Chương 611: Đối Diện Cường Địch
Long Thiên Nhi, Man Cổ Sơn, Linh Thiên Dụ, Long Phù Sơn, Lãnh Nhược U, Cố Khinh Yên, Cố Vân...
Một loạt những cái tên quen thuộc trôi qua mắt Tịch Thiên Dạ. Trên đại lục Thiếu đế bảng ghi chép cả thảy bảy mươi sáu người, đảo qua lại thấy rất nhiều người quen của Tịch Thiên Dạ.
Bất quá, những người đó phần lớn là cường giả trẻ tuổi của Thiên Lan thế giới. Tu sĩ Nam Man đại lục chỉ có một vài người, Cố Khinh Yên và Cố Vân cũng bất ngờ có mặt. Ngoài ra, người tên là Mộ Thương Phi Tuyết kia cũng là một phần tử Nhân tộc phân hóa trên đại lục.
Điều khiến Tịch Thiên Dạ hơi kinh ngạc chính là việc trên Thiếu Đế bảng không chỉ ghi tên cường giả thanh niên của Thiên Lan thế giới và Nam Man đại lục nhân tộc.
Cả cường giả thanh niên của ma tộc lẫn Yêu tộc đều bất ngờ xuất hiện. Thậm chí ma tộc và Yêu tộc còn chiếm vị trí nhiều hơn cả Thiên Lan dị tộc và Nam Man nhân tộc trên bảng.
Ma tộc?
Yêu tộc?
Sau khi Thiên Lan thế giới sụp đổ, việc thâm uyên ma tộc xuất thế cũng nằm trong dự liệu của hắn. Nhưng Đông Hải yêu tộc ngủ đông hơn vạn năm giờ cũng đến tham gia náo nhiệt sao? Tình trạng trên đại lục rõ ràng hỗn loạn hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Vân Thành Dực tâm tư nhạy cảm, hiển nhiên nhận ra nghi hoặctrong mắt Tịch Thiên Dạ liền chủ động giải thích:
"Ma tộc sau ngày tận thế của Thiên Lan dần dần xuất hiện trên đại lục. Mười năm sau, Đông Hải yêu tộc cũng bắt đầu tấp nập di chuyển lên đất liền. Hai tộc đều muốn đoạt lấy tộc đại địa phồn hoa của chúng ta. Nhưng cũng vì ba tộc hạn chế lẫn nhau nên suốt trăm năm vẫn chưa bùng nổ chiến tranh toàn diện. "
Ngày tận thế của Thiên Lan đã tạo nên bước ngoặt trong lịch sử Nam Man đại lục. Sự tình phát sinh sau đó tương đối nhiều, muốn nói chi tiết thì đến dăm bữa nửa tháng cũng không nói hết.
"Lực lượng Ma tộc và Yêu tộc như thế nào?"
Tịch Thiên Dạ hỏi.
"Sâu không thể dò được."
Vân Thành Dực trầm ngâm một chút, nói ra:
"Ma tộc cùng Yêu tộc đều là chủng tộc chí cao từ thượng cổ sót lại. Nội tình bọn hắn sâu bao nhiêu cũng không ai biết được. Chỉ từ lực lượng phô bày hiện tại so với nhân tộc trên Nam Man đại lục có thể nói là mạnh hơn. Đối mặt với vấn nạn Ma tộc và Yêu tộc, nhân tộc cũng chỉ còn cách liên kết với Thiên Lan dị tộc mới có thể miễn cưỡng chống lại phần nào."
Vân Thành Dực khẽ thở dài một cái. Tình trạng hiện giờ của Nam Man nhân tộc bọn hắn có thể nói là thù trong giặc ngoài.Thiên Lan dị tộc tuy là đồng minh, nhưng cũng tựa lang sói không khác nào con dã thú không biết no, cứ ngấm ngầm chiếm lấy tài nguyên của Nhân tộc không biết ngừng nghỉ. So một bề còn đáng sợ hơn cả Yêu tộc, sơ sảy một chút liền có thể gặp mối nguy diệt tộc.
Chỉ cần nhìn vào việc tám phần mười người trên Thiếu Đế bảng là người ma tộc và Yêu tộc người là đủ biết sự đáng sợ của họ.
"Trở về sửa soạn một chút đi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Vân Thành Dực nghe vậy sững sờ, nhìn Tịch Thiên Dạ không rõ.
"Hai đứa các ngươi định ở lại Thiên Bảo Các tận một tháng à?"
Tịch Thiên Dạ buồn cười nói.
"Thế nhưng mà..."
Vân Thành Dực muốn nói lại thôi.
"Yên tâm đi, ta có biện pháp ứng phó."
Tịch Thiên Dạ đáp như không.
Thấy Thạch Đầu tiền bối kiên quyết như thế, Vân Thành Dực không dám lại cãi nữa, yên lặng trở về phòng thu thập hành lý. Trước khi bước ra khỏi Thiên Bảo các, hắn lấy dũng khí nói:
"Thưa tiền bối, nếu như ngươi không nắm chắc thì cứ lưu lại Thiên Bảo các. Chúng ta có có thể tự mình rời đi."
Tịch Thiên Dạ nghe vậy cười cười, vỗ bả vai Vân Thành Dực nói:
"Chuyện có gì to tát đâu? Ta đã nhận sẽ hộ tống các ngươi đến Thiên Cơ thánh thành thì sẽ không nuốt lời."
Nói xong, Tịch Thiên Dạ dẫn đầu bước ra khỏi Thiên Bảo các. Vân Thành Dực cùng Vân Tử Vận thấy như vậy, chỉ có thể kiên trì theo sát phía sau.
"Công lão, bọn chúng đi rồi."
Trên tầng cao nhất của Thiên Bảo các, Trương Giang Cổ cung kính đứng trước mặt một lão giả áo đen nói.
Ông lão mặc áo đen nọ tướng mạo khô gầy, tuổi già sức yếu, trên cổ có một hình xăm dạng con rết đỏ như máu. Người này không rõ là ai, tới cả chủ sự Trương Giang Cổ của Thiên Bảo các cũng cung kính đối đáp với lão.
"Huyết tinh quỷ tước tộc bản tính khát máu hiếu chiến. Xưa nay không chịu an phận, giờ vươn tay ngày một dài, xem ra cần tìm lúc nào đó quản bọn hắn một chút. "
Công lão thản nhiên nói.
"Vậy chúng ta nên hay không trợ giúp Vân Thiên cổ quốc một chút?"
Trương Giang Cổ nói.
"Không cần, giao tranh giữa Vân Thiên cổ quốc và huyết tinh quỷ tước tộc sắp kết thúc, chúng ta không cần thiết lại nhúng tay vào."
Công lão lắc đầu.
Vân Thiên cổ quốc bại cục đã định. Đi trợ giúp một cổ quốc nghèo túng, trước sau chẳng có chút giao tình thì không hợp với lợi ích của Thiên Bảo cung.
"Ra rồi, hai đứa ranh con của Vân Thiên cổ quốc ra rồi."
"Không phải chứ? Còn không đến một tháng mà bọn hắn dám thò mặt ra? Không phải là muốn chết đấy chứ."
"Đúng là ra thật rồi, bọn hắn đang ở ngay cổng Thiên Bảo các."
Đoàn người Tịch Thiên Dạ vừa rời khỏi Thiên Bảo Các, những lộ nhân mã của huyết tinh quỷ tước tộc vốn trực chờ ngày đêm bên ngoài lập tức phát hiện ra.
Không chỉ bọn hắn, tất cả đều kinh ngạc sững sờ.
Hai kẻ hậu duệ hoàng tộc của Vân Thiên cổ quốc kia phải chăng có vấn đề về đầu óc, muốn tự mình tìm đường chết?
Từ trong Thiên Bảo các đi ra, ít nhất chúng còn có tầm một tháng thời gian kéo dài. Chiến tranh giữa Vân Thiên cổ quốc và huyết tinh quỷ tước tộc nói không chừng sẽ phát sinh biến cố.
Hiện tại xuất đầu lộ diện, dù thế nào cũng chỉ có một con đường là chết.
Nhất thời, toàn bộ người hữu tâm trong Cự Quy thánh thành đều dõi theo.
"Vân Đồng đại nhân, hai tiểu gia hỏa của Vân Thiên cổ quốc tự mình ra rồi."
Trên cao ốc chọc trời, một cao thủ huyết tinh quỷ tước tộc cung kính đứng sau lưng Tước Vân Đồng báo.
"Có chút ý tứ, dám tự thân lộ diện, hẳn chúng dựa vào cái gì đó? Ngươi phái vài người đi thử nghiệm chúng một phen."
Tước Vân Đồng đứng trước cửa sổ, mắt nhìn Thiên Bảo các đầy vẻ đăm chiêu.
"Ha ha, hai thằng nhãi con nhịn không nổi sao, tự đi tìm đường chết."
Tước Ất Sâm mang theo bốn tên Thánh Nhân huyết tinh quỷ tước tộc chặn trước cổng Thiên Bảo các. Gã mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Vân Thành Dực cùng Vân Tử Vận, cười ha hả một trận.
"Lên cho ta, bắt lấy hai thằng nhãi con kia. Lôi cả gia hỏa giấu đầu lòi đuôi kia giao cho ta. "
Tước Ất Sâm trong mắt lóe huyết quang, vừa dứt lời cả người đã biến mất tại tại chỗ, lúc xuất hiện đã đứng trước mặt Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ giết chết huynh đệ của hắn, nên luôn một mực ghi hận trong lòng, hận không thể nghiền xương kẻ đó thành tro.
Một lần nữa đụng độ, Tước Ất Sâm đỏ ngầu cả mắt, trực tiếp thi triển ra lực lượng mạnh nhất
Oanh!
Huyết quang tràn ngập, phóng thẳng lên trời xanh, bao phủ toàn bộ Thiên Bảo các.
Một cỗ huyết trảo màu đỏ tươi từ trên trời giáng xuống, tựa như chuẩn bị xé toạc cả đại địa.
Khi ấy Tước Ất Sâm vừa mới phát uy, một kích toàn lực còn chưa đánh tới người địch nhân. Nhưng chỉ một khắc sau đã thấy hắn run rẩy toàn thân, ánh mắt trống rỗng. Rồi thì thất khiếu trào máu, một cơn gió nhẹ thổi qua đã ngã lăn trên mặt đất không còn chút hơi tàn.
Cái gì!
Bên trong cao ốc chọc trời, đồng tử Tước Vân Đồng siết chặt. Tròng mắt màu đỏ lòm nhìn chăm chú vào Tịch Thiên Dạ, biểu lộ đầy vẻ ngưng trọng.
Tu vi của Tước Ất Sâm nàng nắm rất rõ. Trong đám viên mãn Thánh Nhân có thể coi là nửa bước Thánh Vương, cách Đại thánh cảnh không còn quá xa nữa.
Nếu tiếp tục tu luyện, xác suất Tước Ất Sâm đột phá lên Đại Thánh tương đối lớn.
Một tên tuyệt thế Thánh Nhân như vậy lại chết bất đắc kỳ tử. Nàng còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Trang 307# 1