Chương 577: Tịch Tiểu Hinh Kinh Biến
Thượng cổ ma thần ngửa mặt lên trời cười lớn, giẫm đạp cả thiên địa, nện một quyền về phía Thiên Lan thần nữ.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Thiên Lan thần nữ cách đây mười vạn cây số bị lực lượng của Thượng Cổ ma thần đánh cho chia năm xẻ bảy, hàng loạt lực lượng của thần linh tán loạn ở bên trong Thiên Lan thế giới, lực lượng kinh người có thể khiến cho Thiên Lan thế giới nổ tung.
Dù cho một ít sức mạnh còn sót lại của Thần Linh cũng có thể khiến cho một tiểu thế giới như Thiên Lan di tích biến mất.
Cái gì!
Biểu lộ của sinh linh bên trong Thiên Lan di tích ngưng kết ở trên mặt, Thiên Lan thần nữ lại bị một quyền nện thành hư vô...
Thân thể tất cả mọi người cứng ngắc, máu như bị ngưng kết lại, bọn họ không thể tin được sự thật rằng Thiên Lan thần nữ vĩ đại của bọn hắn lại thua!
"Ha ha, Mộng Bạch Ly, năm đó ngươi chỉ là hơi thắng ta một bậc đã trấn áp ta mấy chục vạn năm, hủy đạo cơ của ta, suýt chút nữa vì vậy mà thần hồn câu diệt. Hôm nay ta muốn khiến cho ngươi hồn phi phách tán để báo thù mối hận năm đó."
Tóc Thượng cổ ma thần dài xõa vai, trong mắt tràn đầy hung quang, mối thù mấy chục vạn năm trấn áp đủ để khiến hắn không tiếc bất cứ giá nào giết chết Thiên Lan thần nữ.
Quầng sáng trên bầu trời hội tụ lên người Thiên Lan thần nữ một lần nữa, chỉ là so sánh với lúc trước thì khí tức của Thiên Lan thần nữ đã suy yếu hơn nhiều.
"Mộng Bạch Ly, ngươi chỉ có thần hồn mà không có thân thể thì làm sao đấu được với ta? Ha ha, tu vi có cường đại hơn thì sao chứ, nhân tộc các ngươi thì như thế nào, mặc dù còn có thiên phú nhưng về sức mạnh thì không bằng ma tộc chúng ta được. Luận huyết mạch, sinh mệnh lực, sinh tồn lực... Nhân tộc các ngươi kém ma tộc chúng ta rất rất nhiều. Đại tộc mạnh nhất Thế Giới Hồng Hoang? Nực cười, ở trước mặt thâm uyên ma tộc chúng ta cũng chỉ là lũ rác rưởi mà thôi."
Thượng cổ ma thần đang rất đắc ý, thâm uyên ma tộc bọn hắn bách chiến bất tử, cho dù bị trấn áp mấy chục vạn năm cũng có thể như ve sầu thoát xác ngưng tụ ra tàng thi huyết thai rồi sống một đời nữa.
Thần linh của nhân tộc không cường đại như vậy nhưng mấy chục vạn năm đã sớm suy yếu rồi, thần thể khi xưa cũng chỉ có thể trở thành một bộ tử thi mà thôi.
"Ai nói ta không có thân thể?"
Thiên Lan thần nữ thốt lên
Thượng cổ ma thần nghe vậy đờ người ra, chẳng lẽ Thiên Lan thần nữ cũng có bí pháp giống như tàng thi huyết thai?
Bằng vào nội tình của nhân tộc ở Thế Giới Hồng Hoang, hẳn là không có bộ bí pháp cao thâm như vậy đâu nhỉ?
Từ giọng nói của Thiên Lan thần nữ vang ra, chỉ thấy một làn kim quang quét ngang vô hạn, vô tận thần văn huyền diệu nổi lên trên hư không, toàn bộ Thiên Lan di tích giống như đã trở thành một cái pháp khí được Thiên Lan thần nữ sử dụng trong tay.
Cùng lúc đó, ở một chỗ khác trong Thiên Lan di tích, Tổ thành huyền bí lạnh lẽo bỗng dưng có một cột sáng màu vàng sáng lên chọc thẳng trời.
Lai lịch của Tổ thành hết sức huyền bí, ai cũng không biết sau lưng nó ẩn giấu thứ gì, đã tồn tại bao lâu rồi.
Nhưng rõ ràng, dù cho là thượng cổ ma thần cũng không muốn đi trêu chọc Tổ thành.
Toàn bộ bên trong Thiên Lan di tích đã biến hóa long trời lở đất, nhưng duy chỉ có ở bên trong Tổ thành vẫn yên lành, không gió không mưa cũng vô tình, phảng phất như cho dù sóng gió có lớn hơn cũng không thể làm gì được hắn.
Bên trong Tổ thành hội tụ đủ loại tu sĩ, bọn hắn đứng ở bên trong phố lớn ngõ nhỏ, trơ mắt ếch nhìn bầu trời bên ngoài, run run.
Biến cố bên trong Thiên Lan di tích, bởi vì tu vi hạn chế nên bọn hắn không thể thấy toàn cảnh, nhưng chỉ vẻn vẹn một góc của băng sơn cũng làm bọn hắn trở nên ám ảnh, sợ tai họa kinh khủng kia sẽ ập vào trong Tổ thành.
Sinh linh bên trong Thiên Lan di tích không thể tiến vào Tổ thành, cho nên toàn bộ nhân tộc trong Tổ thành đều đến từ Nam Man Chi Địa, trước đó tại vì Tịch Thiên Dạ nhắc nhở nên rất nhiều tu sĩ tới Thiên Lan di tích thám hiểm dồn dập trở về Tổ thành, vì vậy mà né được một kiếp.
Đương nhiên cũng có một ít người không nghe lời khuyên của Tịch Thiên Dạ, vẫn ở lại Thiên Lan di tích, vận mệnh của những người kia ra sao rồi thì hẳn là ai cũng biết.
"Làm sao mà Dạ nhi vẫn chưa về nhà?"
Hà Tú Nương đứng ở trước cửa sổ củ Uyển Thù lâu nhìn bầu trời xa xăm, trong mắt tràvđầy lo lắng.
Nàng không phải tu sĩ, không cách nào trông thấy bên ngoài nguy hiểm cỡ nào, nhưng nhân tộc có linh tính rất huyền diệu, nàng cũng là mơ hồ cảm giác ra Thiên Lan di tích đang xuất hiện tai họa ngập đầu.
Cố Vân và Cố Khinh Yên đứng sau lưng Hà Tú Nương, cố gắng khống chế tâm tình của mình, không để nét mặt của mình ảnh hưởng đến Hà Tú Nương.
Lúc di tích bắt đầu phát sinh tai họa, bằng tu vi của các nàng, thứ nhìn thấy đương nhiên cũng nhiều hơn những người khác, biết tương đối rõ ràng những chuyện xảy ra nhiều hơn những người khác.
Những thứ kinh thiên động địa mang khí tức hủy diệt kia, chỉ suy nghĩ một chút cũng thấy sợ hãi rồi.
Thiên Lan di tích đã xảy ra chuyện gì thế?
Có mấy lần hai người muốn đi vào bên trong Thiên Lan di tích để thám thính, nhưng nghĩ tới việc Tịch Thiên Dạ nghiêm túc, cũng đã nhịn được sự ham muốn.
Tu sĩ bên trong Tổ thành không người nào biết được bên trong Thiên Lan di tích đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại đều có thể cảm ứng được sự đáng sợ của việc đang xảy ra.
Giờ này khắc này, đã không có người nào dám ra khỏi Tổ thành rồi.
"Cái đó là...!"
Đột nhiên, một vệt kim quang quét qua thiên địa, bao trùm cả thế giới, trong khoảnh khắc Tổ thành hóa thành một màu vàng óng.
Một thân ảnh khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người, nàng đứng ở trên cao, tản ra vô hạn hào quang, cho dù là sinh linh bên trong Tổ thành cũng có thể nhìn rõ.
"Đó là Thiên Lan thần nữ!"
Cố Vân lên tiếng kinh hô, liếc mắt liền nhận ra đó chính là Thiên Lan thần nữ trong truyền thuyết.
Trải qua Thiên Lan thần tông đệ tử quan người, cơ hồ không có người nào không biết tới Thiên Lan thần nữ.
Ở thời đại thượng cổ thần thoại, Thiên Lan thần nữ chính là thần linh cường đại nhất Thiên Lan thần tông.
Ai cũng không ngờ rằng Thiên Lan thần nữ hiển thế lại chí cao vô thượng như vậy, khai tức quân lâm thiên địa, ngoại trừ thần trong truyền thuyết thì ai có thể có được?
Cố Vân đã run rồi, ở bên trong Thiên Vực của nhân tộc xuất hiện thần linh cũng rất hiếm thấy, cuộc của nàng đến bây giờ nàng mới chứng kiến được.
Không chỉ có Cố Khinh Yên cùng Cố Vân, các tu sĩ bên trong Tổ thành cũng vô cùng chấn động.
Bạch Cốt giáo.
Phúc Hải thánh quốc.
Lôi thị đế tộc.
Kiếm Đế cung.
Từng thế lực đỉnh tiêm trên Nam Man Chi Địa ngây ra như phỗng, thần trong truyền thuyết xuất thế rồi.
Rất nhiều người bắt đầu tôn kính, tưởng tượng thời thượng cổ thần thoại sẽ như thế nào, có nhân vật phong hoa tuyệt đại nào hoành hành.
Bây giờ thế giới sớm đã không giống như trước, dù cho Đế Cảnh tồn tại đều không tồn tại ở thế gian, chớ nói chi là thần linh xa xôi như thế.
Uyển Thù lâu, Tịch Tiểu Hinh ghé vào cửa sổ trong phòng ngủ của mình, đưa mắt nhìn lên bầu trời, trong mắt to xuất hiện hình chiếu trời xanh mây trắng, trong lòng niệm tưởng thiếu niên kia bao giờ sẽ trở về.
Bỗng nhiên, một đoàn kim quang từ trên trời giáng xuống, khiến nàng nhắm mắt lại, một trận đầu váng mắt hoa.
Rất nhanh, một ý nghĩ bối rối hiện ra trong đầu, nàng cảm giác cả người mình trở nên nhẹ nhàng, phảng phất nằm ở trên đám mây đen, hai vầng thái dương trên bầu trời rất ấm, một ý niệm không báo trước xuất hiện trong đầu nàng, nàng muốn về nhà...
Trang 290# 1