Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 691: Thượng Cổ Cấm Trận, Hữu Tử Vô Sinh

Chương 691: Thượng Cổ Cấm Trận, Hữu Tử Vô Sinh




"Nếu ta trao Huyền Thiên Ly Hỏa Châu cho ngươi thì ngươi có thể thả cho ta một con đường sống không?"

Một giọng nói khàn khàn vang lên từ trong đoàn huyết khí ảm đạm.

"Có thể."

Tịch Thiên Dạ bình tĩnh đáp lại, thu tay không tiếp tục công kích nữa, mục tiêu của hắn chỉ là Huyền Thiên Ly Hỏa Châu, giết hắc y nhân hay không căn bản không có ý nghĩa.

"Bây giờ ta liền đưa cho ngươi."

Đoàn huyết khí hóa thành bóng hắc y nhân vặn vẹo, phảng phất thật sự chuẩn bị đưa Huyền Thiên Ly Hỏa Châu cho Tịch Thiên Dạ.

Nhưng đoàn huyết khí cứ bóp méo vặn vẹo mấy lần mà Huyền Thiên Ly Hỏa Châu vẫn chưa từng xuất hiện, ngược lại còn tự nhiên bạo tạc.

Lực trùng kích của vụ nổ kinh khủng quét sạch phạm vi ngàn dặm trong nháy mắt, rất nhiều Huyết Ma Thú trên Không Hồn Sơn đều bị lực trùng kích này bạo chết, trên mặt đất xuất hiện một hố sâu có đường kính trăm dặm.

Người đứng gần nhất chính là Tịch Thiên Dạ, hắn là người bị trực tiếp vụ nổ tác động đến, cả người phảng phất như bông tuyết dưới ánh mặt trời nóng bỏng, ngay lập tức tan rã không thấy đâu, Càn Thâm Dịch bị hắn chộp trong ay cũng bị biến thành huyết vụ theo đó.

Tự bạo huyết nguyên!

Uy lực khi tự bạo hơn tám mươi phần trăm tinh huyết và nguyên khí cực kỳ đáng sợ.

Một vị Bán Đế nếu tự bạo huyết nguyên thì có cơ hội giết chết một Bán Đế khác trong nháy mắt.

Đương nhiên, cai giá bỏ ra khi thi triển tự bạo huyết nguyên cũng vô cùng to lớn, mặc dù không đén mức chết đi nhưng bạo tạc một lúc tám mươi phần trăm tinh huyết và nguyên khí thì cũng chả khác vứt đi nửa cái mạng lắm, thậm chí có khả năng hạ tu vi xuống, cả đời này cũng khó mà khôi phục lại.

Một đoàn huyết khí phóng ra từ trung tâm vụ nổ, điên cuồng lao ra ngoài Không Hồn Sơn.

Hiển nhiên hắc y nhân không định giao ra Huyền Thiên Ly Hỏa Châu, cũng không phải là giá trị của Huyền Thiên Ly Hỏa Châu đáng để hắn tự bạo huyết nguyên một lần, không có bất cứ bảo vật nào đủ giá trị để dùng phương thức tự bạo – nửa tự sát thế này cả, dù sao rất có thể sẽ không còn đường quay về, vĩnh viễn rơi khỏi Bán Đế cảnh.

Quả quyết tự bảo vẻn vẹn bởi vì hắn không tin Tịch Thiên Dạ sẽ buông tha cho mình mà thôi, đổi thành hắn, một khi đoạt được Huyền Thiên Ly Hỏa Châu sẽ không có khả năng để địch nhân chạy đi. Đây chính là cái gọi là suy bụng ta ra bụng người, là tu sĩ của thế giới hắc ám, ích kỷ và lạnh lùng đã quen khiến cho hắn càng không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào.

Cả vùng trời bởi vì tự bạo huyết nguyên mà hóa thành huyết hải, từng đầu Minh Hoàng Thi Văn u ám chui ra từ trong đấy, quện vào nhau, sinh trưởng ra máu thịt, hóa thành bộ dạng Nhiếp Nhân Hùng.

"Muốn chết!"

Vẻ mặt Tịch Thiên Dạ khi nhìn qua đoàn huyết quang đã ở biên giới Không Hồn Sơn vô cùng lạnh lẽo.

"Nhiếp thái tử, hôm nay bản tọa nhận thua, lần sau gặp lại tất sẽ trả lại."

Âm thanh hắc y nhân từ từ truyền lại, trong giọng nói nghe được mấy phần oán độc, cũng có mấy phần nhẹ nhõm.

Hắn đã đi tới biên giới của Không Hồn Sơn, dù tốc độc của Nhiếp Nhân Hùng có nhanh hơn nữa cũng không thể nào đuổi kịp hắn, một khi hắn thoát khỏi Không Hồn Sơn thì dù Nhiếp Nhân Hùng đuổi sát không buông cũng không thể xuất hiện ở cùng một chỗ với hắn được, bởi vì thời không của Không Hồn Sơn không ngừng biến hóa, chỉ cần không đồng thời ra ngoài thì cơ bản không thể nào xuất hiện ở cùng một nơi.

Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nhìn về phía đoàn huyết ảnh chuẩn bị thoát khỏi biên giới Không Hồn Sơn kia, thản nhiên nói.

"Thật không may, ngươi không có lần sau."

Vừa dứt lời, sáu đạo Minh Hoàng Thi Văn liền xuất hiện trong hư không, vừa mới xuất hiện liền bao trùm toàn bộ Không Hồn Sơn, phảng phất như nó đã có sẵn ở đó, hoàn toàn không hợp lẽ thường, không phù hợp pháp tắc tự nhiên trong thiên địa, không phù hợp quy luật thời không......

Huyết ảnh đã đi tới ngay sát biên giới Không Hồn Sơn, chỉ còn một bước nữa thôi liền có thể triệt để thoát khỏi đây thì bỗng bị ngưng kết tại chỗ, từng đầu Minh Hoàng Thi Văn phong tỏa thời không, đồng thời cũng cầm cố hắn lại, khiến hắn không cách nào động đậy.

"Làm sao có thể!?"

Sắc mặt hắc y nhân trắng bệch, trong mắt tràn đầy kinh hoàng, hắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng lối ra đã ở ngay trước mặt, gần trong gang tấc vậy mà một bước cuối cùng này hắn không thể nào bước ra.

Từng đầu Minh Hoàng Thi Văn quỷ dị u ám quấn quanh người hắn, thậm chí cả hoang khí, huyết khí và linh hồn cũng bị quấn chặt lại, dù hắn cố gắng chạy về phía trước thế nào thì thân thể cũng không nghe theo sự chỉ huy nữa.

Tịch Thiên Dạ dạo bước trong hư không, ánh mắt lạnh lẽo, từng bước đi thẳng về chỗ hắc y nhân.

Minh Hoàng Thi Văn vốn không phải lực lượng thuộc về thế giới này, không bị pháp tắc thế giới hạn chế, trong phạm vị nhất định có thể quấy nhiễu pháp tắc thiên địa một chút mà không có vấn đề gì hết.

Hắc y nhân dù có nhanh cũng vẫn trong phạm vi quy tắc, không thể vượt qua phạm vi này để nhanh hơn Minh Hoàng Thi Văn được.

"Tự tìm đường chết."

Tịch Thiên Dạ đi đến trước mặt hắc y nhân, ánh mắt bình thản mà lạnh lùng.

Nếu hắc y nhân này ngoan ngoãn giao Huyền Thiên Ly Hỏa Châu cho hắn thì hắn không ngại tha mạng cho, mà sao có ít người căn bản không hiểu sự trân quý của tính mạng chứ.

Càn Thâm Dịch đang bị Tịch Thiên Dạ nắm trong tay không ngừng run rẩy, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, đường đường là Bán Đế vậy mà ở trước mặt Tịch Thiên Dạ đến cơ hội chạy trốn cũng không có.

"Nhiếp Nhân Hùng, ngươi thật là có bản lĩnh a, bản tọa không ngờ tới, thực sự không nghĩ tới....."

Hắc y nhân lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ, giờ phút này hắn bình tĩnh trở lại, đã triệt để bị khống chế, ngươi là dao thớt ta là cá, còn gì để mất nữa đâu.

"Bất quá ngươi muốn lấy được Huyền Thiên Ly Hỏa Châu, thu hết chỗ tốt thì ta lại hết lần này đến lần khác không muốn cho ngươi được như ý đấy, bản tọa chết thì dù có chết bản tọa cũng phải kéo theo ngươi làm đệm lưng."

Ầm ầm!

Hắc y nhân hét hết sức bình sinh, trong mắt tràn đầy dữ tợn và điên cuồng......Khi đang nói chuyện, một cỗ khí tức đặc thù tản ra từ trên người hắn, liên hệ với toàn bộ Không Hồn Sơn.

Ầm ầm!

Sau một khắc, mặt đất cả vùng Không Hồn Sơn chấn động, Huyết Hồng Sơn Thể không ngừng lay động, phảng phất tận thế đã đến.

"Không tốt, hắn đang phát động thượng cổ cấm trận của Không Hồn Sơn, mau ngăn hắn lại....nhanh....."

Càn Thâm Dịch thấy Không Hồn Sơn rung chuyển đến long trời lở đất, tựa như nghĩ tới gì đó, bỗng bật dậy, thất kinh cực điểm.

Tịch Thiên Dạ khẽ cau mày, nhìn về chỗ sâu trong Không Hồn Sơn, hắn có thể cảm ứng được có một cỗ lực lượng vô cùng cổ lão đang được triệu hoán ra.

"Mau ngăn lại.....ngươi mau ngăn hắn lại a.....nếu không tất cả chúng ta đều phải chết...."

Càn Thâm Dịch luống cuống nói, hắn đã triệt để mất đi bình tĩnh, dù có đế đạo hộ giáp thì cũng đều không có một chút cảm giác an toàn nào hết.

Một khi thượng cổ cấm trận của Không Hồn Sơn bị kích phát thì sẽ là hữu tử vô sinh, có đến mà không có về, xưa nay chưa từng có ngoại lệ.

Hắc y nhân kia chỉ là một Bán Đế phổ thông của Bạch Cốt Giáo mà thôi, sao lại biết pháp môn tuyệt mật để phát động thượng cổ cấm trận trên Không Hồn Sơn cơ chứ, không thể nào a, sao hắn có thể.....Dù là phụ mẫu của Càn Thâm Dịch là Càn Sương Tông chủ cũng không biết được pháp môn tuyệt mật này, chí có những thế lực cổ xưa nhất trong Thiên Cơ thánh thành như là Tử Tiêu vương triều, Thượng Nguyên Tông hoặc là Tán Sĩ Liên Minh.....mới biết được pháp môn để phát động thượng cổ cấm trận trên Không Hồn Sơn.

Ánh mắt Tịch Thiên Dạ vẫn bình thản, căn bản không chút lo lắng nào, phảng phất như biến cố trên Không Hồn Sơn không có chút quan hệ gì với hắn.

Hắn nhẹ nhãng vung một ngón tay, đánh nát hắc y nhân khiến hắn phi hôi yên diệt, triệt để tử vong. Đồng thời mọi thứ trên người hắc y nhân cũng được hắn thu lại, rất nhanh liền tìm thấy Huyền Thiên Ly Hỏa Châu.


Trang 347# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất