Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 696: Thần của Ngọc Thần Sơn

Chương 696: Thần của Ngọc Thần Sơn




Thần Ngọc Thiên Nữ quay đầu nhìn về phía thanh niên đang khoanh chân ngồi cạnh đầm huyết, ánh mắt nàng vô cùng phức tạp.

Loạn U Minh Hải năm đó khiến nàng vạn kiếp bất phục, nhưng không hề nghĩ đến việc vạn năm sau có ngày lại được hồi sinh.

Hơn nữa chủ nhân hồi sinh nàng quả là ma quỷ khó lường, chỉ sợ trong truyền thuyết cũng không có thần nào có khả năng như vậy.

Tịch Thiên Dạ nhắm mắt tĩnh tu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Thần Ngọc Thiên Nữ nên từ từ mở mắt ra.

Huyết khí bên cạnh đầm huyết khá mạnh, trong thời gian tu luyện Minh Hoàng luyện thi thuật, Minh Hoàng luyện thi thể của hắn lại tiến triển cực nhanh, có dấu hiệu ngưng tụ ra đạo Minh Hoàng thi văn thứ bảy.

"Nhớ ra thân thế của mình rồi sao?"

Tịch Thiên Dạ hỏi.

Thần Ngọc Thiên Nữ gật gật đầu. Nàng đã hoàn toàn hồi sinh, không còn là một cái xác không hồn mà đã có suy nghĩ và linh hồn của mình.

"Sau này ngươi muốn được gọi là Ngọc Cửu Huyền hay Hàn Ngọc?"

Tịch Thiên Dạ lại hỏi.

Thần Ngọc Thiên Nữ hơi nghiêng đầu trầm tư, một lúc sau thì lên tiếng:

"Gọi là Hàn Ngọc đi, Thần Ngọc Thiên Nữ đã chết thì không thể trở về được nữa."

Thần Ngọc Thiên Nữ là nhân vật của vạn năm trước, nàng bây giờ chỉ là một thuộc hạ bên cạnh chủ nhân mà thôi.

Tịch Thiên Dạ gật đầu không nói thêm gì.

"Chủ nhân, thế giới thần bí bên trong có một cổ năng lực đang triệu hồi ta, có lẽ là có quan hệ với Ngọc Thần sơn."

Hàn Ngọc đứng dậy nhìn về nơi sâu trong thế giới thần bí, bên trong không có rừng cây nguyên thủy, chỉ có phế tích không thay đổi của cuộc chiến cổ đại vô cùng hoang vu và tàn khốc.

"Ngươi muốn mạo hiểm đi lên phía trước thăm dò?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Trước đây hắn cũng đã liếc mắt nhìn ra vòng xoáy huyết sắc này quả nhiên là một nơi không bình thường.

Hàn Ngọc gật đầu, dù sao nàng cũng từng là chân truyền của Ngọc Thần sơn, tu luyện công pháp Ngọc Thần sơn thuần chính nhất, việc xuất hiện thượng cổ di tích có liên quan đến Ngọc Thần sơn lại vô cùng có sức hấp dẫn đối với nàng.

"Vậy thì hãy đi thăm dò đi."

Tịch Thiên Dạ đứng dậy mang theo Hàn Ngọc và Càn Thâm Dịch ra khỏi sơn cốc. Hắn không bảo Hàn Ngọc phải đi một mình, dù sao nàng bây giờ cũng là người sống nếu gặp nguy hiểm cũng sẽ chết. Hắn vốn không có hứng thú với bí mật bên trong thế giới thần bí, nhưng nếu có quan hệ với Hàn Ngọc thì điều tra một chút cũng không sao.

Khi bước vào thế giới thần bí, Tịch Thiên Dạ liền biết nơi đây chính là do người bố trí, hẳn là bàn tay của một thần linh cường mạnh chứ không phải là một thượng cổ phế tích bình thường.

Đi thẳng một đường xuyên qua nguyên thủy hoang lâm mấy chục vạn cây số về phía Nam, tầm mắt phía trước bỗng nhiên khoáng đạt, một tàn tích cổ thành xuất hiện ngay trước mặt bọn họ.

Đơn thuần theo diện tích mà nói, phế tích này không thua kém bao nhiêu so với Thiên Cơ thánh thành, hẳn là trong thời kỳ thượng cổ cũng là một nơi bất phàm.

Đi trên phế tích, những kiến trúc cổ xưa đều thấy ở khắp nơi, mơ hồ nghe thấy tiếng thú không ngừng truyền đến.

Những nơi mà không thể nhìn thấy phía sau hoặc dưới cùng của tàn tích, có thể là nơi ẩn nấp của những Huyết Ma Thú đáng sợ và cường mạnh.

Vù!

Một đường huyết ảnh bay tới, trong chới mắt nhào về phía bọn họ.

Xoạt!

Nhưng còn cách bên ngoài mười trượng đã bị Hàn Ngọc chém làm hai, máu tươi tung tóe trên mặt đất.

Không ngừng phát sinh những tình huống tương tự trên đường họ đi qua, cũng may khả năng ngụy trang của họ khá mạnh không thu hút sự chút ý của đế cảnh Huyết Ma Thú và Bán Đế cảnh Huyết Ma Thú, chỉ có một vài Huyết Ma Thú không mở mắt ngẫu nhiên công kích bọn họ.

Đoàn người ở lại trong phế tích ba ngày, bỗng nhiên một đạo ánh ngọc quang vô cùng thần thánh xuyên qua hư không, phản chiếu vào trong mắt bọn họ.

"Đó là….."

Toàn thân Hàn Ngọc run lên, đôi mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời.

Chỉ thấy trong nơi sâu của phế tích, một tòa cung điện to lớn lơ lửng trên bầu trời, tòa cung điện đó dường như được chạm khắc bằng ngọc bích, toát ra ánh ngọc vĩnh hằng trắng sáng thần thánh.

"Ngọc Lôi thần điện."

Hàn Ngọc đương nhiên nhận biết được tòa cũng điện cổ lơ lửng trên không đó, trong đôi mắt đầy sự chấn động.

Ngọc Lôi thần điện trong truyền thuyết lại xuất hiện ở nơi đây, bên trong sinh mệnh cấm khu quả nhiên ẩn giấu những bí mật vô tận.

"Chủ nhân, Ngọc Lôi thần điện tẩm cung của một vị thần cổ lão vào thời kỳ cổ đại trên Ngọc Thần sơn chúng ta. Ngọc Lôi thần điện và vị thần kia cùng lúc biến mất ở thời thượng cổ chiến loạn, từ đó không còn bất kì tin tức nào nữa, không ngờ lại xuất hiện ở đây."

Hàn Ngọc kinh ngạc nói. Dù cho tu thành thần linh cũng không thể nào trường sinh bất tử. Theo trạng thái của Ngọc Lôi thần điện thì chủ nhân của nó rõ ràng là đã rơi xuống.

Ngọc Thần sơn trong thời kỳ cổ đại chính là một thế lực vô cùng hưng thịnh của nhân tộc, thần linh xuất hiện rất nhiều và vô cùng hùng mạnh, họ không hề thua kém Thiên Lan thần tông.

Cho đến ngày nay vẫn còn Ngọc Thần sơn được truyền lại, không giống như Thiên Lan thần tông đã bị hủy diệt trong dòng sông lịch sử.

Ngọc Lôi thần điện lơ lửng trên chín tầng mây xanh vô cùng thê lương rách nát, bên ngoài còn có chi chít những vết nứt trên bề mặt, rất nhiều chỗ đã bị thiếu mất.

Nếu lấy Ngọc Lôi thần điện ví như người trưởng thành thì đó chính là một người tàn tật với những vết thương chồng chất.

Nhưng cho dù như thế nào, Ngọc Lôi thần điện vẫn tỏa sáng và toát ra khí tức hùng vĩ như xưa, nó giống như chỗ ở của thần tiên trên trời, dù cho ở khoảng cách cực xa cũng có thể thấy chấn động.

Mấy người Tịch Thiên Dạ tiếp tục đi về phía trước, càng tiếp cận Ngọc Lôi thần điện thì Huyết Ma Thú xung quanh càng nhiều, hơn nữa tu vi của chúng càng mạnh.

Cuối cùng, ngay cả Tịch Thiên Dạ cũng không thể không thi triển bí thuật ngụy trang Minh Hoàng Luyện Thi thuật, lấy khí tức của bản thân để ngụy trang thành Huyết Ma Thú, như vậy mới có thể đánh lừa và đi được trong đám Huyết Ma Thú.

Bằng không, nếu tùy tiện đi ra, một đế cảnh Huyết Ma Thú cũng khiến họ khó lòng rời được nửa bước.

Cũng may trí lực của Huyết Ma Thú rất thấp, không nhìn ra được bất kì bất thường nào.

Bọn họ rất nhanh đã lại gần Ngọc Lôi thần điện, khi bọn họ chỉ còn cách Ngọc Lôi thần điện ngàn dặm, một bức tranh động xuất hiện trước mặt bọn họ.

Ngay dưới Ngọc Lôi thần điện có một con cự thú dài mười mấy vạn dặm chiếm giữ, cự thú đó nằm trên mặt đất giống như một dãy núi dài liên miên bất tận, tim đập trong lồng ngực cũng có thể gây ra từng đợt rung chuyển núi.

Mười mấy vạn dặm……..một đại lục cỡ nhỏ cũng không thể khổng lồ như thế.

Giống như tiểu hành tinh Địa Cầu sẽ không thể chứa nổi sinh vật khổng lồ như thế.

"Khiếu Thiên Tam Âm Hổ."

Hàn Ngọc hít một hơi sâu, cả người có chút cứng nhắc và mất tự nhiên, nàng đã từng nhìn thấy lai lịch của cự thú kia trên điển tịch cổ của Ngọc Thần sơn. Chỉ là nàng nằm mơ cũng không ngờ có ngày lại có thể nhìn thấy Khiếu Thiên Tam Âm Hổ.

Thiếu Khiên Tam Âm Hổ với đầu hổ thân trâu, trên đầu có ba sừng, chính là Ma Thần Thú nổi tiếng trong tuyền thuyết Cổ Ma Giới.

Dựa vào những gì trên thượng cổ điển tịch thì Khiếu Thiên Tam Âm Hổ vô cùng đáng sợ, chính là một trong những Ma Thần Thú tàn ác nhất, lấy thần linh làm thức ăn, sức lực vô cùng mạnh, hơn nữa lại có ba mạng, có thể xưng là bất tử bất diệt.

Trên cuộc chiến thượng cổ, hầu hết thần linh đều không có ý định đụng đến chúng.


Trang 349# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất