Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 807: Vạn Chúng Chú Mục

Chương 807: Vạn Chúng Chú Mục




Trong sàn nhảy, Tô Hàm Hương ôm Tịch Thiên Dạ nhẹ nhàng nhảy múa, dáng người tương đối ưu mỹ. Thế nhưng rõ ràng là tâm tư nàng không đặt ở chuyện khiêu vũ, cả người đều căng cứng, hai tay đầy mồ hôi lạnh.

"Ngươi sợ cái gì?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Hắn chưa từng học cách khiêu vũ của người dân Mộc Chân linh thổ, nhưng là một cường giả, vũ đạo của người bình thường hắn chỉ cần nhìn một chút liền học được, sử dụng cũng không có gì khó khăn.

Hắn không cự tuyệt thỉnh cầu khiêu vũ của Tô Hàm Hương, hiện tại cảm xúc của Tô Hàm Hương tương đối không ổn định.

"Có lẽ hai người bọn họ đã biết thân phận của ta."

Tô Hàm Hương hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh trở lại, nhưng trong thanh âm vẫn có chút hơi run.

"Biết thì sao?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Ngươi không hiểu, mặc dù Thân Đồ gia tộc và Tư Đồ gia tộc thế lớn, nhưng họ không ở Thu Cách Nhã đại bình nguyên, có muốn cũng không với tới đây được, cho nên ta không sợ bọn họ. Thế nhưng... Nếu như bọn hắn nói tin tức cho Hồng Bảo thương hội, chúng ta sợ là rất khó an toàn xuống thuyền."

Tổng bộ của Hồng Bảo thương hội nằm ngay tại bộ lạc Trụ Sơn, họ vẫn luôn có quan hệ lợi ích với hoàng tộc bộ lạc Trụ Sơn, nếu biết thân phận của nàng chắc chắn sẽ nghĩ cách khống chế nàng lại đầu tiên.

Mà lại, Hồng Bảo thương hội tại Mạc Lận hà lưu vực có thế lực tương đối khổng lồ, tùy thời đều có thể điều động tới mấy tên Thiên Vương cảnh tồn tại, bọn hắn coi như lập tức chạy trốn cũng chưa hẳn có thể thành công.

"Có lẽ bọn hắn cũng chỉ suy đoán mà thôi, không cần lo lắng."

Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, Tô Hàm Hương như chim sợ cành cong, hắn chỉ có thể an ủi như thế.

"Chỉ cần bọn hắn nghi ngờ, chúng ta sẽ rất khó thoát thân. Hơn nữa... Ta đã từng tiếp xúc với Thân Đồ Vũ Tinh, có lẽ hắn đã nhìn ra chút gì đó."

Tô Hàm Hương cười khổ nói.

Lúc trước tại boong thuyền, có lẽ Tư Đồ Trình đã hoài nghi thân phận của nàng, nhưng bởi vì chưa từng gặp nàng, nhất thời không thể xác nhận, cho nên hắn mới tới tìm Thân Đồ Vũ Tinh.

"Thân Đồ huynh, ngươi cảm thấy thế nào? Nữ tử có mùi thơm kia có vẻ không đơn giản a..."

Trên đường trở về, Tư Đồ Trình nhàn nhạt truyền âm cho Thân Đồ Vũ Tinh.

"Có điểm giống, nhưng ta cũng không thể xác định. Dù sao thiên hạ lớn như vậy, nữ tử có mùi thơm cơ thể cũng không chỉ có mình công chúa Hàm Hương."

Thân Đồ Vũ Tinh thản nhiên nói.

"Thân Đồ huynh, ta chia sẻ bí mật này cho ngươi, ngươi không được gạt ta."

Tư Đồ Trình thản nhiên nói.

"Đó là tự nhiên, chẳng lẽ Tư Đồ huynh không tin ta. Lúc trước khi ta thấy công chúa Hàm Hương, cũng chỉ là nhìn từ xa mà thôi, không trực tiếp chạm mặt, bây giờ muốn xác minh không phải chuyện một sớm một chiều. Thế nhưng chúng ta lại có nhiều thời gian, chỉ cần bọn hắn còn trên thuyền là được."

Thân Đồ Vũ Tinh cười lạnh, trong mắt đã có đắc ý, cũng có một ít gì đó không thể diễn tả.

"Như thế là tốt."

Tư Đồ Trình vỗ vỗ bả vai Thân Đồ Vũ Tinh, nói một câu đầy thâm ý, sau đó liền im lặng.

Tô Hàm Hương rất đẹp, không chỉ dung mạo rất đẹp, dáng người cũng rất đẹp, nhìn nàng khiêu vũ cũng là nghệ thuật, cũng là một loại hưởng thụ chí cao.

Trong sàn nhảy, rất nhiều người đã dần dần đình chỉ vũ đạo, toàn bộ đều chú ý đến Tô Hàm Hương và Tịch Thiên Dạ, những người ở trên bàn tiệc cũng đưa mắt nhìn sang, dần dần càng ngày càng có nhiều người chú ý.

"Vị tỷ tỷ kia thật là xinh đẹp."

Có thiếu nữ trừng mắt to, bưng lấy miệng nhỏ nói.

"Đẹp như tiên nữ, không kém phiên hồng, liền là như thế đi."

"Thiếu niên kia cũng không kém, tướng mạo đường hoàng, khí chất xuất trần giống như trích tiên."

Thanh âm ca ngợi càng ngày càng nhiều, rất nhiều người đều dừng đũa, dừng khiêu vũ.

Tô Hàm Hương đang hết sức nhập tâm, không để ý đến ánh mắt chung quanh, nàng quên rằng mình vẫn đang nhảy mà đắm chìm trong thế giới của riêng mình không muốn thoát ra. Có lẽ đây cũng là một loại phương thức để phát tiết tâm tình.

Một khúc nhạc kết thúc, Tô Hàm Hương mới trở lại hiện thực, nàng bỗng nhiên phát hiện có nhiều người nhìn mình như vậy, gương mặt không khỏi theo bản năng đỏ hồng, cúi thấp đầu, nắm tay Tịch Thiên Dạ rồi lặng lẽ xuống đài.

Dưới đài dần dần vang lên tiếng vỗ tay, thanh âm càng lúc càng lớn, giống như tiếng sấm.

"Tiểu thư, ngươi đẹp quá."

Tần Tâm Duyệt khẽ nắm tay Tô Hàm Hương, nhẹ giọng ca ngợi, ngữ khí có chút sủng ái, lại có chút đau lòng.

Điền Bộ Nguyên than nhẹ một tiếng, sau khi bộ lạc Yên Nhạc phát sinh biến cố, bọn hắn mỗi ngày đều sinh hoạt trong nguy cơ bốn phía, tựa như giẫm trên băng mỏng, đã rất lâu rồi không thấy công chúa điện hạ buông lỏng như thế.

"Tốt! Chỉ là nhảy mà thôi, không cần phải khen ta."

Tô Hàm Hương ngượng ngùng nói. Bỗng nhiên nàng phát hiện mình vẫn còn đang nắm tay Tịch Thiên Dạ, khuôn mặt lần nữa đỏ lên vội vàng buông lỏng tay, đôi mắt theo bản năng nhìn về phía khác.

"Thưa các tiên sinh cùng các nữ sĩ tôn kính, thật cao hứng khi chúng ta có thể chơi vui vẻ, tiếp theo sẽ là buổi đấu giá, tin tưởng có không ít người đang rất chờ mong. Không sai, Hồng Bảo thương hội hành tẩu thiên hạ, vượt qua năm sông bốn biển, từ phương bắc đến Minh Hải, từ phía đông đến Tinh Linh tộc, lại từ phía tây đến Xi Man tộc, bảo vật mà chúng ta sưu tập được chưa chắc đã tốt nhất nhưng tuyệt đối là phong phú nhất."

"Trước sau như một, hết thảy đồ tốt mà Hồng Bảo thương hội thu tập được trên khắp thế giới sẽ được đấu giá ở trên thuyền của chúng ta, những địa phương khác sẽ không bán. Có lẽ không ít hành khách lên thuyền chính là vì đấu giá hội lần này. Là thuyền trưởng nên ta cam đoan rằng các ngươi chắc chắn sẽ không thất vọng."

Hạ Tín Nghiêm lần nữa xuất hiện trên đài, thanh âm như Hồng Chung, vạn người trên thuyền đều nghe rõ ràng.

Sau đó, trên đài cao lần lượt xuất hiện rất nhiều thị nữ mặc lễ phục, trong tay bưng đĩa, rõ ràng vật phẩm đấu giá lần này đều được đặt trong đó.

"Đi thẳng vào vấn đề, ta sẽ không lãng phí thời gian của mọi người nữa. Đầu tiên, xin mời hướng lên kiện đấu giá thứ nhất lên đài."

Hạ Tín Nghiêm phủi tay, lúc này liền có một thị nữ tiến lên rút tấm lụa bao phủ trên đĩa ra, chỉ thấy phía trên cái đĩa kia là một bản thư tịch cổ lão.

"Đây là "Hổ Hành Long Đằng Công", đến từ bộ lạc Hổ Man của Xi Man tộc, nghe nói tu luyện tới cảnh giới tối cao có thể trở thành Thiên Vương."

Lời vừa nói ra dưới đài liền vang lên một tràng âm thanh thốt lên, công pháp có thể tu thành Thiên Vương tương đối hiếm thấy, bản nào cũng vô cùng trân quý.

Hơn nữa "Hổ Hành Long Đằng Công" lại đến từ Xi Man tộc, nếu cho một lực sĩ tu luyện sợ là sẽ làm ít công to.

Dựa theo lệ cũ, để hâm nóng bầu không khí, bình thường thì kiện thứ nhất sẽ hết sức trân quý, có đôi khi nó chỉ kém một chút so với kiện áp trục.

Sau khi "Hổ Hành Long Đằng Công" xuất hiện, tâm tình của mọi người cũng lập tức nóng lên, tiếng kêu giá không dứt bên tai.

"Đấu giá hội của Hồng Bảo thương hội rất không tệ, đồ vật xuất hiện cũng rất đầy đủ, các ngươi cần gì thì cứ nói với ta, ta sẽ giúp các ngươi mua lại."

Tô Hàm Hương vẻ mặt hơi dương, nhìn Tần Tâm Duyệt và Điền Bộ Nguyên nói.

Bọn hắn đang đào vong, tự nhiên không giống như trước áo đến thì đưa tay, cơm tới thì há miệng, tài nguyên tu luyện thiếu hụt rất nhiều so với trước kia.

Cho nên tham gia đấu giá hội chính là cơ hội để bọn hắn tiếp tế cho bản thân.


Trang 405# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất