Chương 571: Tổ Thần Chiếu Thư
Hắn không ngờ rằng câu nói kia của Tịch Thiên Dạ lại là thật, nếu như lúc đó hắn tín nhiệm Tịch Thiên Dạ một chút, hoặc là không tự tin một chút thôi thì có lẽ sẽ không đi tới Thiên Lan thần cung rồi bị ma tộc thừa dịp vắng mà vào.
Hắc Bạch thần cung mặc dù gần trong gang tấc, nhưng lúc này hắn lại mãi mãi không vượt qua được.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, một ngón hắc trảo vô cùng to lớn từ trên trời giáng xuống, phảng phất đang nghiền ép cả một tầng mây, bao phủ cả phương viên này lại.
Hắc Bạch thành chủ ở trước mặt hắc trảo khổng lồ kia không thể phản kháng một chút nào, trực tiếp bị trấn áp không thể nào động đậy.
Rống!
Phệ Linh ma viên ngửa mặt lên trời rít gào, một tay nắm lấy Hắc Bạch thành chủ, một tay điên cuồng công kích lồng năng lược hai màu trắng đen của Hắc Bạch thần cung, hai luồng lực lượng điên cuồng va chạm khiến toàn bộ Thiên Không thành run rẩy, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Lam Mị chắp tay sau lưng, cung trang bồng bềnh, từ đầu đến cuối không nhìn Hắc Bạch thành chủ một lần nào, đôi mắt phượng nhìn lồng ánh sáng hắc bạch lưỡng nghi, trầm tư một chút.
Hàng trăm hàng ngàn cường giả ma tộc điên cuồng oanh kích lồng ánh sáng hắc bạch lưỡng nghi kia nhưng vô vọng, dù cho lắc lư một chút cũng không.
Dù cho Phệ Linh ma viên này chờ thượng cổ cự hung công kích cũng không thể rung chuyển được.
"Không ngờ lại còn sót lại lực lượng mà Hắc Bạch thần quân để lại bảo vệ."
Lam Mị thản nhiên nói.
Tại Thượng cổ thần thoại thời đại, Hắc Bạch thần quân chính là một vị cự thần của Thiên Lan thần tông có địa vị gần với tồn tại như Tổ Thần.
Chỉ là ở thời đại hậu kỳ thượng cổ, Hắc Bạch thần quân sớm đã viên tịch, đại chiến cuối cùng cũng không thuộc về hắn, nhưng không ngờ lực lượng đó vẫn còn tồn tại đến trăm vạn năm nay.
"Một ít Hắc Bạch thần lực mà cũng ý đồ ngăn cản bản cung."
Lam Mị hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, cả người lên như diều gặp gió, cao hơn Hắc Bạch thần cung, cao hơn thiên địa, bổng một luồng khí tức đặc thù tản ra ở trên người nàng, ngón tay ngọc điểm một cái về phía trước liền có một đoàn hào quang màu tím thẫm bắn ra.
Đoàn hào quang kia chạm lên trên lồng ánh sáng hắc bạch lưỡng nghi liền nghe được một tiếng vang lớn rồi mở ra một lỗ thủng lớn, hàng loạt hắc bạch chi khí tiêu tán đi khiến lồng ánh sáng trở nên ảm đạm.
"Cái gì!"
Hắc Bạch thành chủ run run, đang cảm thấy sợ sợ trước luồng ánh sáng tím thẫm kia.
Đoàn kia hào quang màu tím thẫm chính là một quyển cổ lão thư quyển, khí tức trên thư quyển kia không giống như Hắc Bạch thần cung mà giống như một Tổ Thần trên chín tầng trời, toàn bộ pháp tắc của Thiên Lan di tích bỗng dưng rung động bởi vì thư quyển kia, phảng phất như đang chạm vào thiên địa.
"Tổ Thần chiếu thư!"
"Không...! Trên người ngươi tại sao lại có thể có Tổ Thần chiếu thư!"
Hắc Bạch thành chủ run run sợ hãi. Chỉ có Tổ Thần lực lượng mới có thể ngăn chặn pháp tắc của Thiên Lan di tích, cũng chỉ có lực lượng của Tổ Thần mới có thể cưỡng ép công phá lực lượng phòng ngự của Hắc Bạch thần cung.
Lam Mị dậm chân đi lên, ngón tay điểm lên một cái, cuốn Tổ Thần chiếu thư kia liền tản mát ra ánh sáng tím rực rỡ vô thận, bao trọn Hắc Bạch thần cung lại.
Ầm ầm!
Hắc Bạch thần cung ở trước mặt Thần chiếu thư không chống đỡ được, ánh sáng tím chiếu xuống khiến lồng ánh sáng bị mất hiệu lực triệt để, toàn bộ Hắc Bạch thần cung hiện ra trước mặt mọi người.
"Ngô hoàng vạn tuế!"
"Ngô Hoàng vạn vạn tuế!"
Giữa thiên địa vang lên âm thanh trùng thiên, vô tận ma tộc thâm uyên quỳ trên mặt đất thể hiện sự tôn kính với Lam Mị.
Hắc Bạch thành chủ đã sụp đổ run lẩy bẩy trong lòng bàn tay của Phệ Linh ma viên, nếu như Hắc Bạch thần thành bị công phá và Tổ Thần bia bị phá hư, vậy thì Thiên Lan di tích này đã xong phim rồi, toàn bộ sinh linh và chủng tộc sẽ bị diệt sạch không còn chút sinh lộ nào.
Lam Mị chậm rãi bước vào trong Hắc Bạch thần cung.
Gương mặt của Long Lịch Hải cùng Man Thiên Ý cũng đã xám như tro tàn khi thấy cảnh tượng Hắc Bạch Thần Cung bị phá vỡ.
Tất cả mọi người không ngờ rằng, vẻn vẹn chỉ là một lần tầm bảo mà thôi mà đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.
"Thần tử điện hạ, bên trong Hắc Bạch thần cung có một khối Tổ Thần bia, cái bia kia mới thật sự là thần vật trấn áp Thiên Lan di tích, nếu như Tổ Thần bia bị thâm uyên ma tộc phá hư thì vô tận thâm uyên sẽ không còn thứ gì kiềm chế, thượng cổ ma thần cũng sẽ câu thông lực lượng Ma Uyên để phá phong ấn đi ra."
"Toàn bộ Thiên Lan di tích sẽ vì như thế mà triệt để hủy diệt, chúng ta không có bất kỳ sinh lộ nào, cũng không chỗ nào có thể trốn được."
Long Lịch Hải quỳ xuống đất không ngừng dập đầu về phía Tịch Thiên Dạ, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng kinh hoảng.
"Nếu có thể, thỉnh Thần tử điện hạ ngài giúp một chúng ta một tay đi, không thể để ma nữ kia phá hư Tổ Thần bia a."
Tóc tai Long Lịch Hải, không ngừng dập đầu với Tịch Thiên Dạ, bọn hắn đã không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể để hi vọng ký thác vào Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ chính là Thiên Lan thần tử, nói không chừng có một chút năng lực đặc thù, từ khi Tịch Thiên Dạ xuất hiện, hắn đã cảm thấy Thiên Lan thần tử rất thần kỳ, cả người đều rất đặc thù và khó lường.
Mà người khác lại không biết được thực ra tu vi của Thiên Lan thần tử mới là người mạnh nhất trong Thiên Lan di tích, luận về tu vi có thể nói là khoáng cổ tuyệt kim.
Nếu như hỏi ai có khả năng cứu vớt Thiên Lan di tích thì Thiên Lan thần tử chính là hi vọng duy nhất.
Man Thiên Ý thấy Long Lịch Hải như vậy, mặc dù nghi hoặc nhưng cũng là quỳ xuống đất thỉnh cầu.
Mặc dù đại bộ phận Long Nhân tộc cùng Man Ma thản tộc đã không ở Hắc Bạch thần thành nhưng bọn hắn không thể nào mà ra khỏi Thiên Lan di tích được.
Một khi Hắc Bạch thần cung bị hủy diệt thì Long Nhân tộc cùng Man Ma thản tộc bọn hắn chỉ có thể hủy diệt.
Những người của cổ thôn không thuộc về Hắc Bạch thần thành cũng trầm mặc, là hậu duệ của Thiên Lan thần tông, vận mệnh của bọn hắn đã bị thắt lại một chỗ với Thiên Lan di tích, nếu như Thiên Lan di tích bị hủy diệt thì bọn hắn cũng không còn cách nào khác mà chỉ có thể lo cho thân mình.
Tịch Thiên Dạ nhìn bọn người đang quỳ rạp, hơi khẽ cau mày, than nhẹ một tiếng nói:
"Hắc Bạch thần cung đã bị ma nữ kia công phá, cho dù bây giờ chạy trở về cũng không còn kịp rồi. Cái gọi là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ngồi lại xem một chút đi."
Lam Mị ma nữ kia tu vi khó lường, so với lúc gặp lần trước không biết đã mạnh lên bao nhiêu.
Dù cho Tịch Thiên Dạ là đệ nhị Nguyên Anh, đụng tới nàng cũng chưa chắc có thể thắng.
Huống chi cường giả bên trong thâm uyên ma tộc nhiều như mây, cũng không chỉ có một mình Lam Mị đâu.
"Toàn bộ các ngươi ở lại nơi đây đừng có chạy lung tung. Cho đến trước mắt thì nơi đây chính là chỗ an toàn."
Tịch Thiên Dạ dặn dò một câu, liền quay người đi về phía sau Thiên Lan thần cung.
Ma khí của Thiên Lan thần cung trùng thiên, thần quang như sông, lực lượng của thần và ma điên cuồng giao tranh nhưng tất cả mọi người đều không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ vẫn dám đi tới Thiên Lan thần cung.
Trang 287# 1