Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 462: Lôi Thị Đế Tộc

Chương 462: Lôi Thị Đế Tộc




Tịch Thiên Dạ cũng không ngờ ở trong Hắc Bạch Thần Thành lại gặp Hoa Nhất Nhiên cùng Trương Thanh Vinh, mà dường như hai người bọn họ cố ý ở đây chờ hắn vậy.

"Viện trưởng."

Không chỉ có hai người Hoa Nhất Nhiên cùng Trương Thanh Vinh, Vu Ứng Hải cũng có mặt ở đây, có vẻ như hắn cũng đạt được không ít cơ duyên, thế mà đã đột phá Thánh Nhân cảnh.

Khuôn mặt hắn đã không còn già nua như trước, đã khôi phục lại dáng dấp trung niên, Tôn giả hơn ba trăm tuổi được xem là rất già, nhưng Thánh Nhân hơn ba trăm tuổi thì chỉ được xem là ở thời kỳ tráng niên mà thôi.

Ngoài mấy người Hoa Nhất Nhiên thì còn có thêm hai người là mặt khác, Tịch Thiên Dạ không nhận biết bọn họ.

Hai người kia nhìn thấy Tịch Thiên Dạ từ trong truyền tống trận đi ra, trong mắt chợt lóe sáng, nhanh chân đi đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, hơi thi lễ nói:

"Vị thiếu niên này hẳn là Tịch Thiên Dạ đi, hoan nghênh ngươi đến Hắc Bạch Thần Thành."

"Các ngươi là ai?" Tịch Thiên Dạ nhìn hai người kia.

"Chúng ta là Lôi Khổng cùng Lôi Y, đều là người của gia tộc Lôi thị. Có lẽ ngươi không rõ là gia tộc Lôi thị nào, nhưng ngươi nhất định biết đến Lôi thị đế tộc, một trong năm đại đế tộc trên đại lục."

Hai người này rất là nho nhã lễ độ, nói chuyện không kiêu ngạo không tự ti, thái độ với Tịch Thiên Dạ không thê chê vào đâu được.

Lôi thị đế tộc!

Tịch Thiên Dạ híp mắt lại, hắn cũng có nghe nói một chút về năm đại đế tộc trên đại lục Nam Man, nhưng liên quan gì tới hắn đây?

Hiển nhiên là hai người này cố ý ở đây chờ hắn, xem ra là vì hắn mà đến.

Nhìn thấy Tịch Thiên Dạ nghi hoặc, Lôi Khổng khẽ mỉm cười nói:

"Tịch Thiên Dạ, ở trong Hắc Bạch Thần Thành này, tu sĩ đại lục Nam Man chúng ta cũng có thế lực của mình, tên gọi là liên minh Nam Man, hết thảy tu sĩ trên đại lục Nam Man đi vào Hắc Bạch Thần Thành đều là thành viên của liên minh Nam Man. Dù sao, ngươi cũng biết đó, ở trong di tích Thiên Lan này, tu sĩ đại lục Nam Man chúng ta quá mức bé nhỏ, chỉ có triệt để liên hợp lại cùng một chỗ mới có thể có tiếng nói riêng, liên minh Nam Man cũng đã thành lập từ hơn vạn năm trước, vẫn kéo dài cho đến ngày nay."

"Không sai, các hạ chính là vạn cổ đệ nhất Chí Tôn trên đại lục Nam Man, liên minh Nam Man tự nhiên có nghĩa vụ bảo hộ an nguy của các hạ ở Hắc Bạch Thần Thành." Lôi Y cười nói.

Tịch Thiên Dạ đưa mắt nhìn Hoa Nhất Nhiên.

Lôi thị đế tộc đột nhiên xuất hiện có chút cổ quái, còn cái gì mà liên minh Nam Man hắn cũng không hoài nghi, bởi vì lúc trước Cố Khinh Yên đã từng nhắc qua trong lúc trò chuyện.

Thế nhưng Lôi thị đế tộc chính là một trong năm đại đế tộc ở đại lục Nam Man, có địa vị cao thượng, bàng quan, hoàn toàn không phải những thế lực đỉnh cấp như Phúc Hải Thánh Quốc hay là Bạch Cốt giáo có thể so sánh.

Nhớ nắm đó, dù là học viên Trường Thương ở thời kỳ đỉnh phong nhất, thì Thủy tổ của học viện cũng không dám đi trêu chọc năm đại đế tộc.

Thế nhưng lúc này đây lại cố ý ở đây chờ hắn, lại không tỏ vẻ kiêu căng, thái độ nho nhã lễ độ.

Hoa Nhất Nhiên thấy Tịch Thiên Dạ nhìn về phía hắn, có chút muốn nói lại thôi, nhưng sau cùng than nhẹ một tiếng nói:

"Chủ nhân, thuộc hạ cảm thấy đi một chuyến đến liên minh Nam Man cũng rất tốt, còn những cái khác, sau này thuộc hạ sẽ từ từ nói rõ lý do cho Ngài."

Tịch Thiên Dạ như thấy vậy đột nhiên nghĩ tới điều gì, cũng không tiếp tục hỏi thăm, khẽ gật đầu.

Lôi thị đế tộc thấy Tịch Thiên Dạ không có phản đối, mỉm cười, liền chủ động ở phía trước dẫn đường.

Liên minh Nam Man cũng là một thế lực không nhỏ ở Hắc Bạch Thần Thành, dựa theo quy củ, dân chúng bình thường thì không cho phép bay trong thành, trên không luôn được kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt. Nhưng Lôi thị đế tộc lấy ra hai chiếc xe kéo, tự do bay trên không trung, trên xe có tiêu chí của liên minh Nam Man, không người dám ngăn cản.

Tịch Thiên Dạ ngồi trên xe kéo, đưa mắt nhìn về thành trì bên dưới, trong đôi mắt lại không có dao động.

Nhưng hai người Cố Khinh Yên cùng Cố Vân lại tò mò đưa đầu ra ngoài xe, không ngừng quan sát phong cảnh ở Hắc Bạch Thần Thành.

Hắc Bạch Thần Thành không nhỏ chút nào, chỉ vẻn vẹn nội thành đã có đường kính trên vạn cây số, trong nội thành có rất nhiều kiến trúc phồn vinh, gần như đã cơ giới hoá, trên bầu trời thỉnh thoảng có từng chiếc từng chiếc xe kéo hay những chiếc thuyền bay khổng lồ đang vận chuyển hành khách gào thét mà qua.

"Cơ giới hoá thành thị!"

Cố Khinh Yên rung động trong lòng, vẫn nghe đồn Hắc Bạch Thần Thành là một tòa thành thị cơ giới hoá quả nhiên không sai, bọn họ vừa mới đến đây không lâu đã bị cảnh tượng hùng vĩ trước mắt làm rung động.

Ở trên đại lục Nam Man, các loaị máy móc cơ quan còn xa xa mới đạt đến trình độ cao như Hắc Bạch Thần Thành, chênh lệch giữa hai bên không chỉ một cấp độ.

Chẳng qua di tích Thiên Lan đã phát triển từ thời đại thượng cổ thần thoại đến nay, dĩ nhiên sẽ có những phương diện mạnh hơn đại lục Nam Man, hơn nữa những bí thuật cùng kỹ thuật liên quan tới máy móc luôn được Hắc Bạch Thần Thành bảo hộ nghiêm mật. Mấy vạn năm qua, tu sĩ đại lục Nam Man đã đi đến nơi này vô số lần, nhưng thực tế lại không học được bao nhiêu thứ từ Hắc Bạch Thần Thành.

Cố Vân vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nàng cũng chỉ tò mò một chút mà thôi.

Ở Nhân tộc Thiên Vực, những Thiên Không thành đạt đến trình độ như Hắc Bạch Thần Thành cũng không phải không có, dù là Thành thị hùng vĩ hơn thế nàng cũng thấy qua.

Tuy nhiên Hắc Bạch Thần Thành có lịch sử rất lâu đời, là một trong những tòa cổ thành của Nhân tộc.

Có vẻ như liên minh Nam Man khá là được hoan nghênh trong Hắc Bạch Thần Thành, ở khu vực hành chính của thành lại phân ra một khu vực khá lớn cung cấp cho tu sĩ đến từ đại lục Nam Man ở lại, đãi ngộ tốt hơn rất nhiều so với những dị tộc thổ dân ở Thiên Lan thần thổ.

Lôi Khổng nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt Cố Vân, mỉm cười giải thích:

" mặc dù liên minh Nam Man không có sức chiến đấu quá mạnh, so với những dị tộc xa xưa ở di tích Thiên Lan thì chênh lệch rất lớn. Nhưng sức ảnh hưởng của chúng ta lại rất mạnh, dù là sáu đại thần tộc trong Hắc Bạch Thần Thành cũng không nguyện ý vô cớ đắc tội chúng ta."

Cố Vân có chút kinh ngạc, dựa theo quy tắc sinh tồn mạnh được yếu thua, nhân tộc ở trong di tích Thiên Lan sẽ gặp phải không ít trắc trở, thậm chí bị các dị tộc ức hiế, dù sao ngươi không có sức mạnh, bị đánh là đáng đời.

"Bởi vì tu sĩ đại lục Nam Man chúng ta có thể đưa đến không ít tài nguyên cho di tích Thiên Lan. Có một số tài nguyên, ở trong di tích Thiên Lan hoàn toàn không có. Ngươi đừng nhìn di tích Thiên Lan đâu đâu cũng có bảo vật, có vẻ như còn phong phú hơn so với đại lục Nam Man, thật ra đây chẳng qua là mặt ngoài mà thôi. Bất kể nói như thế nào, di tích Thiên Lan chỉ là một mảnh vỡ không gian mà thôi, mà đại lục Nam Man lại là một thế giới hoàn chỉnh. So về tổng số tài nguyên, di tích Thiên Lan sao có khả năng so sánh với đại lục Nam Man chúng ta, ưu thế duy nhất ở nơi đây chính là tài nguyên tập trung một chỗ, rất dễ thấy."

"Thật ra, sau mỗi một lần di tích Thiên Lan mở ra, Hắc Bạch Thần Thành rất cần đại lục Nam Man mang đủ loại tài nguyên đến tiếp tế. Các ngươi xem những chiến hạm kia, những thiết bị, những máy móc công trình... nếu chỉ dựa vào tài nguyên vật chất trong di tích Thiên Lan căn bản không cách kiến tạo ra được, có chút tài liệu chỉ có đại lục Nam Man chúng ta mới sản xuất, di tích Thiên Lan cũng không có."

"Cho nên ở trong Hắc Bạch Thần Thành, tu sĩ đại lục Nam Man chúng ta khá có địa vị, tuyệt đối đừng bởi vì chúng ta không đủ mạnh mẽ liền cảm thấy thua kém một bậc." Lôi Khổng tỏ vẻ kiêu ngạo nói.

"Thế nhưng Hắc Bạch Thần Thành mạnh mẽ như vậy, tại sao không trực tiếp cướp đoạt, làm như vậy không phải càng thêm dứt khoát sao."

Chanh Quang nhịn không được nói.


Trang 232# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất