Chương 735: Điện Hạ, Ngài Định Làm Gì?
"Ha ha, bổn tọa đã bị vây ở Nhị Kiếp Bán Đế đã mấy chục năm nay một mực không đột phá thành Đế, lần này nhất định phải tranh thủ một phần tư cách vào Chân Mộc Linh Thổ."
Một lão nhân mặc áo bào màu vàng dậm chân bay ra, mái tóc nửa đen nửa trắng tung bay, một đường bay thẳng về một tòa Huyền Không Đảo, hai tay áo phấp phới, có chút tu sĩ nhìn thấy lão nhân này đều nhao nhao kinh ngạc hét lên.
"Ngự Lâm Cư Sĩ, không ngờ lão ta rời núi."
"Người này đã từng là cự phách của Nam Man, trước khi Thiên Lan kết thúc đã đột phá Bán Đế, bối phận cũng không kém hơn Vụ Sơn Thượng Nhân bao nhiêu, chỉ là chẳng biết vì sao một mực không cách nào thành Đế."
"Lão ta muốn một danh ngạch Chân Mộc Linh Thổ thì ai có thể tranh lại được."
"Đâu chỉ Ngự Lâm Cư Sĩ, ngươi nhìn bên kia kìa, thấy trung niên mặc áo tím kia quen mắt không? Ta tin rằng trong Thiên Cơ thánh thành không mấy người lại không nhận ra được."
Có người chỉ về hướng khác, nơi đó có một trung niên mặc áo tím đang đạp không đi tới, thân pháp phiêu dật tự nhiên, mấy bước liền đặt chân lên một tòa Huyền Không Đảo.
"Đại Càn Vương! Hắn cũng tới đây sao!?"
Rất nhiều người đều không nhịn được khi nghe thấy tiếng hét ấy vang lên liền nhìn qua phía này, trong mắt tràn đầy rung động.
Đại Càn Vương không phải một túc lão trên đại lục Nam Man, mà là nhân vật đại biểu của thế hệ trẻ tuổi, từng là một trong mười hai Thánh Vương của đại lục Nam Man.
Trước khi Thiên Lan kết thúc, đại lục Nam Man có bốn mươi tám vị Thánh Giả, phân biệt là mười hai Thánh Vương và ba mươi sáu Thánh Hầu, đại biểu cho bốn mươi tám Thánh Nhân mạnh nhất khi ấy.
Vũ Uyên Hầu của Phúc Hải thánh quốc lúc đó chính là một trong ba mươi sáu Thánh Hầu, về phần Đại Càn Vương thì càng là tôn quý hơn, đó là một trong mười hai Thánh Vương.
Vật đổi sao dời, mười hai Thánh Vương trước kia nay đã càng cường đại và kinh khủng hơn.
Đại Càn Vương chưa đến ba trăm tuổi liền tu thành Nhị Kiếp Bán Đế, nghe nói số Nhị Kiếp Bán Đế chết ở trong tay hắn không chỉ là một, đã sớm đứng ở trên Thiếu Đế bảng, danh khí của Thải Lân công chúa sợ là cũng kém hơn hắn một chút.
Thật đáng sợ, đâu phải mỗi Đại Càn Vương, toàn bộ những tồn tại siêu nhiên trên đại lục sợ là đều đã tới Thiên Cự Sơn đi, ngoại trừ Thiên La Vương và Huyết Thủ Vương đã đột phá thành Đế thì cơ hồ là toàn bộ thập đại Thánh Vương khác đều đã xuất hiện."
Đám người rất nhanh liền phát hiện số lượng tuyệt thế cường giả xuất hiện trên Thiên Cự Sơn đã vượt xa khỏi tưởng tượng của bọn hắn, những nhân vật thần bí như thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng đã cơ hồ đều xuất hiện.
"Khốn kiếp, vốn là muốn tranh thủ một cái danh ngạch nhưng từng này người xuất hiện thì chúng ta làm gì có cơ hội nào chứ."
"Đúng vậy, thật đáng hận, mười hai Thánh Vương và ba mươi sáu Thành Hầu thì cũng thôi đi, nhưng những lão bất tử đã sống qua ngàn năm, một chân đã yên vị trong quan tài kia sao lại cũng chạy đến xem náo nhiệt làm gì, cơ hội không phải nên để dành cho người trẻ tuổi chúng ta sao?"
"Đúng thế đúng thế, bản tọa thật vất vả mới tu thành Nhất Kiếp Bán Đế, vốn nghĩ còn có một tia cơ hội, nhưng bây giờ căn bản là không thể nào, danh ngạch chỉ có ba trăm cái, những Bán Đế phổ thông như chúng ta sao mà tranh được."
Những âm thanh phàn nàn oán giận không ngừng vang lên từ bốn phương tám hướng trên Thiên Cự Sơn.
Cơ duyên Chân Mộc Linh Thổ có quan hệ đến vấn đề thành Đế, liên quan đến vinh quang vô thượng, ai lại không bỏng mắt chứ?
Những lão quái vật kia nhao nhao xuất thế cướp đoạt cơ duyên tài nguyên, những tu sĩ trẻ tuổi như bọn hắn liền sẽ mất đi cơ hội tranh đoạt, dĩ nhiên sẽ có oán khí rất lớn.
Trong Họa Các cũng là cảnh tượng đấy.
Người có thể được Họa Tâm tiên tử mời không phải thanh niên tuấn kiệt có thiên phú dị bẩm thì cũng là người thừa kế của các đại tộc tôn quý,
nếu như đặt bọn hắn ở bên ngoài thì bất kỳ một ai cũng sẽ không kém, như là Trần Như Phong và Dương Thiên Khuyết, còn trẻ mà đã là Nhất Kiếp Bán Đế, tiền đồ tương lai không thể đoán trước được.
Vốn là bằng vào thực lực của bọn hắn thì có hội rất lớn sẽ chiếm được một tòa Huyền Không Đảo, nhưng những nhân vật cấp bậc bô lão đều xuất hiện lại thành trở ngại rất lớn với bọn hắn.
Từ lý mà nói thì những lão quái vật đã sắp tọa hóa đến nơi kia đúng là không nên tranh đoạt cơ duyên với lớp trẻ bọn hắn.
"Được rồi đừng nói nữa, quy tắc công bằng nhất trên đại lục chính là thực lực vi tôn, thực lực không bằng người thì làm gì có tư cách nói chuyện."
Họa Tâm tiên tử lườm những người kia một chút, lạnh lùng nói.
"Lời ấy của tiên tử khiến tại hạ không phục, nếu để ta tu luyện tới tuổi như bọn họ thì khẳng định sẽ mạnh hơn."
Có người đứng ra phản bác, ở trước mặt tuyệt thế cơ duyên như Chân Mộc Linh Thổ thế này thì còn quan tâm sẽ đắc tội Họa Tâm tiên tử hay không chứ.
Những người khác cũng nhao nhao gật đầu, cho rằng Họa Tâm tiên tử nói không đúng.
"Đúng vậy, nếu như để chúng ta tu luyện ngàn năm thì sợ sẽ mạnh hơn những lão già kia nhiều lắm, dựa vào gì mà mấy lão già đó lại cướp đoạt cơ duyên của chúng ta?"
"Tại hạ cũng cho rằng phương thức cạnh tranh này không hợp lý, Chân Mộc Linh Thổ chính là tài nguyên đỉnh phong của đại lục Nam Man chúng ta, há có thể phân toàn bộ cho những lão già chắc xuống lỗ kia. Mấy lão đó đoạt được cơ duyên thì có thể sống thêm bao lâu? Có thể cống hiến bao nhiêu cho đại lục Nam Man chứ? Chỉ có để những người trẻ tuổi như chúng ta triệt để trưởng thành thì mới có thể giúp ích nhiều hơn cho đại lục Nam Man."
"Chính xác, Nghiêm huynh nói rất có đạo lý, nếu để những lão quái vật kia tranh đoạt với bọn ta thì tại hạ không phục."
"Ta muốn cáo trạng lên Thiên Cung, tự mình nói với Thần Long Thiên Nữ, tin rằng Thần Long Thiên Nữ anh minh nhất định sẽ tán đồng quan điểm của chúng ta."
"Đúng! Chúng ta muốn cáo trạng lên Thiên Cung, người trẻ tuổi như chúng ta mới là tương lai của đại lục Nam Man, dựa vào gì lại đem cơ hội cho những lão gia hỏa kia."
"Thần Long Thiên Nữ đại nhân chính là tu sĩ thế hệ trẻ chúng ta, ta tin nàng sẽ hiểu được ý nghĩ của chúng ta, chỉ có người trẻ tuổi phát triển thì tương lai của đại lục Nam Man mới mạnh hơn."
Trong Họa Các, rất nhiều người đều đang kháng nghị, một chút người không có bối cảnh hay thế lực gì cũng nhao nhao ồn ào, theo sau những người có quyền thế kia.
Và không chỉ Họa Các, cảnh này xảy ra khắp nơi trên Thiên Cự Sơn.
Những lão tu sĩ khi xuất hiện để tranh gianh không gian sinh tồn của lớp trẻ, có họ tồn tại thì bọn hắn gần như không có khả năng tranh đoạt Chân Mộc Linh Thổ, chỉ khi các lão tu sĩ không thể tham dự thì bọn hắn mới có một tia cơ hội.
"Ngu ngốc! Sự tình các ngươi có thể nghĩ mà Thần Long Thiên Nữ và rất nhiều Đế Giả không thể sao? Các ngươi nghĩ ai cũng có thể tiến về Chân Mộc Linh Thổ, không có thực lực mà muốn tranh đoạt danh ngạch vào Chân Mộc Linh Thổ chính là muốn chết. Huống chi bằng vào các ngươi cũng muốn gặp Thần Long Thiên Nữ sao? Ấu trĩ không biết tự lượng sức mình."
Họa Tâm tiên tử cười lạnh, tình hình trong Họa Các đã không cách nào áp chế, nàng liền trực tiếp mặc kệ không buồn để ý nữa.
"Không có thực lực thì nên điệu thấp một chút, an phận thủ thường, đừng làm chuyện tự mình hại mình."
Nói xong, Họa Tâm tiên tử đứng dậy, đi từng bước ra khỏi Họa Các, tiến về một tòa Huyền Không Đảo.
"Lời nói của tiên tử có lý, nói chuyện bằng thực lực chính là công bằng nhất."
Tịch Thiên Dạ nhìn qua bóng lưng Họa Tâm tiên tử, cười nhạt một tiếng, cũng đứng dậy đi ra khỏi Họa Các.
Ngọc Châu giật cả mình, vội vàng ngăn Tịch Thiên Dạ lại.
"Thái tử điện hạ, ngài định đi đâu?"
Trang 369# 1