Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 736: Đánh Chó Cũng Phải Nhìn Mặt Chủ

Chương 736: Đánh Chó Cũng Phải Nhìn Mặt Chủ




Họa Tâm tiên tử xuất hiện chính là vì danh ngạch của Chân Mộc Linh Thổ, thế nhưng vì sao Nhiếp Nhân Hùng lại cũng bước ra?

Tất cả mọi người trong Hoạ Các để chú ý lên thân ảnh của Nhiếp Nhân Hùng.

"Điện hạ?"

Ngọc Châu ngăn ở trước mặt Tịch Thiên Dạ, trong đôi mắt tràn đầy nghi vấn, nàng ẩn ẩn cảm nhận được mục đích của thái tử điện hạ khi bước ra, nhưng cũng quá là không thực tế đi.

"Danh ngạch Chân Mộc Linh Thổ kia tu sĩ thiên hạ đều có thể tranh, đây chính là đại cơ duyên – đại tạo hóa, vì sao ta không thể đi?"

Tịch Thiên Dạ cười nói.

Đối với Chân Mộc Linh Thổ thì hắn cũng cảm thấy rất có hứng thú, nói không chừng là đồ vật có liên quan đến trân bảo mộc hệ.

"A...."

Ngọc Châu "a" một tiếng, không biết nên nói gì trong lòng, quả đúng là thế.

Những tu sĩ khác trong Họa Các thì đều cười ha ha một trận.

"Nhiếp Nhân Hùng, ngươi mà cũng muốn đi tranh đoạt danh ngạch? Đi làm gì cho mất mặt xấu hổ, danh ngạch Chân Mộc Linh Thổ vô cùng quý giá, người ta sẽ không vì thân phận thái tử của Tử Tiêu vương triều như ngươi mà nhường lại đâu."

Dương Thiên Khuyết giễu cợt.

Mặc dù hắn biết Nhiếp Nhân Hùng không đơn giản, Bán Đế của thế giới hắc ám có thể đã bị hắn giết chết, nhưng đấy mới là một Bán Đế phổ thông mà thôi, hắn cũng có thể làm được.

Nghĩ bằng vào thực lực như thế liền muốn đến tranh đoạt danh ngạch Chân Mộc Linh Thổ sao, đúng là người si nói mộng.

"Nhiếp huynh, ngươi cũng đừng có suy nghĩ đến vấn đề này nữa, ba trăm danh ngạch kia sợ là ta cũng không nhất định có thể thành công, chỉ là Thánh Nhân như ngươi sợ là đến tư cách bước vào Huyền Không Đảo cũng đều không có. Tốt nhất ngươi đừng có đi, đỡ ảnh hưởng đến thanh danh của Nhiếp Thiên Đế Chủ."

"Mà với địa vị của Nhiếp Thiên Đế Chủ trong Tử Tiêu vương triều thì chuẩn bị cho ngươi một cái danh ngạch Chân Mộc Linh Thổ cũng không khó, dù sao ngươi cũng chính là con trai độc nhất của hắn."

Trần Như Phong cũng cười nói.

Nhiếp Nhân Hùng? Một thái tử phế vật của Tử Tiêu vương triều cũng muốn đi tranh đoạt Chân Mộc Linh Thổ sao? Đây là muốn làm trò cười cho thiên hạ thì có.

Bất quá hắn lại có chút ghen ghét, Nhiếp Thiên Đế Chủ chỉ có Nhiếp Nhân Hùng là đứa con duy nhất, cho nên dù Nhiếp Nhân Hùng không có tư cách bước vào Phù Không Đảo cũng vẫn có thể đạt được danh ngạch Chân Mộc Linh Thổ, mà hắn thì lại khác, Tử Tiêu vương triều có ba vị Đế Chủ, hai vị kia đều là hậu cung ba nghìn, con cháu đầy đàn, sự cạnh tranh trong nội bộ hoàng tộc cũng rất kịch liệt.

Tiếng cười trào phóng vang lên khắp nơi trong Họa Các, hiển nhiên trong mắt những người kia thì việc Nhiếp thái tử của Tử Tiêu vương triều đi tranh đoạt Chân Mộc Linh Thổ chính là một chuyện hài hước nhất thế gian.

Sắc mặc Ngọc Châu không dễ nhìn, lạnh lùng lườm những người xung quanh một chút, trong lòng vô cùng phẫn nộ, bọn chúng lại dám cười đùa điện hạ nhà mình.

Nhưng người có thể đi vào Họa Các đều có địa vị thân phận bất phàm, nàng cũng không có cách nào.

"Điện hạ, thân phận của ngài tôn quý, căn bản không cần tự thân đi tranh đoạt cái danh ngạch kia, Đế Chủ khẳng định đã chuẩn bị thỏa đáng cho ngài."

Ngọc Châu ngăn ở trước mặt Tịch Thiên Dạ, nói nhỏ, lựa chọn lời nói cũng rất cẩn thận, sợ rằng ngộ nhỡ nói nhầm câu gì sẽ khiến cho điện hạ nhà mình xấu hổ.

"Ha ha, cái gì mà không cần tự mình đi làm, nói rõ hơn thì là một con sâu mọt mà thôi, Nhiếp Thiên Đế Chủ anh danh một thời mà lại sinh ra một đứa con bại gia như ngươi."

Dương Thiên Khuyết cười nói chế giễu không chút cố kỵ tí nào, có cơ hội giễu cợt Nhiếp Nhân Hùng thế này thì há lại bỏ qua chứ, bỏ qua thì đáng bị trời chu đất diệt.

"Dương Thiên Khuyết, ngươi dám chế giễu điện hạ nhà ta, muốn chết phải không?"

Ngọc Châu trợn mắt nhìn về phía Dương Thiên Khuyết.

"Một nha hoàn mà cũng dám kêu gào trước mặt bản công tử, không biết lớn nhỏ."

Dương Thiên Khuyết nhàn nhạt liếc qua Ngọc Châu một cái, trong đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, ngay sau đó có một băng thủ xuất hiện ở trước mặt Ngọc Châu, chộp về phía cổ nàng.

Dương Thiên Khuyết chính là Bán Đế, mà còn là Nhất Kiếp Bán Đế, mặc dù tu vi của Ngọc Châu cũng không bình thường, đã là Đại Thánh nhưng ở trước mặt Dương Thiên Khuyết vẫn không hề có một chút năng lực phản kháng nào hết.

Ngay khi mà băng thủ kia chuẩn bị chộp lấy cổ của Ngọc Châu thì bịch một tiếng, khối băng nát bươm, tan thành hư không.

Một thân hình cao lớn đứng ngăn ở phía trước ncn, đó chính là Bách Hành Vũ.

"Dương Thiên Khuyết, hãy rõ ràng thân phận của mình đi, thái tự điện hạ không phải người ngươi có thể trêu chọc, nếu như dám thái quá thì dù là vị kia của Thượng Nguyên Tông cũng không bảo hộ được ngươi."

Bách Hành Vũ phóng xuất ra uy áp kinh người, hoàn toán áp chế toàn diện Dương Thiên Khuyết.

Mặc dù tu vi của Dương Thiên Khuyết bất phàm, là tuyệt thế thiên tài nhưng dù sao Bách Hành Vũ đã thành danh từ lâu, cách Đế Cảnh chỉ có một bước nữa mà thôi, thu thập một Dương Thiên Khuyết dễ dàng như trở bàn tay.

Rất nhiều người trong Họa Các cũng không ngờ Dương Thiên Khuyết lại dám trực tiếp xuất thủ với người của Nhiếp Nhân Hùng.

Dù sao danh phận hoàng kim quý tộc của Nhiếp Nhân Hùng trong Thiên Cơ thánh thành cũng không phải nói xuông. Thượng Nguyên Tông chủ chính là ông ngoại của Nhiếp Nhân Hùng, Dương Thiên Khuyết chỉ chân truyền của Thượng Nguyên Tông mà cũng dám đi đắc tội với Nhiếp Nhân Hùng sao.

"Ngươi hù dọa ai thế? Bách Hành Vũ, một nô tài như ngươi cũng dám động thủ với bản công tử hay sao?"

Dương Thiên Khuyết chắp lất tay, không chút mảy may e ngại sự uy hiếp của Bách Hành Vũ.

Mặc dù tu vi của Bách Hành Vũ đáng sợ nhưng cũng chỉ là một nô tài của Nhiếp Thiên Đế Chủ mà thôi, hi vọng thành Đế vô cùng xa vời. Mà hắn thì tương lai có cơ hội trở thành Thượng Nguyên Tông chủ, địa vị giữa hai bên căn bản không ở cùng một cấp bậc.

Huống chi dù ông ngoại của Nhiếp Nhân Hùng là Thượng Nguyên Tông chủ thì làm sao? Từ xưa đến nay Thượng Nguyên Tông không phải là thiên hạ của một nhà, trừ phi ông ngoại của Nhiếp Nhân Hùng chính là Nguyên Hoa Đạo Chủ, bằng không thì hắn không sợ gì cả.

Bầu không khí trong Họa Các có chút khẩn trương, Bách Hành Vũ trầm mặt xuống, thật sự thì hắn không thể động thủ với Dương Thiên Khuyết, nhưng cũng quyết không thể để Dương Thiên Khuyết tổn thương đến thái tử điện hạ, là một hạ nhân, gặp phải chuyện như này luôn luôn là chuyện khó xử nhất.

Tịch Thiên Dạ vỗ vỗ bả vai Bách Hành Vũ, ra hiệu hắn lui lại, mình thì đi lên trước, nhàn nhạt nhìn qua Dương Thiên Khuyết.

"Có vấn đề gì? Ngươi không phục, muốn động thủ với ta hay sao?"

Dương Thiên Khuyết cười lạnh.

"Điện hạ!"

Bách Hành Vũ giật mình, điện hạ nhà mình sao có thể là đối phủ của Dương Thiên Khuyết được chứ.

Tịch Thiên Dạ lắc đầu, ngăn Bách Hành Vũ lại, bình tĩnh nhìn vè phía Dương Thiên Khuyết, thản nhiên nói.

"Dương Thiên Khuyết, có một câu là đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, người của ta mà là loại như ngươi muốn động thù liền được quyền động thủ sao?"

"Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ!? Câu này có hợp lý, thật sự có lý đấy, nhưng nếu ta đánh ngươi thì sẽ thế nào?"

Dương Thiên Khuyết khinh thường giễu cợt, hắn chắn chắn Bách Hành Vũ không dám động thủ với hắn, mà Nhiếp Nhân Hùng căn bản không phải đối thủ của hắn, không có Nhiếp Thiên Đế Chủ là chỗ dựa thì Nhiếp Nhân Hùng trong mắt hắn chả là cái cóc khô gì.

"Sự tình ở Không Hồn Sơn ta còn chưa có tìm ngươi tính toán sổ sách, hiện tại vừa vặn giải quyết được rồi, nếu ngươi có gan thì đi theo ta."

Tịch Thiên Dạ căn bản không quá để ý đến Dương Thiên Khuyết, nói xong liền quay người rời khỏi Họa Các, đi về phía một tòa Huyền Không Đảo không có ai ở trên.

Cái gì!

Mọi người đều thầm giật mình.

Lời ấy của nnt là có ý gì? Hắn muốn quyết đấu với Dương Thiên Khuyết ư?

Nếu như hai người cùng đi tới trên một tòa Huyền Không Đảo thì sẽ phải có một cuộc chiến tranh đoạt quyền sở hữu Huyền Không Đảo đấy.

"Ha ha, có ý tứ, Nhiếp Nhân Hùng, ngươi quá không biết tự lượng sức mình, thế cũng hợp ý ta."

Dương Thiên Khuyết hơi sững sờ rồi rất nhanh liền hồi tỉnh lại, cười lớn bước ra khỏi Họa Các, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Hắn còn đang lo không có cơ hội thu thập Nhiếp Nhân Hùng, kết quả là thằng ngu này lại chủ động dâng cơ hội lên cho hắn.

"Thái tử!"

"Thái tử điện hạ!"

Đám hộ vệ của Nhiếp Nhân Hùng đều kinh hãi muốn ngăn cản nhưng lại không theo kịp, khi bọn hắn kịp phản ứng lại thì thái tử điện hạ đã đạp vào Huyền Không Đảo rồi.


Trang 369# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất