Chương 572: Thượng Cổ Cự Linh Thần
Bên trong Thiên Lan Thần Cung bốc lên Ma Thần lực kinh khủng vô cùng, dù mặt ngoài không ai có thể nhìn ra cái gì, nhưng ai ai cũng hiểu được trận chiến bên trong Thiên Lan Thần Cung mới là kịch liệt đáng sợ nhất, bởi vì cuộc chiến đó đã không thuộc về phàm giới nữa rồi.
Hắc Bạch thần thành và Thâm Uyên Ma Tộc mặc dù hung mãnh và tàn bạo cũng không thể bằng được một phần vạn thời khắc này.
"Thần tử điện hạ!"
"Thần tử!"
Tất cả mọi người nhìn qua Tịch Thiên Dạ, bọn họ không hiểu vì sao lúc này thần tử điện hạ vẫn còn tiếp tục tiến về Thiên Lan Thần Cung cơ chứ.
Cỗ Ma Thần lực đáng sợ như thế, sợ là đụng phải một chút thôi cũng đủ khiến tan thành bụi đi.
"Thiên Lan Thần Tông là kình thiên cự phách thời đại thượng cổ, không có khả năng sẽ đơn giản như vậy, nói không chừng bên trong Thiên Lan Thần Cung còn lưu lại hậu thủ nào đó, để ta tiến vào xem sao, các ngươi đừng làm gì mù quáng, lực lượng bên trong Thiên Lan Thần Cung không phải các ngươi có thể chịu được."
Tịch Thiên Dạ đưa lưng về phía bọn họ, khoát khoát tay, ra hiệu đừng vào cùng.
Hắn có thể tiến vào Thiên Lan Thần Cung mà không có vấn đề gì không có nghĩa người khác cũng vậy, một khi bọn họ bước vào thần cung sợ là chỉ còn một con đường chết.
Long Lịch Hải và Man Thiên Ý nhìn kĩ Tịch Thiên Dạ, không nói nên lời.
Đứng trước nguy cơ sinh tử như thế mà thiếu niên trước mắt này vẫn còn dũng cảm và khí phách như vậy.
"Chủ nhân!"
Long Thiên và Thải Thận Nhi không nhịn được tiến lên mấy bước, muốn đi theo sau Tịch Thiên Dạ nhưng lại bị hắn phất ống tay áo đẩy về.
"Các ngươi lưu lại phía ngoài này, không được phép chống lại mệnh lệnh."
Âm thanh lạnh lùng của Tịch Thiên Dạ quanh quẩn trên quảng tường, bên trong Thiên Lan Thần Cung có nguy cơ trùng trùng, toàn bộ đều là cấm chế thượng cổ, những người khác há có thể bước vào.
Thải Thân Nhi nhìn vào bóng lưng của Tịch Thiên Dạ, nước mắt lưng tròng muốn nói lại thôi.
Mẫu thân của Thải Thận Nhi nắm chặt tay nàng, nhỏ nhẹ an ủi.
"Yên tâm đi, thần tử điện hạ không phải người thường, ngài làm như thế khẳng định có đạo lý riêng. Huống chỉ là Thiên Lan thần tử, trong thời thượng cổ thì địa vị trong Thiên Lan Thần Tông cao cỡ nào cơ chứ, ngài khác biệt với chúng ta, người khác có lẽ không thể bước vào Thiên Lan Thần Cung, nhưng thần tử điện hạ nói không chừng lại có thể đấy."
Tố nương ôm chặt nữ nhi của mình, sợ nàng không nghe lời mà xâm nhập vào bên trong Thiên Lan Thần Cung.
Tịch Thiên Dạ từ tốn bước qua cánh cửa lớn đổ nát của Thiên Lan Thần Cung, đi vào bên trong.
Thiên Lan Thần Cung tương đối rộng, phía ngoài này hiển nhiên không phải trọng địa gì cả, hắn nhất định phải tiến về chỗ sâu trong Thiên Lan Thần Cung.
Đương nhiên, Tịch Thiên Dạ cũng không dám đi lại lung tung trong Thiên Lan Thần Cung, cũng không dám chạy nhanh, nếu không sợ là một cái sơ sẩy thôi cũng phải chịu nhiều thua thiệt.
Ngay khi Tịch Thiên Dạ bước vào Thiên Lan Thần Cung, Lam Mị cũng mang theo ma tộc xâm nhập Hắc Bạch thần thành, thánh địa chưa từng bị ma tộc bước vào đã triệt để hóa thành ma quật được bảo phủ bới ma khí.
Lam Mị hành tẩu trên không, ức vạn ma chúng cung kính theo sau, cảnh tượng đó vô cùng oai phong.
"Yêu nghiệt ma tộc làm càn, lại dám xâm nhập vào Thiên Cung!"
Một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, vô vàn pháp tắc thiên địa đều tụ lại theo tiếng hét đó vang lên, thiên địa pháp tắc vốn đang bị giam cầm không cách nào thi triển như sống lại dưới tiếng hét này, một đoàn khói bàng bạc màu vàng dâng lên trong Hắc Bạch thần cung, hóa thành một vị Cự Thần cao đến ngàn cây số.
Cự Linh Thần cầm chiến kích, mặc chiến y, uy phong lẫm liệt, chỉ vẻn vẹn bằng khí tức phát ra cũng đủ khiến những người cường đại nhất trong Thiên Lan di tích không thở nổi, trong lòng không thể sinh ra chút suy nghĩ phản kháng nào.
"Thần linh trong truyền thuyết?"
Cơ thể của Hắc Bạch thành chủ đang bị Phệ Linh Ma Viên nắm lấy chấn động, trong mắt tràn đầy kinh hỉ.
Hắn đã sinh sống ở Hắc Bạch thần thành hơn ngàn năm, nhưng xưa nay cũng không biết rằng trong Hắc Bạch thần cung vẫn ẩn giấu một vị Cự Linh Thần khổng lồ.
Hắc Bạch thần cung thần bí quản hiên không đơn giản.
Một niềm hi vọng sống sót dâng lên trong lòng Hắc Bạch thành chủ, nếu như Hắc Bạch thần cung có thể ngăn cản ma tộc, vậy thì Thiên Lan di tích còn có thể cứu được.
Cự Linh Thần kia vừa xuất hiện liền phóng ra thần uy kinh thiên, cố chiến kích mấy vạn dặm trong tay bỗng nhiên vung lên đánh bay Phệ Linh Ma Viên còn lớn hơn hắn gấp mười lần ra ngoài, cỗ ma thân khổng lồ đến mấy vạn dặm kia ngã xuống khiến của Hắc Bạch Vực rung lên long trời lở đất.
Rống!
Một đòn đánh bay Phệ Linh Ma Viên, Cự Linh Thần bỗng ngửa mặt lên trời gào thét, sóng âm kinh người quét ngang bốn phía, tất cả cường giả ma tộc vây xung quanh Hắc Bạch thần cung đều bị thổi bay ra ngoài như đám kiến hôi bị người thổi bay vậy.
Thật là mạnh!
Đám cự đầu của Thâm Uyên Ma Tộc đều kinh hãi nhìn qua Cự Linh Thần, thứ khỉ kia sao lại cường đại như thế được, chẳng lẽ thật sự là Thần linh trong truyền thuyết sao?
Tất cả sinh linh đang liều chết chống lại ma tộc trong Hắc Bạch thần thành đều lớn tiếng hoan hô, thậm chí trực tiếp vội vàng quỳ xuống cúi lạy Thần linh.
Lam Mị chắp lấy tay, trên dung nhan tuyệt mỹ vẫn luôn lạnh lùng như thế, trong đôi mắt màu băng lam tản ra ánh sáng yêu dị, nhàn nhạt nhìn Cự Linh Thần.
"Một tàn hồn của Cự Linh Thần trở thành khôi lỗi mà thôi cũng dám chạy đến đây quát tháo, nếu như sức mạnh của Hắc Bạch thần cung chỉ có vậy thì thật khiến bản cung thất vọng."
Khóe môi Lam Mị cong lên một nụ nười trào phúng, tiện tay ném ra Tổ Thần chiếu thư, một đoàn ánh sáng màu tím đậm lan tỏa trong thiên địa trong nháy mắt, mạnh mẽ đập vào người Cự Linh Thần.
Cự Linh Thần cường đại vô biên bị Tổ Thần chiếu thư đánh lên bỗng nhiên như đông cứng lại, sau đó như bông tuyết dưới ánh mặt trời chói chang, tan thành vô không trong nháy mắt như chưa từng xuất hiện vậy.
Đánh chết tàn hồn của Cự Linh Thần xong, Lam Mị tiếp tục đi về phía trước, trên đường tuy rằng liên tục xuất hiện tàn hồn Cự Linh Thần nhưng làm sao lại là đối thủ của Lam Mị được, đều bị Tổ Thần chiếu thư dễ dàng diệt sát.
Cái gọi là Cự Linh Thần, dĩ nhiên không phải Thần chân chính, bọn hắn chỉ là một loại khôi lỗi được Thần luyện chế mà thành thôi.
Bởi vì chỉ có Thần mới có thể luyện chế ra, mà thân thể lại vô cùng to lớn nên thường xuyên được Thần dùng để giữ nhà hoặc là động phủ, cho nên mới được gọi là Cự Linh Thần.
Hắc Bạch Thần Quân thời thượng cổ chính là cao thủ về luyện chế khôi lỗi, Cự Linh Thần trong cung điện của hắn tương đối nhiều, chỉ là trải qua trăm vạn năm đằng đẵng đãn nên gần như tất cả khôi lỗi đều bị ăn mòn thành hư vô, chỉ còn mấy đạo tàn hồn còn tồn tại trên thế gian mà thôi.
Nếu không thì Cự Linh Thần chân chính thấp nhất cũng có tu vi Tổ canh, tiện tay một kích cũng để để toàn bộ Thiên Lan di tích long trời lở đất, không gian hóa thành bột mịn, không một tu sĩ nào hiện tại có thể ngăn cản.
Sau khi tiêu diệt mấy chục tôn tàn hồn Cự Linh Thần trên đường thì Lam Mị rốt cuộc đến được chỗ sâu nhất trong Hắc Bạch thần cung.
Nơi đây chỉ có một phiến cỏ xanh mơn mởn tản ra vô tận sinh cơ, ngoài ra không có gì cả.
Trên đồng cỏ có một cỗ lực lược thời không vặn vẹo, phảng phất cất chưa bên trong vô tận hư không, đang không ngừng biến ảo giao nhau, lặp đi lặp lại.
Trang 287# 2