Quân than nhẹ một tiếng, Tịch Thiên Dạ lòng dạ rộng lớn, người thường khó mà so sánh.

Công Tôn Uyển Nhi yên lặng không nói, đột nhiên nàng có chút hoài nghi thánh quốc trăm phương ngàn kế đối phó Tịch Thiên Dạ, đến cùng là đúng hay sai.

Tà Uyên Hậu là người có tâm tình phức tạp nhất, hắn không ngờ cuối cùng mình lại được Tịch Thiên Dạ cứu.

Bốn chữ không giết nhân tộc, tự nhiên cũng bao quát Phúc Hải thánh quốc bọn hắn.

Tịch Thiên Dạ cũng không cố ý nhằm vào Phúc Hải thánh quốc mà gộp bọn hắn vào chung nhóm với nhân tộc, lòng dạ như thế, khí phách như thế... Thử hỏi toàn bộ đại lục có bao nhiêu người có thể làm được.

Hắn biết Tịch Thiên Dạ cũng không tha thứ cho Phúc Hải thánh quốc, lần gặp mặt tới, tất nhiên sẽ là va chạm kinh thiên động địa.

Tà Uyên Hậu than nhẹ một tiếng, hắn đột nhiên phát hiện, nếu như có thể, hắn thật sự không muốn đối địch với Tịch Thiên Dạ.

Nhưng hiển nhiên hết thảy đều đã muộn.

"Sư phụ, Ma tộc cho nhân tộc một con đường để ra khỏi thành, chúng ta lập tức đi thôi."

Lục Tâm Nhan về đến phòng, có chút kích động nói. Tiếp tục lưu lại trong thành nhìn tràng diện như Tu La địa ngục kia, trong lòng thủy chung có chút kinh sợ cùng lo lắng.

Lão giả áo đen khẽ gật đầu, hắn chuẩn bị mang theo Lục Tâm Nhan về tổ thành, toàn bộ di tích Thiên Lan đã không còn an toàn, dù trốn trong Hắc Bạch thần thành cũng chưa chắc đã an ổn, chỉ có tổ thành mới là vùng đất an lành duy nhất.

Trong lịch sử, chưa từng có Ma tộc đến xâm lấn tổ thành.

Đoàn người Tịch Thiên Dạ bay lượn trên không trung, như bốn đạo lưu quang xẹt qua trời cao.

Bốn chữ không giết nhân tộc tự nhiên cũng rơi vào trong tai bọn hắn, Tịch Thiên Dạ nghe vậy mỉm cười.

Cố Khinh Yên cổ quái nhìn Tịch Thiên Dạ.

Một câu của Tịch Thiên Dạ, thế mà thật sự khiến Ma tộc không giết nhân loại... Nếu nói Tịch Thiên Dạ cùng ma nữ kia không có cái gì, nàng chắc chắn không tin.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi quen nàng thế nào?"

Cố Vân nhịn không được hỏi.

"Ta gặp nàng tại nội môn đệ tử quan, từng hợp tác một chút, nhưng không thể nói là mật thiết."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Không mật thiết?

Cố Khinh Yên cười lạnh, trợn trắng mắt nhìn Tịch Thiên Dạ, không mật thiết mà người ta lại đưa ngươi ba phần Thiên Lan thần đồ? Hơn nữa còn bởi vì một câu nói của ngươi liền bỏ qua cho cả Nhân tộc, có quỷ mới tin lời ngươi.

Chanh Quang nghiến răng nghiến lợi nhìn Tịch Thiên Dạ, nếu không phải bản thân không đánh lại Tịch Thiên Dạ, nàng sợ là sẽ nhịn không được đi lên đạp hắn một cước.

Tiểu thư quan tâm hắn như vậy, hắn lại hái hoa ngắt cỏ, êm đẹp dẫn xuất nữ nhân đến khi phụ tiểu thư nhà mình.

"Người của ma tộc chưa hẳn có thể hoàn toàn tin tưởng, ngươi nên cẩn thận một chút."

Yên lặng một hồi, Cố Vân lại nói một câu.

Trên đại lục, Ma tộc âm hiểm xảo trá, ác độc hung tàn, giỏi về mê hoặc người khác, chính là nhận thức chung của các chủng tộc tại Thái Hoang thế giới.

Nếu như ma nữ kia cùng Tịch Thiên Dạ thật sự bởi vì giao tình mới như thế thì cũng không sao cả.

Nhưng nếu như vì mục đích gì khác mà cố ý mê hoặc Tịch Thiên Dạ, đó mới là chuyện đáng sợ nhất.

Tịch Thiên Dạ cười khổ, làm sao ánh mắt mấy cô gái luôn là lạ, khiến cho hắn có chút không được tự nhiên.

"Chúng ta đi chỗ nào?"

Sau một hồi Cố Khinh Yên lên tiếng hỏi.


Trang 227# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất