Chương 728: Chỉ Có Thể Nhìn Từ Xa
Bố đế sứ như dã thú, tràn đầy cừu hận cùng hung tàn.
Ép một tên thượng vị Đế Cảnh từ bỏ đế đạo tàn nhẫn nhường nào, nếu không phải đã đến đường cùng thì chắc chắn Bố đế sứ sẽ không làm thế.
Vù!
Man Cổ Sơn và Hàn Ảnh Nhi ảo ảnh chớp động, trong khoảnh khắc liền đến bên người Long Thiên Nhi, vô cùng ngưng trọng nhìn Bố đế sứ.
Thời khắc này Bố đế sứ đã khiến tất cả bọn hắn cảm nhận được uy hiếp trí mạng, sợ là chỉ mình Long Thiên Nhi sẽ không ngăn được.
Khí tức khủng bố hủy thiên diệt địa không ngừng bộc phát ra từ trên người Bố đế sứ, dù Man Cổ Sơn vẫn xưng là phòng ngự vô địch, giờ phút này cũng có chút chột dạ.
"Các tỷ tỷ yên tâm, ta có biện pháp trừng trị hắn."
Trong lúc mấy người Long Thiên Nhi còn đang vô cùng ngưng trọng thì một thanh âm hư vô mờ mịt, như có như không bỗng nhiên xuất hiện trong đầu mấy người.
Thanh âm kia không truyền trong đất trời mà trực tiếp xuất hiện trong thức hải đám Long Thiên Nhi, vô cùng huyền bí khó lường, sợ là bất kỳ người nào ở đây cũng không thể phát giác.
Đám Long Thiên Nhi nghe vậy thì lập tức vui vẻ.
Bọn hắn đều nhận ra đây là thanh âm của Thải Thận Nhi, trong bốn người bọn họ, mặc dù Thải Thận Nhi không am hiểu chiến đấu, nhưng tu vi và thần thông mà nàng nắm giữ lại thần kỳ và khó lường nhất. Luận uy hiếp thì Thải Thận Nhi mới là người mạnh nhất trong số họ.
Chỉ thấy thanh âm Thải Thận Nhi vừa dứt, thiên địa liền bỗng nhiên yên tĩnh, đám Long Thiên Nhi và cả Bố đế sứ đều như bị kéo vào một không gian đặc thù, trong thời không kia, tất cả mọi người đều như bị khống chế, bao quát cả nghe, nhìn và xúc giác, thậm chí cả tư duy.
"Mộng ảo lĩnh vực."
Long Thiên Nhi và Hàn Ảnh Nhi đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều có mấy phần kinh hãi, không ngờ Thận Nhi đã luyện thành mộng ảo lĩnh vực, không hổ là người có thiên phú và tu vi cao nhất trong bốn người bọn họ.
Trong Mộng ảo lĩnh vực, hết thảy đều tựa như ảo mộng, tất cả mọi thứ ở đây đều bị người ta an bài, nếu đắm chìm trong mộng ảo lĩnh vực thì sẽ không thể tự kiềm chế, sẽ quên hết thảy những gì thuộc về bản thân, hóa thành một bộ phận của mộng ảo lĩnh vực, mộng ảo lĩnh vực an bài hắn là cái gì thì hắn sẽ là cái đó.
Mặc dù tu vi của bố đế sứ rất mạnh, nhưng linh hồn và lực ý chí lại tương đối phổ thông, trong mộng ảo lĩnh vực của Thải Thận Nhi gần như trong nháy mắt liền mất đi bản tâm, quên mất chính mình, quên hết mọi thứ, ánh mắt ngơ ngác, năng lượng hủy thiên diệt địa cũng bỗng nhiên ngưng kết, không còn tụ tập cùng tích lũy.
"Tình huống như thế nào?"
"Vì sao Bố đế sứ lại bất động rồi?"
"Đế quả tế hiến đại pháp giống như đang dần dần kết thúc."
Trên Thiên Cự sơn, tất cả mọi người đều nhìn Bố đế sứ, trong mắt tràn đầy nghi hoặc cùng cổ quái.
Đế quả tế hiến đại pháp thi triển được một nửa bỗng nhiên đình chỉ, chẳng lẽ Bố đế sứ hối hận rồi hả?
Rất nhiều người đều theo bản năng cho rằng Bố đế sứ đột nhiên hối hận, dù sao thì sau khi hiến tế đế quả sẽ triệt để mất đi đế đạo, một thân thượng vị Đế Cảnh chẳng khác nào triệt để bị hủy. Đổi thành ai khác cũng không thể không do dự, dừng cương trước bờ vực cũng không phải chuyện lạ gì.
Nhóm đế giả còn may mắn sống sót của Mộ Thương thánh thành dĩ nhiên không biết Bố đế sứ đã bị mộng ảo lĩnh vực của Thải Thận Nhi bao phủ, tinh khí thần cùng với hết thảy tư duy đều đã triệt để đắm chìm trong mộng ảo lĩnh vực, sớm đã không có suy nghĩ của mình.
Kỳ thật, một khi thi triển đế quả tế hiến đại pháp liền không thể ngừng lại, nếu cưỡng ép dừng lại sẽ bị cắn trả trọng thương, cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Bố đế sứ hiện tại chính là như thế, mặc dù ngơ ngác đứng bất động giữa không trung, nhưng trong cơ thể lại không như thế, lực lượng hủy thiên diệt địa hắn tụ tập đến bởi vì không có người khống chế mà triệt để bùng nổ, toàn bộ cắn trả bản thân, chưa thương tổn được ai đã làm hại chính mình.
"Bố đế sứ bị thế nào vậy? Cỗ năng lượng kia ở trong cơ thể ngài ấy đã triệt để mất khống chế, nếu chậm trễ khai thông, sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn."
Một tên đế giả của Mộ Thương thánh thành run run rẩy rẩy nói, cỗ năng lượng trong cơ thể Bố đế sứ như mặt trời treo trên đầu, toàn bộ người ở Thiên Cự sơn mạch đều có thể cảm nhận được.
Một cỗ năng lượng mất khống chế, hậu quả sinh ra sẽ khó mà chịu nổi.
Hết thảy tu sĩ Mộ Thương thánh thành đều phát hiện điểm không hợp lý, nhưng lại không thể làm gì, có mấy người Long Thiên Nhi ở đó, bọn hắn căn bản là không thể tới gần, một khi tới gần thì phải chết không nghi ngờ.
Hai mắt Bố đế sứ ngốc trệ, thân thể bởi vì năng lượng trong cơ thể mất khống chế mà không ngừng biến hình, lúc lớn lúc nhỏ, như là khí cầu. Nhưng Bố đế sứ lại như không hề phát giác ra mối nguy này, trên mặt lại luôn mang vẻ tươi cười.
Nếu là bình thường, nụ cười kia quả thật hết sức hiền lành, nhưng giờ khắc này lại tương đối cổ quái cùng quỷ dị khiến cho người ta có không rét mà run.
Ba người Long Thiên Nhi đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ Thận Nhi quả nhiên lợi hại, Bố đế sứ đã sắp chết mà một điểm phản ứng cũng không có.
Nếu cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa kia triệt để nổ tung thì dù Bố đế sứ chết chắc.
Toàn bộ tu sĩ trên Thiên Cự sơn mạch đều nhìn lên trời, theo thời gian trôi qua, rốt cục cũng có người phát hiện ra Bố đế sứ cổ quái.
"Bố đế sứ có vấn đề, nếu bản hoàng đoán không sai, hắn đã bị người ta khống chế thần tâm."
Chu Ngạn hoàng kinh hãi nói, dù Bố đế sứ có tạm thời đổi ý từ bỏ đế quả tế hiến đại pháp thì cũng không thể để cho cỗ năng lượng kia chạy tán loạn trong người, không khai thông cũng không khống chế mà lại mặc cho cỗ năng lượng kia phá hư thân thể của mình như thế thì chỉ có một khả năng duy nhất chính là linh hồn của Bố đế sứ đã bị khống chế.
"Cái gì! Bố đế sứ chính là một tên thượng vị Đế Cảnh, người nào có thể trực tiếp khống chế tinh thần của hắn?"
Niếp Thiên đế chủ không thể tin nói.
Thượng vị Đế Cảnh, tại Thiên Cơ thánh thành có thể xưng vô địch, triệt để khống chế tâm thần một tên thượng vị Đế Cảnh, sao có thể chứ?
Sắc mặt Chu Ngạn hoàng chủ ngưng trọng, kiêng kỵ nói:
"Thiên Bảo thánh thành quả nhiên cao nhân vô số, thâm bất khả trắc, thâm bất khả trắc a."
Mặc dù hắn không bị mộng ảo lĩnh vực bao phủ, nhưng nhiều ít cũng có thể nhìn ra một điểm, khẳng định có cao nhân của Thiên Bảo thánh thành âm thầm ra tay mới có thể khống chế Bố đế sứ.
Ba tên đế chủ âm thầm kinh hãi, không ngờ Thiên Bảo thánh thành lại đáng sợ như thế, nếu người thần bí khống chế Bố đế sứ kia có ý đối địch với Thiên Cơ thánh thành, sợ là một người liền có thể trấn áp cả Thiên Cơ thánh thành.
Đương nhiên không chỉ Tử Tiêu vương triều nhìn ra mánh khóe, Thượng Nguyên tông, Tán Sĩ liên minh, Vạn Vật liên minh và các thế lực Hải tộc cũng dồn dập nhìn ra mánh khóe. Sợ rằng Bố đế sứ không dừng đế quả tế hiến đại pháp, mà là bị người khống chế.
"Yêu nhân! Không thể tổn thương Bố đế sứ."
Đế giả của Mộ Thương thánh thành cũng có người phát hiện ra vấn đề, lập tức liền có mấy người lao ra bay về phía Bố đế sứ, ý đồ thức tỉnh lão ta.
Dù sao thì nếu cả Bố đế sứ cũng chết thì bọn hắn cũng không còn đường sống.
Nhưng mà mấy tên đế giả vừa mới xông tới phạm vi ngàn trượng quanh Bố đế sứ bỗng nhiên cứng đờ đứng tại chỗ, ánh mắt trống rỗng mà vô thần tựa như đã mất đi linh hồn.
Bọn hắn thật sự đã triệt để mất đi linh hồn, ngay cả Bố đế sứ cũng bị khống chế, bọn hắn chỉ là hạ vị Đế Cảnh tự nhiên càng không thể chống cự lực lượng của mộng ảo lĩnh vực, cơ hồ trong nháy mắt liền rơi xuống vực sâu, bị lực lượng mộng ảo xóa khỏi thế gian.
Không có linh hồn cũng có nghĩa là đã triệt để tử vong.
Chỉ thấy khí tức của mấy tên đế giả Mộ Thương thánh thành chậm rãi biến mất, sinh cơ nhàn nhạt không thấy, cả người hóa thành một bộ thi thể lạnh như băng rơi xuống từ giữa không trung, lặng yên rơi vào trong núi lớn.
"Chết! Thế mà liền chết..."
"Vì sao hai vị đế giả kia lại đột nhiên chết."
Tất cả mọi người đều nhìn lên trời, không ai biết hai tên đế giả kia chết như thế nào, không ai công kích bọn hắn, thậm chí cũng chẳng ai chú ý đến bọn hắn, vậy mà chỉ hơi tới gần Bố đế sứ liền không hiểu thấu vẫn lạc, ba tên đế giả chết không rõ ràng, quỷ dị tới cực điểm.
Ánh mắt những đế giả khác của Mộ Thương thánh thành đều kinh khủng, không ngừng lui lại, như tránh ôn thần, không dám bước vào khu vực kia.
"Đến cùng là đồ vật gì, sao lại đáng sợ như thế."
Lục Hoàng tán nhân sắc mặt trắng bệch, là chí cường giả của Thiên Cơ thánh thành nhưng hắn lại không nhìn ra chút đầu mối nào, chỉ biết chỗ không gian kia tương đối nguy hiểm, sợ là ngay cả hắn bước vào cũng có kết cục như vậy.
Những thứ không biết mới là thứ khiến người ta sợ hãi nhất, toàn bộ tu sĩ trên Thiên Cự sơn mạch đều tỏ ra lo lắng, sợ có lực lượng thần bí gì đó bỗng dưng buông xuống người bọn hắn.
Ầm!
Một tiếng vang kinh thiên động địa.
Thân thể Bố đế sứ bỗng nhiên nổ tung như là một khí cầu bị thổi căng đến cực hạn.
Sau một khắc, một mặt trời vô cùng nóng bỏng xuất hiện trên không trung, ánh sáng chói mắt bao phủ toàn bộ Thiên Cự sơn mạch.
Dĩ nhiên đó không thực sự là mặt trời, mà là năng lượng trong cơ thể Bố đế sứ triệt để bạo phát ra, sau đó tạo ra phản ứng năng lượng tụ biến.
Chỉ thấy năng lượng bẻ gãy, nghiền nát bao phủ thiên địa, phá hủy tất cả mọi thứ.
Chiến thuyền của Mộ Thương thánh thành khá gần đó nên trực tiếp hóa thành hư vô, thậm chí còn có mấy tên đế giả Mộ Thương thánh thành không kịp chạy trốn nên bị dư ba bao phủ, trong nháy mắt liền hóa thành hư vô.
Hủy thiên diệt địa cũng chỉ như thế là cùng, ngay cả đế giả đụng phải cũng chỉ có một con đường chết.
Về phần tu sĩ phổ thông trên Thiên Cự sơn, những tu sĩ chưa thành bán đế và Đại Thánh thì càng không cần phải nói, đu một tia năng lượng từ không trung rơi xuống,lnchạm vào người bọn hắn thì chắc chắn sẽ là kết cục diệt sát.
Cũng may vào thời khắc tối hậu quan đầu, Thần Long thiên nữ dùng một quyền đánh bay Bố đế sứ lên không trung, khiến cho hắn nổ tung tại khoảng cách hơn vạn dặm trên không trung, chỉ có bầu trời chịu ảnh hưởng, Thiên Cự sơn mạch không việc gì, bằng không dù có đế trận bảo hộ thì sinh linh nơi đây sẽ đồ thán, không có mấy người có thể sống sót.
Dù sao sau khi Bố đế sứ thi triển đế quả tế hiến đại pháp, tu vi đã tương đương với viên mãn Đế Cảnh, một tên viên mãn Đế Cảnh tự bạo đáng sợ đến mức nào.
Sóng năng lượng kinh thiên động địa tàn phá bừa bãi trên bầu trời trọn vẹn một canh giờ, đến khi mọi thứ trở nên an tĩnh thì toàn bộ Thiên Cự Sơn đã là vạn dặm không mây, hết thảy đều biến mất không thấy gì nữa, bao quát cả toàn bộ đế giả Mộ Thương thánh thành, tất cả đều tử vong, không ai sống sót.
Bố đế sứ vừa chết, những người khác tự nhiên không còn chống cự, rất nhanh liền bị mấy người Long Thiên Nhi đánh giết.
Nếu đã định trước là địch thì bọn hắn sẽ không nương tay, chỉ có trảm thảo trừ căn mới có thể vĩnh viễn trừ hậu hoạn.
Vù!
Một vòng hào quang linh động bay lên trời, trong nháy mắt thẳng lên cửu tiêu, lóe lên liền bay ra hơn nghìn dặm, ý đồ triệt để bay ra khỏi Thiên Cự sơn.
"Chạy đi đâu."
Long Thiên Nhi hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đầu thần long màu vàng xoay vòngmà lên, cũng bay thẳng lên cửu tiêu, vẫy đuôi mấy cái liền đuổi kịp đoàn hào quang linh động kia.
Một long trảo màu vàng đập xuống, đập tan quầng sáng kia, một chiếc mâm thanh đồng xưa cũ xuất hiện tại trung tâm quầng sáng, bị Long Thiên Nhi một trảo bắt được.
Cái mâm thanh đồng xưa cũ kia chính là món trận pháp đế khí của Mộ Thương thánh thành.
Đế khí chia làm rất nhiều loại hình, có phòng ngự, có công kích, cũng có chứa đựng và hỗ trợ tu luyện.
Loại hình đế khí nào cũng có thể xuất hiện, thậm chí một vài đế khí đặc thù còn có thể hóa thành hình người.
Trận pháp đế khí chính là một loại đặc thù đế khí, tương đối hiếm thấy, chỉ có trận pháp đế sư và luyện khí đế sư đồng thời ra tay mới có thể luyện chế ra trận pháp đế khí.
Hiện tại Nam Man đại lục và Mộ Thương đại lục đã không còn ai có thể luyện chế ra trận pháp đế khí, bất kỳ một kiện trận pháp đế khí nào xuất hiện thì cũng đều là bảo vật truyền thừa từ thời Thượng Cổ.
Kim quang lóe lên như thần long bái vĩ, lấp lánh mấy cái liền biến mất trên trời.
Sau một khắc, Long Thiên Nhi liền xuất hiện trên Thiên Cự phong, hai tay vuốt vuốt trận pháp đế khí, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng.
Trận pháp đế khí vô cùng trân quý, so với công kích đế khí và phòng ngự đế khí phổ thông thì không biết trân quý hơn bao lần, dù đặt ở trong Thiên Bảo cung thì cũng là một lợi khí khá cường đại.
Lần này Mộ Thương thánh thành dù thế nào cũng không thể ngờ họ hưng sư động chúng đến Thiên Cơ thánh thành, sau cùng chẳng những toàn quân bị diệt, ngay cả chí bảo trấn tộc cũng bị cướp.
Dùng tính mạng của Bố đế sứ cùng với toàn bộ đế giả của Mộ Thương thánh thành cộng lại cũng không bằng một kiện trận pháp đế khí.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Long Thiên Nhi, trong mắt chỉ có kính sợ cùng e ngại, tựa như trông thấy Thiên thần, không có chút tạp niệm và khinh nhờn nào.
Chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa bỡn, chính là như thế.
Dương Thiên Khuyết và Trần Như Phong than nhẹ, trong lòng có tư vị không nói thành lời. Họa Tâm tiên tử và công chúa Thải Lân thì bọn hắn còn dám có chút ý nghĩ xấu.
Nhưng đối với Thần Long thiên nữ thì trong lòng bọn họ không dám sinh ra một điểm tà niệm. Không phải là không muốn, mà là không dám.
"Chủ nhân, trong Thiên Cự phong có một vị cao thủ tinh thần lực, ngươi tận lực tránh tiếp xúc với hắn, bằng không rất có thể phát hiện ra ta."
Hổ Tam Âm ngưng trọng nói. Từ sau khi thoát khốn, đây là lần đầu tiên hai mắt nó toát ra một tia kiêng kị.
Mặc dù nó là một trong cửu ác thời thượng cổ, nhưng dù sao thì đó cũng là quá khứ, hiện tại nó chỉ là một đạo linh hồn thể hư nhược mà thôi, nếu bị người hữu tâm phát hiện, sợ là kết cục của nó sẽ rất thê thảm.
So sánh với những người khác, nó thà ở bên người Tịch Thiên Dạ, ít nhất thì cho đến nay Tịch Thiên Dạ không có ý đồ xấu. Đổi thành người khác, chưa chắc đã được như vậy. Dù sao cũng từng là thượng cổ đại thần, giá trị của nó cũng quá kinh người.
Trang 365# 2