Chương 471: Đại Nhạc Thiên
Lời này vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Tịch Thiên Dạ với vẻ kinh ngạc, hẳn là Tịch Thiên Dạ có biện pháp lợi dụng lực lượng của Bạch Ly châu cùng Mặc Tâm châu?
Tịch Thiên Dạ cười cười, cũng không tiếp tục nói cái gì thêm.
Lực lượng trong Bạch Ly châu cùng Mặc Tâm châu đương nhiên hắn có thể sử dụng. Nhưng phương pháp này lại không thích hợp với những người khác.
Lực lượng thần linh dù sao cũng thuộc về thần linh, sinh linh bình thường làm sao có thể sử dụng được.
"Bạch Ly châu cùng Mặc Tâm châu có rất nhiều trong Thiên Lan di tích sao?" Tịch Thiên Dạ nhìn về phía Thải Thận Nhi, hỏi.
"Không nhiều." Thải Thận Nhi lắc đầu, nếu như rất nhiều thì nó cũng không trân quý như vậy.
"Hẳn là cũng không ít đi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Nếu như quá ít thì sao có thể trở thành tiền tệ lưu thông được.
Mà nếu quá trân quý thì Linh Lan Nặc sao có thể xuất ra hai mươi khỏa trong một lần duy nhất để xem như thù lao cho Thánh Long thảo.
"Toàn bộ Thiên Lan di tích, tính cả Bạch Ly châu cùng Mặc tâm châu hẳn có khoảng hai trăm vạn viên, đó chỉ là số lượng ở Thiên Lan thần thổ mà thôi, Thâm Uyên Ma tộc cũng thu thập Mặc Tâm châu cùng Bạch Ly châu cho nên không cách nào thống kê hết được."
Thải Thận Nhi không hiểu tại sao chủ nhân lại hỏi vấn đề này nhưng vẫn trả lời tường tận từ đầu đến cuối.
Mấy chục vạn năm lịch sử của Thiên Lan thần thổ, từ khi phát hiện ra Bạch Ly châu cùng Mặc Tâm châu đến bây giờ đã qua rất nhiều thế hệ tìm tòi nên đã tìm ra được không ít.
Nhưng bao quát cả Thiên Lan di tích thì hai trăm vạn khỏa Bạch Ly châu cùng Mặc Tâm châu cũng không tính là nhiều, đó là tài phú mà mấy chục vạn năm qua Thiên Lan di tích tích lũy được.
Ánh mắt Tịch Thiên Dạ khá hào hứng, hắn cũng không ngờ rằng kinh hỉ lại tới ngẫu nhiên như thế.
Thần lực ẩn chứa trong Bạch Ly châu có chút quen thuộc với hắn, rất giống với Bạch Ly thần châu mà hắn đạt được lúc khảo hạch đệ tử nội môn.
Lúc ấy, hắn cùng Lam Mị mỗi người đạt được một viên.
Bất quá bản chất của Bạch Ly thần châu với Bạch Ly châu lại khác biệt.
Bạch Ly thần châu là lực lượng mà thần linh tự mình ngưng tụra, trong đó ẩn chưa lực lượng thuần túy cùng mạnh mẽ hơn nhiều.
Về phần Bạch Ly châu, mặc dù bên trong cũng ẩn chưa một tia lực lượng thần linh nhưng lại quá hỗn tạp, mà chính bởi vì sự hỗn tạp đấy nên muốn lấy ra rất khó khăn. Cho nên trên lý luận thì Bạch Ly châu cùng Mặc Tâm châu không có quá nhiều tính thực dụng.
Nhưng Tịch Thiên Dạ lại khắc, việc người khác không làm được không có nghĩa là hắn không làm được.
"Hai mươi khỏa Bạch Ly châu cùng Mặc Tâm châu, Linh Lan Nặc tiểu tỷ tỷ thật là hào phóng, chỉ sợ còn cao hơn không ít với giá trị của Thánh Long thảo gấp năm lần."
Cố Khinh Yên có chút nhận thức, chí ít Linh Lan Nặc khiến cho nàng để mắt,
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, há chỉ có giá trị của Thánh Long thảo gấp năm lần? Nó căn bản không cách nào đo lường được.
Nói đến Đại Nhạc Thiên tiểu thế giới, cho dù là Cố Khinh Yên cũng biết, danh tiếng của nó ở trong Nam Man đại lục như sấm bên tai.
Đại Nhạc Thiên tiểu thế giới trong Hắc Bạch thần thành là một nơi tập hợp buôn bán, cùng một loại với quảng trường thương mại cỡ lớn trên Địa Cầu, đương nhiên, Đại Nhạc Thiên tiểu thếgiới không phải là quảng trường thương mại mà nó chính là thếgiới của thương nghiệp... Nó được tạo thành từ hình chiếu từcác không gian nhỏ bé khác tạo thành.
Trong Đại Nhạc Thiên tiểu thế giới có những thương phẩm tốt nhất trong Thiên Lan di tích, phục vụ chuyên nghiệp nhất, có rất nhiều loại vật phẩm... Nghe nói bất kỳ đồ vật nào trong Thiên Lan di tích đều có thể mua ở Đại Nhạc Thiên tiểu thế giới, cho dù ngươi cần hầu gái có huyết thống ma tộc cao quý thì họ cũng có thể bán cho ngươi.
Mấy nữ nhân cùng đi với nhau nên căn bản không cần thương lượng mà trực tiếp đi thẳng về phía Đại Nhạc Thiên.
Tu sĩ bên trong Nam Man đại lục rất thích đến giao dịch ở Đại Nhạc Thiên, bởi vì ở đây người mua được bảo hộ rất tốt, không có chuyện gặp phải hàng giả, sẽ không bị hét giá mà nguồn cung cấp lại cực kỳ sung túc, cơ hồ tất cả những thương hộ cỡ lớn của Thiên Lan di tích đều tập trung trong Đại Nhạc Thiên.
Mấy người Tịch Thiên Dạ đi dạo trong Đại Nhạc Thiên, nhìn ngắm xung quanh, thỉnh thoảng phát ra tiếng sợ hãi thán phục, đương nhiên những âm thanh đó thuộc về Cố Khinh Yên cùng Cố Vân chứ theo Tịch Thiên Dạ thì nó căn bản chẳng có gì.
Bất quá về mặt tài nguyên thì Đại Nhạc Thiên xác thực rất phong phú, có thể nói là rực rỡ muôn màu, cái gì cũng có.
Nguyên bản từ khi đạt được Hóa Anh quả, Tịch Thiên Dạ vẫn đang suy tư làm sao tìm kiếm được mấy loại tài liệu khác để ngưng tụ ra Nguyên Anh thì tất cả mọi thứ đều được bày bán trong Đại Nhạc Thiên này.
Bất quá khiến Tịch Thiên Đạ bất đắc dĩ chính là Đại Nhạc Thiên mặc dù cái gì cũng có nhưng những vật phẩm hắn cần thì lại đắt vô cùng, căn bản không thể mua nổi.
Mà trong Hắc Bạch thần thành, hoang tinh căn bản không thể sử dụng được bởi vì những dị tộc bên trong Hắc Bạch thần thành chướng mắt với hoang tinh mà Nam Man đại lục chế tạo, bọn hắn coi hoang tinh như sản phẩm được tạo thành từ hoang khí không thuần túy.
Trong Hắc Bạch thần thành, tiền tệ lưu thông trên thị trường của bọn họ không có gì khác ngoài Bạch Ly châu, Mặc Ly châu cùng với Thiên Lan hoang thạch.
Phương thức chế tạo của Thiên Lan hoang thạch hoàn toàn được truyền xuống từ thời đại thượng cổ, khai thác hoang thạch thiên nhiên từ các mỏ quặng, sau đó đem đi tinh luyện, bất luận là độ tinh khiết hay hàm lượng hoang tinh còn cao hơn Nam Man đại lục một cấp độ.
Tài nguyên Tịch Thiên Dạ mang vào Thiên Lan di tích cũng không nhiều, mặc dù hắn đã giết chết bách thánh, thu được không ít tài nguyên trên người bọn họ nhưng số đó cũng chỉ nhiều đối với những tu sĩ bình thường mà thôi, còn trong Đại Nhạc Thiên nó không tính là cái gì.
Tài nguyên hiện giờ trên người hắn toàn là những bảo vật không thể mang ra mua bán trao đối với người khác.
Dù cho Bạch Ly châu cùng Mặc Tâm châu mà hắn vừa đạt được cũng không thể đem ra giao dịch với người khác được.
Tịch Thiên Dạ nhìn qua những tài nguyên rực rỡ muôn màu kia, lắc đầu, quả nhiên tiền là một vấn đề của anh hùng.
Những cái khác hắn không hề thiếu mà thiếu nhất chính là tài nguyên.
Tỷ như Vô Gian giáp, từ khi nó bị vỡ vụn đến giờ hắn vẫn chưa thể luyện chế lại.
Phẩm cấp của Quân Vương Kiếm cùng Vạn Lý Sí cũng có chút không theo kịp tu vi hiện tại của hắn, toàn bộ cần phải thay đổi để nâng cao hơn nữa.
Đán tiếc tài nguyên trong tay hắn không có nhiều, không cách nào bắt đầu luyện chế lại từ đầu được.
"Ngươi cần mua cái gì? Ta có thể giúp ngươi."
Cố Khinh Yên nhìn ra sự khó xử của Tịch Thiên Dạ, chủ động nói. Đương nhiên chính nàng cũng không phải rất giàu có nhưng mang theo tài nguyên tích lũy hàng ngàn năm của Trường Thương học viện để đem vào Hắc Bạch thần thành giao dịch, trên người cũng có chút vốn liếng.
Nếu Tịch Thiên Dạ muốn thì một hai đồ vật trân quý nàng cũng có thể cố gắng mua.
"Không cần."
Tịch Thiên Dạ nghe vậy khẽ mỉm cười, không đáp ứng.
Những tài nguyên kia đều thuộc về Trường Thương học viện chứ không thuộc về Cố Khinh Yên.
Huống chi Trường Thương học viện đã sớm xuống dốc, số tài nguyên đó so với hắn cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Mặt Cố Vân cùng Chang Quang tràn đầy vẻ khó coi, Cửu Tiêu lâu của nàng còn không có nội tình hùng hậu bằng Trường Thương học viện, tự nhiên không giúp đỡ được cái gì.
Hắc Bạch thần thành không phải là một góc nhỏ của Nam Man đại lục, nơi đây khắp nơi đều có thánh nhân, thượng cổ đại tộc khắp nơi đều có thể thấy được, tùy tiện một bảo vật ở đây đặt trong Nam Man đại lục đều là chí bảo giá trên trời.
Tịch Thiên Dạ nhăn mày, tài nguyên trong Đại Nhạc Thiên có tác dụng với hắn quả thực nhiều như một bảo khố vậy.
Hắn phải nghĩ biện pháp kiếm lấy một chút tài phú.
Trong lòng Tịch Thiên Dạ dâng lên một suy nghĩ muốn kiếm tiền.
"Chủ nhân, địa phương dễ kiếm tiền nhất Hắc Bạch thần thành chỉ có hai nơi, một là trên chiến trường, một nơi khác ngay trong Đấu Chiến cung." Thải Thận Nhi nói khẽ.
Trang 237# 1