Chương 469: Không Hữu Hảo
Ánh mắt thiếu niên tên Linh Thừa Nguyên kia vô cùng càn rỡ và trắng trợn, hắn một mực nhìn chằm chằm vào người Cố Khinh Yên và Cố Vân, khiến cho Linh Lan Nặc tức giận.
Linh Thừa Nguyên là một thiếu niên cao lớn mày rậm, trên da săm một ít đồ án phức tạp, xanh xanh đỏ đỏ, nghe vậy thì hơi hơi nhíu mày, hiển nhiên là bất mãn vì bị Linh Lan Nặc chỉ trích, nhịn không được phản bác hai câu:
"Mấy nhân tộc bình thường mà thôi, ta chỉ là nhìn một chút thì đã sao?"
Trong suy nghĩ của hắn, mấy nhân tộc bình thường, hắn có thể nhìnmột chút chính là ban thưởng, căn bản cũng không có cái gọi là lễ phép. Nếu hắn nguyện ý thì có thể dễ dàng tìm tới 100 nữ nô nhân tộc.
Kết quả là hắn vừa mới dứt lời, một thanh âm nhàn nhạt vang lên ngay sau lưng hắn:
"Thừa Nguyên, cùng là nhân tộc, ngươi có thái độ gì vậy, mau xin lỗi!"
Người lên tiếng là một thiếu niên áo tím, tướng mạo khá là tuấn mỹ, nếu thu nhỏ hắn một chút rồi thả vào trong nhân tộc bình thường thì sẽ trở thành một mỹ thiếu niên.
Trong cái tiểu đoàn thể này thì địa vị cả hắn là khá cao, vừa lên tiếng thì sắc mặt của Linh Thừa Nguyên liền khẽ biến, không dám nói nữa.
Nhưng hắn cũng chỉ cúi đầu, kêu hắn đi xin lỗi mấy nhân tộc bình thường là không được, làm thần mạch nhân tộc, niềm kiêu ngạo của hắn không thể xâm phạm.
Cố Khinh Yên và Cố Vân lạnh nghiêm mặt, bởi vì mấy người này đều là bạn của Linh Lan Nặc, các nàng cũng không tiện phát tác.
Linh Lan Nặc lạnh mặt trừng Linh Thừa Nguyên, sau đó nhìn về phía Tịch Thiên Dạ nói:
"Tịch Thiên Dạ, các ngươi vừa tới Hắc Bạch thần thành, để ta dẫn các ngươi đi tham quan."
"Lan Nặc, đã rất lâu rồi mấy huynh muội chúng ta chưa đông đủ, hôm nay đúng dịp tất cả đều đến đây, ngươi không thể vắng mặt."
Mấy người Tịch Thiên Dạ còn chưa kịp nói gì, thiếu niên mặc áo tím kia liền khẽ cau mày lên tiếng, trong lời nói có một cỗ ra lệnh không thể từ chối.
"Đúng đấy Lan Nặc, ngươi có thể tiếp đãi bằng hữu vào hôm khác, nhưng hôm nay thì không được nha, chúng ta đã rất lâu rồi không tụ họp."
"Không sai, nếu như bây giờ ngươi rời đi thì về sau đừng trách ta không coi ngươi là bằng hữu."
"Hôm nay là ngày chiến đầu mỗi năm một lần của đấu chiến cung, chính là thịnh hội của Hắc Bạch thần thành, chúng ta đã hẹn nhau từ nhiều ngày trước, ngươi đột nhiên vắng mặt vậy là quá không ra gì."
Mấy người bằng hữu khác của Linh Lan Nặc cũng dồn dập ngươi một câu ta một câu, không cho phép Linh Lan Nặc rời đi.
Linh Lan Nặc khẽ cau mày, hiển nhiên là có chút khó xử.
mấy người bằng hữu của Nàng nhìn về phía đám người Tịch Thiên Dạ có chút địch ý, nhất là nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, có chút ghét bỏ cùng mâu thuẫn.
Linh Lan Nặc vì hắn, thế mà nguyện ý không tham gia ngày đấu võ mà bọn họ đã hẹn trước, hiển nhiên là trong lòng Linh Lan Nặc, Tịch Thiên Dạ không đơn giản là bằng hữu bình thường như vậy.
Có mấy người càng là tầm mắt như có như không nhìn về phía thiếu niên mặc áo tím kia, bởi vì ai cũng biết, thiếu niên mặc áo tím kia vẫn luôn ưa thích Linh Lan Nặc.
"Chúng ta tự mình tùy tiện dạo chơi là được, không cần phải để ý đến chúng ta, ngươi tự lo chuyện của mình đi thôi."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.
Linh Lan Nặc vẫn hơi khó xử, dù sao trước đó nàng đã nói nếu như đám Tịch Thiên Dạ tới Hắc Bạch thần thành thì nàng nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt.
"Tịch Thiên Dạ, nếu các ngươi không có chuyện gì khác, hay là cũng theo chúng ta đi tham gia hội chiến đấu đi, đây là sự kiện mỗi năm một lần của Hắc Bạch thàn thành, là một đại thịnh hội không thể bỏ lỡ. Hơn nữa thực lực của ngươi mạnh như vậy hẳn là nên đến xem một chút, nếu có biểu hiện không tệ thì chỗ tốt cũng không ít."
Linh Lan Nặc có ý mời Tịch Thiên Dạ đi cùng.
Thực lực rất mạnh?
Linh Thừa Nguyên nhịn không được phát ra một tiếng cười nhạo, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng trào phúng.
Một tên nhân tộc bình thường mà thôi, thần linh huyết mạch cũng không có thì mạnh đến đâu?
Tại Hắc Bạch thần thành, không tính lục đại thần tộc, thiên phú cùng năng lực của bất kỳ một Thiên Lan dị tộc nào đều mạnh hơn nhiều so với nhân tộc bình thường.
Nếu không phải có thần mạch nhân tộc bọn hắn chống đỡ, nhân tộc phổ thông tại Hắc Bạch thần thành căn bản sẽ không có chút địa vị nào.
Không chỉ mỗi Linh Thừa Nguyên, mấy thiếu niên thần mạch nhân tộc khác cũng đồng dạng có chút xem thường cùng chế giễu.
Hiển nhiên, câu nói kia của Linh Lan Nặc, ở trước mặt bọn hắn không khác gì một câu trào phúng.
Một tên nhân tộc bình thường sao có thể mạnh hơn thần mạch nhân tộc bọn hắn?
Linh Lan Nặc hiển nhiên cũng cảm nhận được bằng hữu của mình không tán đồng cùng không hữu hảo, trong lòng càng tức giận, nhịn không được lên tiếng thay Tịch Thiên Dạ:
"Các ngươi thì biết cái gì, Tịch Thiên Dạ thật sự rất mạnh, mặc dù không thức tỉnh huyết mạch thần linh, nhưng không nhất định kém các ngươi."
Những thiếu niên thần mạch nhân tộc kia cũng không tranh luận với Linh Lan Nặc, toàn bộ đều không để lời nói của Linh Lan Nặc trong lòng.
Chỉ có thiếu niên mặc áo tím kia yên lặng một chút rồi nói:
"Nếu bằng hữu của ngươi rất mạnh mẽ, hay là liền cùng nhau đến đấu chiến cung đi, hôm nay sợ là chí cường giả trẻ tuổi tại Hắc Bạch thần thành đều sẽ đi tới đấu chiến cung, nếu bằng hữu của ngươi có thể biểu hiện một phen, nói không chừng cũng có thể tạo ra danh tiếng không nhỏ."
"Ha ha, Linh Phu Anh đại ca nói có lý, cao thủ có thiên phú có năng lực đều tiến tới đấu chiến cung. Đến lúc đó nói không chừng ta sẽ lĩnh giáo cao chiêu của bằng hữu ngươi."
Linh Thừa Nguyên ha ha cười nói, nhìn Tịch Thiên Dạ tràn đầy khiêu khích.
Linh Lan Nặc cau mày, đột nhiên ý thức được kêu Tịch Thiên Dạ đi cùng chính là một sai lầm, hiển nhiên mấy bằng hữu này của nàng không quá tán đồng mấy người Tịch Thiên Dạ, thậm chí có thể sẽ cố ý gây khó dễ.
Thế nhưng nàng cũng không lo lắng, bởi vì nàng đã tận mắt thấy Tịch Thiên Dạ mạnh mẽ như thế nào.
Nói đến tiểu đoàn thể này, sợ là Linh Phu Anh cường đại nhất cũng chưa chắc đã mạnh hơn Tịch Thiên Dạ.
Nghĩ đến đây, đôi mắt nàng không khỏi nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.
Nàng cũng hết sức hi vọng Tịch Thiên Dạ biểu hiện một phen tại chiến cung, tốt nhất là khiến đám mắt chó coi thường người khác này khiếp sợ, để bọn hắn biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
"Không cần."
Tịch Thiên Dạ lắc đầu.
Hắn không có hứng thú đi cùng đám bạn của Linh Lan Nặc.
Linh Lan Nặc nghe vậy thì trong mắt lóe lên một vệt thất vọng.
"Bằng hữu của ngươi cũng là biết điều đấy."
Linh Thừa Nguyên cười lạnh, theo bản năng cho rằng Tịch Thiên Dạ sợ hãi.
Mấy thiếu niên thần mạch nhân tộc khác cũng khinh thường lắc đầu, trước mặt thần mạch nhân tộc mà dám nói thiên phú cùng thực lực, việc này cùng muốn chết không hề khác nhau.
Chỉ có thiếu niên mặc áo tím kia khá thất vọng, dường như hắn hi vọng Tịch Thiên Dạ có thể đi chiến cung.
"Được a, vậy thì hôm khác chúng ta lại gặp."
Linh Lan Nặc bất đắc dĩ nói, nếu Tịch Thiên Dạ không nguyện ý thì nàng cũng không thể cưỡng cầu.
Nói xong, nàng lấy ra một cái túi hương nhỏ từ trong ngực rồi nhét vào trong tay Tịch Thiên Dạ.
Mí mắt tên hiếu niên áo tím nhảy lên, vẻ mặt khó coi nhìn Linh Lan Nặc.
Tặng quà?
Dù là hắn cũng chưa từng được Linh Lan Nặc tặng lễ vật! Vậy mà nàng lại tặng quà cho một thiếu niên nhân tộc bình thường trước mặt mọi người.
Ánh mắt mấy thiếu niên thần mạch nhân tộc khác cũng rất cổ quái.
Trang 236# 1