Chương 768: Nỗi Buồn Của Tần Tâm Duyệt
Nghe vậy, Tần Tâm Duyệt mỉm cười thản nhiên nói.
"Đồ tốt đương nhiên là có, Thiên Hương Các chúng ta chính là thương lâu cao cấp nhất vạn dặm quanh đây, tuyệt đối không sai."
"A, vậy thì ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút xem đệ nhất thương lâu là thế nào."
Hổ Tam Âm nói, mặt không đổi sắc.
"Mời mấy vị vào trong."
Tần Tâm Duyệt làm ra một cái dấu mời, để một thị nữ đưa đoàn người Tịch Thiên Dạ lên lầu.
Tịch Thiên Dạ vốn cho rằng Tần Tâm Duyệt sẽ cho người dẫn hắn về tầng thứ tám và thứ chín chọn mua đồ, nhưng kết quả hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của hắn.
"Đại nhân, vì sao ngài lại coi trọng những người kia như thế, bọn hắn có vẻ như cũng không có gì đặc biệt a?"
Một trung niên đại hán mập mạp đi ra từ phía sau Tần Tâm Duyệt cung kính thi lễ với nàng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Kỳ thật trung niên mập này mới là chủ sự chân chính của Thiên Hương Các trong Ma Nhĩ Đề Tư thành, bình thường sự vụ của Thiên Hương Các đều ho hắn phụ trách.
Còn Tần Tâm Duyệt thì lại càng thêm không đơn giản, nàng chính là đặc sức mà Yên Nhạc bộ lạc phái tới, địa vị vô cùng tôn quý, địa biểu cho hoàng thất bá chủ vùng tây nam – Yên Nhạc bộ lạc.
"Bình thường? Ta thấy bọn họ tuyệt đối không phải người bình thường đâu."
Tần Tâm Duyệt thản nhiên nói.
Trung niên mập vẫn không rõ, vì sao mấy người vô cùng bình thường trong mắt hắn lại được Tần đại nhân nói rằng tuyệt đối không đơn giản.
Phải biết rằng thân phận và địa vị của Tần đại nhân thì dù là cao thủ Vương cảnh cũng chỉ là nhất lưu bình thường.
"Trông thấy hoang thú kéo xe trước cổng kia không, đó không phải hoang thú bình thường mà là một con Tứ Vương Liệt Diễm Hùng Sư Vương."
Tần Tâm Duyệt chỉ về phía đường cái ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút suy nghĩ.
Cái gì!
Trung niên mập bị chấn kinh đến đờ cả người ra.
Tứ Vương Liệt Diễm Hùng Sư Vương lại chỉ là để dùng kéo xe......
Cái này.......
Dù là hoàng tử công chúa của Yên Nhạc bộ lạc cũng không xa xỉ đến thế đi.
Cao thủ Vương cảnh bình thường trong mắt hắn chỉ là hạng người bình thường, nhưng Tứ Vương thì lại khác, địa vị giữa hai bên cách xa nhau như ngày và đêm.
Tứ Vương cảnh dù là ở trong hoành thành của Yên Nhạc bộ lạc cũng đều sẽ được người người tôn trọng.
"Tần đại nhân, ngài xác định không nhìn lầm chứ."
Người chủ sự chân chính của Thiên Hương Các – Trần Đại Anh vẫn không dám tin vào tai mình.
Dù thế nào thì hắn cũng không thể nào nhìn ra được sao con hoang thánh thú kéo xe bình thường kia với Liệt Diễm Hùng Sư Vương có chút xíu liên hệ nào hết.
"Bản tọa lừa ngươi làm gì chứ!?"
Tần Tâm Duyệt hừ lạnh một tiếng, đổi thành người khác thì dĩ nhiên sẽ không nhìn ra, nhưng nàng trời sinh có một bản lĩnh đặc thù là nếu chuyên chú tinh thần thì sẽ cảm ứng được cường độ năng lượng trong cơ thể của sinh vật.
Nói cách khác, không có bất cứ sinh vật nào có thể ẩn giấu tu vi trước mặt nàng.
Kỳ thật nàng còn có một điều chưa từng nói ra, đó là con chim đầu hổ kỳ quái kia khiến cho nàng càng thêm sợ hãi, đôi khi đứng trước mặt nó đều sẽ không tự chủ được mà sinh ra một cỗ sợ hãi, tim đập nhanh.
Mà điều làm cho nàng không thể tưởng tượng nổi nhất chính là nàng không cách nào cảm nhận được bất cứ ba động năng lượng nào trên người trẻ tuổi nhìn như hờ hững kia, việc này chưa từng xảy ra.
Dù là thể nội của phàn nhâm bình thường nhất cũng sẽ có ba động năng lượng, không thể nào giấu diếm được sự dò xét của nàng, nhưng với người trẻ tuổi kia thì nàng lại không cách nào nhìn ra được gì, đây là lần đầu tiên việc này xảy ra, nàng há có thể sẽ không kinh hãi.
Dù là tồn tại Thiên Vương vô thượng cũng sẽ bị nàng nhìn ra rõ ràng.
Trần Đại Anh không dám nhiều lời, Tần đại nhân đã chắc chắn như thế thì dĩ nhiên sẽ không làm không công.
"Lấy ra tất cả những đồ tốt nhất của các ngươi rồi đem đến phòng khách quý để khách nhân nhìn cho ta, ta không tin bằng vào tài lực và vật lực của Thiên Hương Các chúng ta mà thật sự không bị người khác nhìn trúng món nào."
Tần Tâm Duyệt thản nhiên nói.
Trần Đại Anh cung kính cáo lui, lập tức tuân lệnh rời đi.
Nhìn qua bóng lưng mập mạp của Trần Đại Anh, trong đôi mắt của Tần Tâm Duyệt hiện lên một vẻ sầu lo.
Có một số việc nàng không nói cho Trần Đại Anh nên là hắn cũng không biết. Kỳ thật cái gọi là hoàng thành đặc sứ oai phong lẫm liệt như nàng căn bản không phải ngoại phái đặc sứ chân chính, nàng cũng chỉ là chạy nạn đến đây mà thôi.
"Ai...! Hi vọng nhận biết hai người kia sẽ không phải quyết định sai lầm, có lẽ có thể cải biển được sự tình lần này đi. Ta cũng không còn cách nào khác, cao thủ bên người công chúa đã không còn mấy."
Tần Tâm Duyệt thở dài thu lại vẻ ảm đạm vừa rồi trong ánh mắt trở về như lúc ban đầu, nhanh chân bước về phía phòng khách quý.
Phòng khách quý của Thiên Hương Các chỉ có khách hàng tôn quý thật sự mới có thể bước vào, chỗ này đã rất nhiều năm không được mở ra, dù sao người có tư cách để Thiên Hương Các nhận làm khách quý thật sự lác đác không có mấy.
Lúc này Tịch Thiên Dạ đang an vị ngồi trong phòng khách quý được mấy thị nữ mỹ lệ hầu hạ thận trọng.
Trương Tiểu Thuận ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, bị mấy thị nữ quấn lấy làm cho cảm thấy không tự nhiên chút nào, như đang trong cơn mơ vậy, ai nghĩ một ngày hắn sẽ được bước vào phòng khách quý của Thiên Hương Các cơ chứ.
"Cảm phiền mấy vị đợi lâu, thiếp thân xin giới thiệu lại, thiếp thân họ Tần tên Tâm Duyệt."
Tần Tâm Duyệt chậm rãi đi tới, có chút thi lễ với Tịch Thiên Dạ.
"Tiểu Tần a, có gì tốt thì đều bưng lên cho Hổ gia, hi vọng đừng để ta tiếp tục thất vọng."
Hổ Tam Âm thấy Tần Tâm Duyệt đi tới liền không chờ được nữa vội vàng nói.
Hổ Tam Âm là một trong Thái Hoang Cửu Hung, điều cấp thiết nhất bây giờ là mau chóng khôi phục lại thực lực, mà muốn tu vi của mình tăng mạnh trong thời gian ngắn thì không thể thiếu được tài nguyên tu luyện trân quý.
Nhất là sai khi tu luyện Minh Hoàng Luyện Thi Thuật thì việc ỷ lại vào tài nguyên tu luyện lại càng lớn.
Tiểu Tần.....!?
Ánh mắt của Tần Tâm Duyệt ngốc trệ, bị làm cho kinh ngạc trong nháy mắt, nàng là trọng thần của Yên Nhạc bộ lạc, quyền cao chức trọng, đã bao lâu rồi mới có người dám nói chuyện như thế với nàng? Huống chi người nói chuyện còn là một con chim đầu hổ quái đản.
"Hai vị khách quý yên tâm, đồ tốt nhất sẽ được lập tức đưa tới."
Tần Tâm Duyệt cũng không so đo với Hổ Tam Âm, tiếp tục mỉm cười nói.
Chỉ ngay sau đó, liền có từng người từng người thị nữ nối đuôi nhau bước vào, trong tay mỗi người đều cầm một khay ngọc lớn, trên đó trưng bày đủ loại vật phẩm.
A?
Mắt của Hổ Tam Âm sáng lên, nhanh chóng đặt sự chú ý lên những vật phẩn trên kia, trong con mắt lóe lên một sự đói khát tài nguyên.
Tịch Thiên Dạ cũng ngồi thẳng hơn, nhìn về phía những bảo vật kia.
"Chỗ này có tổng cộng ba mươi bảy kiện trân bảo hiếm thấy trên đời, tất cả đều trình lên tuyệt đối không ẩn giấu."
Tần Tâm Duyệt chắp tay, khi nói chuyện thì trong mắt nàng có một tia kiêu ngạo, là thương lâu nổi danh nhất trong nhân tộc, bọn họ có tiền vốn để kiêu ngạo.
"Đúng là có một chút đồ tốt, quả nhiên không để cho Hổ gia thất vọng."
Hổ Tam Âm cười hắc hắc, thu lấy toàn bộ ba mươi bảy kiện bảo vật về phía mình, những đồ mà Thiên Hương Các lấy ra lúc nào sợ rằng còn quý giá hơn cả tầng thứ chín, đây chính là trân tàng tốt nhất mà Thiên Hương Các lưu giữ nhiều năm.
"Hổ Tam Âm, ngươi có tiền mua sắm sao?"
Tịch Thiên Dạ lườm vẻ mặt tham lam của Hổ Tam Âm một cái, sau đó duỗi ra hai ngón tay, kẹp lấy một gốc linh dược.
Hổ Tam Âm chỉ là một sợi tàn hồn thoát khốn, trong túi căn bản không có chút ít tài phú nào, xưng là nghèo rớt mùng tơi đã là cách nói lịch sự.
Cho nên việc hắn bỏ tiền ra mua bảo vật của Thiên Hương Các là không thể nào, nhưng trực tiếp trắng trợn cướp đoạt Thiên Hương Các thì đúng là có khả năng.
Trang 385# 2