Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 767: Thiên Hương Các

Chương 767: Thiên Hương Các




"Thánh Diễm Hoa!"

Hổ Tam Âm thấy đóa kỳ hoa xinh đẹp kia thì hơi kinh ngạc thốt lên, hắn cũng không ngờ trong túi trữ vật của nữ tử váy tím kia lại có một đóa Thánh Diễm Hoa hiếm thấy thế này.

Loài hoa này vô cùng hiếm gặp, dù là ở thời kỳ Thần Linh thượng cổ cũng không dễ tìm thấy.

Nhưng mà hắn rất nhanh liền có chút tiếc nuối, thở dài.

"Đáng tiếc! Thánh Diễm Hoa sinh trưởng ở mảnh vỡ thế giới tàn khuyết không đầy đủ, nếu không một khi trưởng thành chính là kỳ hoa Tổ giai, dù là Thần gặp phải cũng đều động tâm."

Thánh Diễm Hoa là một đóa hoa khá kỳ dị ở Thái Hoang thế giới, kết hợp hỏa diễm và quang minh lại, có năng lực tái sinh và tịnh hóa đáng sợ.

Nói cách khác, Thánh Diễm Hoa chính là thánh vật chữa thương tốt nhất trên thế gian, dù là thương thế của Thần cũng có thể chữa trị.

"Thánh Diễm Hoa này được sinh ra ở trong pháp tắc của tàn giới, dù mang ra khỏi mảnh vỡ Tinh Linh Tổ Giới cũng không cách nào sinh trưởng, đáng tiếc, quá đáng tiếc."

Hổ Tam Âm thở dài, Thánh Diễm Hoa đúng là kỳ trân hiến thấy nhưng đẳng cấp của đóa Thánh Diễm Hoa trước mắt này lại quá thấp, Đế cấp cũng không đạt tới, giá trị liền bị giảm bớt rất nhiều.

"Đóa hoa này là do ta đoạt được từ trên người nữ tử kia, đúng ra nên thuộc về ta."

Hổ Tam Âm nhìn chằm chằm vào Thánh Diễm Hoa, trong măt tràn đầy tham lam, duỗi ra hỗ trở định cướp Thánh Diễm Hoa từ trong tay Tịch Thiên Dạ về.

Mặc dù Thánh Diễm Hoa không đạt tới Đế cấp nhưng cách cũng không xa, bất kể thế nào cũng là kỳ trân hiếm thấy.

Thế nhưng Tịch Thiên Dạ há lại để Hổ Tam Âm cướp lại Thánh Diễm Hoa, tay nhanh mắt lẹ liền thu Thánh Diễm Hoa vào.

"Ngươi....."

Hổ Tam Âm nhìn thấy cảnh Thánh Diễm Hoa biến mất trong tay Tịch Thiên Dạ, mắng to.

"Cường đạo, cường đọa a.....ngươi......uổng là chủ nhân......"

Hổ Tam Âm tức giận đến mắng không ra hơi, vật gì tốt đều bị Tịch Thiên Dạ đoạt,

"Vật này với ta có tác dụng lớn, huống chi nó cũng không phải đồ của ngươi, ngươi không có tư cách oán hận."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên iói.

Thánh Diễm Hoa ẩn chứa một loại thiên địa pháp tắc kì lạ, có tác dụng lớn đối với linh hồn.

Trận chiến ở Cự Quy thánh thành lúc trước đã khiến cho linh hồn hắn bị thương nghiêm trọng, bởi vì thi triển ra cấm kị bí thuật mà bị thương tới căn bản.

Thương thế ở linh hồn rất khó để chữa trị, lâu nay Tịch Thiên Dạ đều không có cách giải quyết vấn đề này, hiện tại có Thánh Diễm Hoa rồi thì linh hồn đã có mấy phần hi vọng chữa khỏi.

"Kỳ vật như Thánh Diễm Hoa thì đối với ai chả có tác dụng lớn cơ chứ."

Hổ Tam Âm bất bình lẩm bẩm, nhưng hắn cũng không dám thật sự trở mặt với Tịch Thiên Dạ, chỉ dám chửi mắng trong lòng.

Trương Tiểu Thuận cố nhịn cười ở một bên, thầm nghĩ vạn vật trên thế gian quả là vật khắc vật, Hổ đại nhân cường đại đáng sợ như thế, tính tình cũng ương ngạnh kiệt ngạo thế mà vẫn phải cẩn thận từng li từng tí trước mặt Tịch đại nhân, không dám phản kháng.

Thiên Hương Các là sản nghiệp của Yên Nhạc bộ lạc nên dĩ nhiên vô cùng xa hoa rộng lớn, là địa phương cao cấp nhất trong Ma Nhĩ Đề Tư thành, nếu như muốn tìm đồ vật tốt nhất ở vạn dặm quanh đây thì khẳng định đều có trong Thiên Hương Các.

Có Trương Tiểu Thuận dẫn đường, đoàn người Tịch Thiên Dạ nhanh chóng tiến đền Thiên Hương Các.

Thiên Hương Các có chín tầng, tầng càng cao thì đồ vật bày bán sẽ càng trân quý hiếm lạ, nghe nói ngay cả tù trưởng cũng không mua được đồ ở tầng thứ chín.

Đương nhiên không bàn đến tầng thứ chín của Thiên Hương Các, dù là tầng thứ nhất thì nếu đặt ở chỗ khác cũng sẽ là bảo vật trân quý.

Nói tóm lại, người không có thân phận hay của cải thì không dám tới Thiên Hương Các.

"Mời đứng sang bên phải để nghiệm chứng thân phận."

Ở cửa chính của Thiên Hương Các có tám chiến sĩ được trang bị đầy đủ khôi giáp óng ánh màu vàng, vô cùng oai phong lẫm liệt, tu vi của cả tám đều không thấp, thấp nhất cũng là Đại Thánh, khí tức phóng xuất ra vô cùng cường đại và oai phong.

"Tịch đại nhân, bất kỳ ai tiến về Thiên Hương Các thì đều phải nghiệm chứng tu vi, chỉ có đạt đến Đại Thánh hoặc là cao hơn mới có tư cách bước vào Thiên Hương Các, người tu vi không đủ sẽ bị đuổi ra ngoài.

Trương Tiểu Thuận nói nhỏ, hai chân hắn đang run lẩy bẩy khi nhìn về phía tám tên hộ vệ kia, một tiểu nhân vật Tôn cảnh như hắn lại gặp phải kim giáp võ sĩ của Yên Nhạc bộ lạc thì dĩ nhiên sẽ lo sợ vô cùng.

Tịch Thiên Dạ khẽ lắc đầu, cửa hàng lớn quả nhiên sẽ bắt nạt khách hàng, vậy mà yêu cầu chỉ có Đại Thánh trở lên mới có thể bước vào Thiên Hương Các.

Bất quá Yên Nhạc bộ lạc là những chữ vàng có tác dụng trấn áp mạnh mẽ ở khu vực tây nam, dĩ nhiên sẽ không ai dám sinh ra lòng bất mãn.

Tịch Thiên Dạ xuất ra khí tức Vương cảnh, tám tên kim giáp võ sĩ thấy vậy cũng không ngăn cản nữa, đương nhiên cũng sẽ không kinh ngạc, Vương cảnh tôn quý ở nơi khác trong mắt họ đều vô cùng bình thường.

"Các hạ có thể tự do xem xét từ tầng một đến tầng bảy của Thiên Hương Các, tầng thứ tám và thứ chín phải được chủ sự đồng ý mới có thể tiến vào."

Kim giáp vệ sĩ cầm đầu lấy ra một miếng ngọc bài từ trong túi trữ vật đưa cho Tịch Thiên Dạ, chỉ có người nắm giữ lệnh bài này mới được quyền tự do ra vào Thiên Hương Các, nếu không thì nửa bước khó đi, thậm chí sẽ bị coi là người xâm nhập.

Tịch Thiên Dạ cầm lấy lệnh bài, trực tiếp tiến vào Thiên Hương Các.

Bởi vì Vương cảnh có tư cách mang theo hai tùy tùng nên Trương Tiểu Thuận cũng được may mắn tiến vào theo, trên đường đi vô cùng hiếu kỳ, nơi đây không phải chỗ mà hắn có thể bước vào, trước đến nay cũng không dám nghĩ.

"Thiên Hương Các không có đồ tốt gì sao?"

Sau khi đi dạo một vòng, Hổ Tam Âm liền khinh thường nói.

Cái gì mà thương lâu xịn xò nhất vạn dặm chứ, đúng là hữu danh vô thực, nó đều đã đi vào tầng thứ bảy rồi mà cũng không có một bảo vật nào lọt vào mắt hắn.

Trương Tiểu Thuận nghe vậy thầm nghẹn họng, hắn vừa mới bước vào Thiên Hương Các thì đã bị những bảo vật rực rỡ muôn màu ở đây làm cho hoa mắt choáng váng, chỗ này cơ hồ khắp nơi đều là bảo vật a.

Vậy mà Hổ đại nhân còn chê Thiên Hương Các không có vật gì tốt....cái này.....ánh mắt không khỏi quá cao đi.

Tịch Thiên Dạ cũng không mua vật gì, Hổ Tam Âm còn nhìn không vừa mắt thì có thể lọt vào mắt hắn lại càng ít.

"Một con chim đầy hổ lại có thể nói chuyện, thú vị!"

Một thân ảnh thon dài xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ, hứng thú nhìn về phía Hổ Tam Âm.

"Các hạ là ai?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Thân ảnh thon dài kia là một mỹ phụ xinh đẹp, không phải là thiếu nữ ngây ngô cũng không phải lão bà bà, nói chung là ở một mức độ vừa vặn.

"Thiếp thân là Tần Tâm Duyệt, chủ sự của Thiên Hương Các."

Thiếu phụ xinh đẹp mỉm cười nói.

"Ồ?"

Tịch Thiên Dạ nghe vậy, hơi ngạc nhiên, người này chính là chủ sự của Thiên Hương Các sao?

Từ khi hắn bước vào liền đã cảm thấy sự cao ngạo lạnh lùng của Thiên Hương Các, khách nhân đều là tự mình chọn bảo, thị nữ còn không có được mấy người, mà còn đều không thèm phản ứng gì. Thị nữ còn như vậy thì nếu mà muốn gặp chủ sự của Thiên Hương Các một lần sợ rằng cũng vô cùng khó.

"Mấy vị khách quý đây có vẻ không vừa lòng với đồ vật của Thiên Hương Các chúng ta sao?"

Tần Tâm Duyệt mỉm cười, hỏi.

"Đấy là đương nghiên! Tên tuổi của Thiên Hương Các các ngươi lớn như vậy mà sao một chút đồ tốt chân chính cũng không có vậy?"

Hổ Tam Âm lạnh lùng nói.


Trang 385# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất