Chương 838: Đạ Giả Lỵ Lâm
"Dương phu nhân, trên người tên Tịch Thiên Dạ tất có đại bí mật. Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ xem sao? Những thứ khác không nói, chỉ riêng luyện lô thần bí này cũng là chí bảo cả đời này ta chưa từng thấy qua, ta còn hoài nghi rằng thậm chí nó còn trân quý hơn cả Thiên Vương Chiến Khí nữa kia."
Liêm Văn Long xúi giục Dương Thiến Băng nói, hắn nhìn chằm chằm vào Tịch Thiên Dạ lâu như vậy, thực sự không nguyện ý thả hắn rời đi.
Chỉ cần bắt hắn lại rồi vơ vét ra bảo vật mà sợ rằng có thể làm cả tồn tại cở Thiên Vương cũng phải điên cuồng.
Mà còn một câu hắn vẫn chưa nói đó là tên Tịch Thiên Dạ kia quỷ dị vô cùng, rõ ràng không có tu vi Thiên Vương cảnh nhưng lại có lực lượng chống lại Thiên Vương, sự tình quỷ dị như vậy sợ rằng có liên quan đến công pháp thần bí hắn tu luyện, hơn nữa hắn thấy rõ ràng mỗi lần thôn phệ xong huyết nhục Thiên Vương thú hắn đều mạnh hơn trông thấy, thực sự quá sức tưởng tượng.
Tồn tại cấp Thiên Vương mà muốn tiến thêm một bước là vô cùng khó khăn, nếu như hắn có thể lấy được công pháp thần bí của tên Tịch Thiên Dạ kia thì không chừng hắn lại có cơ hội đột phá gông cùm xiềng xích tiến thêm một bước dài nữa.
Liêm Văn Long nói không phải không có lý khiến cho Dương Thiến Băng cũng có chút do dự, nếu như có thể lấy ra bảo vật trên người Tịch Thiên Dạ thì hoàn toàn có thể làm người ta đỏ mắt.
Bất quá từ đầu đến cuối nàng có một loại trực giác rằng tên Tịch Thiên Dạ này vô cùng nguy hiểm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì nàng thật không nguyện ý đối đầu với hắn.
"Liêm huynh, nếu như mấy người Cao Bỉnh Hùng nguyện ý xuất thủ thì ta sẽ tiến lên chặn đường."
Dương Thiến Băng vừa nói vừa nhìn lên chỗ của đám Thiên Vương thản nhiên nói.
"Như vậy sao được, bọn người Cao Bỉnh Hùng có nhiệm vụ lớn theo người há có thể tùy tiện ra tay."
Liêm Văn Long lắc đầu nói.
Chuyến đi này của bọn họ có nhiệm vụ trọng đại, nếu như vì tư tâm của bản thân mà để nhiệm vụ xảy ra vấn đề thì sẽ không thể nào bàn giao lại được cho người trong thương hội.
Hơn nữa bọn người Cao Bỉnh Hùng mà xất thủ thì chỗ tốt trên ngườiT ịch Thiên Dạ sẽ không đến phiên hắn, đến lúc đó đồ vật trên người Tịch Thiên Dạ có thể đến được tay hắn sẽ không có mấy.
"Nếu như vậy thì ta cũng không có cách nào cả. Tên Tịch Thiên Dạ này thần bí khó lường, chỉ bằng hai người thì ta cũng không dám tiến lên chặn đường."
Dương Thiến Băng giang tay nói.
Nếu như Liêm Văn Long có thể ở thời kỳ toàn thịnh thì cũng không phải không thể mạo hiểm nhưng bây giờ hắn lại mang dáng vẻ nửa tàn nửa phế làm sao có thể đấu lại với Tịch Thiên Dạ kia chứ.
Thần sắc Liêm Văn Long bất định, nửa ngày sau mới nặng nề thở dài một tiếng, giậm chân một cái xoay người rời đi.
Dương Thiến Băng nhìn sang bóng lưng Liêm Văn Long rời đi khẽ lắc đầu. Để tu thành Thiên Vương cảnh cũng không dễ, bọn hắn đâu dễ mạo hiểm.
Dương Thiến Băng đã nghĩ kỹ càng, nàng đang hưởng thụ cảm giác chúng sinh quỷ lạy, việc gì phải đi làm việc mạo hiểm như vậy.
Nhưng mà ngay lúc Liêm Văn Long cùng Dương Thiến Băng đều cho rằng Tịch Thiên Dạ bởi vì e ngại hai người bọn họ mới rời đi sớm thì mặt nước Mạc Lận Hà bỗng nhiên nhấc lên sóng lớn kinh thiên, thủy triều kinh khủng như muốn xoay chuyển toàn bộ thiên địa, Thiên Vương chiến hạm khổng lồ suýt chút nữa đã bị sóng lớn lật tung."
"Thế này là thế nào!"
Liêm Văn Long vừa bước vào gian phòng đã dừng lại, bống nhiên quay người về phía Mạc Lận Hà, thần sắc kịch biến.
Dương Thiến Băng thấy thế cũng phải toát lên vẻ sợ hãi cùng kiêng kị nồng đậm.
Ầm ầm!
Long trời lở đất, sóng lớn ngập trời.
Thiên Vương chiến hạm trầm ổn kiên cố giờ như một chiếc thuyền con lúc nào cũng có thể bị lật úp.
"Không xong, trời muốn lật lại."
"Sao lại thế này? Trời đang êm đẹp sao lại đột nhiên xuất hiện thiên tượng quỷ dị như vậy?"
"Xong, Thiên Vương chiến hạm đã xuất hiện vết rách, căn bản không ngăn trở được mưa gió to lớn bên ngoài."
Ngay khi mọi người đang vui mừng khấp khởi, sửa sang lại thi thể hoang thú thì cả đám đều phải hoảng sợ nhìn sang Mạc Lận Hà, sóng lớn kinh thiên ngàn trượng kia phảng phất muốn lật đổ cả dòng sông.
"Liêm Văn Long đại nhân, tại sao trong sông lại xuất hiện sóng lớn như thế? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Tín Nghiêm chạy đến bên cạnh Liêm Văn Long, sắc mặt tái nhợt hỏi.
Hắn đi sông nhiều năm như vậy, thiên tai nhân họa quỷ quái gì cũng đều đụng phải nhưng từ trước đến nay chưa từng gặp qua cảnh tượng đáng sợ như vậy.
"Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Liêm Văn Long thở sâu, một tay nắm chặt lấy lan can, từ trong mắt của hắn Hà Tín Nghiêm có thể nhìn thấy được sự sợ hãi cùng tuyệt vọng chưa từng xuất hiện trước đây.
"Lòng sông lật chuyển, u thủy bay lên tất có đại giả giáng lâm."
Đụng!
Chỗ phòng cao nhất bị phá tan, đấy chính là căn phòng của Liêm Văn Long, bình thường không ai có thể bước vào nhưng lúc này lại có bốn người đi ra từ đó, mỗi người đều có sắc mặt ngưng trọng đến cực điểm.
Hạ Tín Nghiêm ngạc nhiên, nằm mơ cũng không ngờ được rằng trong phòng Liêm Văn Long đại nhân lại cất giấu bốn người.
Bọn họ không phải ai khác mà chính là bốn người Cao Bỉnh Hùng.
Dù cho hai lần xuất hiện thú triều đến vây thuyền nhưng bọn hắn vẫn không có hiện thân mà đến giờ toàn bộ lại đi ra.
"Cao huynh, thật là đại giả lỵ lâm?" Thanh âm Liêm Văn Long khẽ run nói.
"Từ trong nước đi ra thì chỉ có thể là hoang thú, những ngày qua ngươi đã giết quá nhiều hoang thú Thiên Vương cảnh sợ rằng đã đả động đến tồn tại cấp Chí tôn."
Quỷ Đồng Đầu phẫn nộ quát, chỉ có thể đổ thừa cho mấy người Liêm Văn Long quá mức tham lam không biết thu liễm, nếu không vì sao lại có phiền phức lớn như thế xuất hiện.
Chí tôn trong nước là một tồn tại mấy trăm, thậm chí hơn ngàn năm chưa hẳn sẽ xuất hiện một lần, sao lại bị bọn họ tùy ý chọc giận được, hẳn phải có nguyên nhân của nó.
Trần Nhất An nhìn qua Liêm Văn Long cũng lắc đầu thở dài.
Lần này bọn hắn bí mật mai phục trên thuyền, ý định âm thầm đánh cờ với đại địch một phen nhưng không ngờ nửa đường lại bị chí tôn trong nước bức ra.
"Bây giờ không phải thời điểm trốn tránh trách nghiệm, trên thuyền chúng ta có cao thủ Thiên Vương cảnh đông đảo, dù cho đại giả đến chúng ta chưa hẳn đã không có lực đánh một trận."
Dương Thiến Băng lạnh lùng thốt.
Khi bọn họ ở bên ngoài chống cự hoang thú xâm lấn thì mấy lão bất tử nấp ở trong không có xuất lực, hiện tại gặp phải phiền phức thì cả đám lại chạy ra chỉ trích bọn hắn.
"Không sai, chúng ta có nhiều cao thủ Thiên Vương cảnh như vậy chưa hẳn đã không có khả năng chống lại một hai. Huống chi việc đã đến nước này những gia hỏa đang núp trong bóng tối kia cũng đừng nghĩ đến việc chỉ lo cho bản thân."
Liêm Văn Long lạnh lùng nhìn về phía buồng nhỏ trên tàu, hiển nhiên là có ngụ ý.
Trong buồng nhỏ của Chí tôn, có hai tỷ muội đang đứng trước cửa sổ, sắc mặt ngưng trọng vô cùng.
"Tỷ tỷ, ngươi xem, những nhân loại kia thật chỉ biết gây họa."
Tinh La Khinh tức giận bất bình nói.
Các nàng chỉ là mượn thuyền qua sông thôi, ai lại nguyện ý cuốn vào phiền phức kia chứ.
"Những nhân loại kia phân nửa đều vô tri, chỉ sợ rất ít kẻ biết được trong Mạc Lận Hà không thể trắng trợn giết chết hoang thú Thiên Vương cảnh nếu không tất có hậu hoạn."
Tinh Hi Thiến khẽ thở dài.
"Kỳ thật nào có cái gì không thể, chỉ là thực lực của nhân loại quá thấp mà lại thích làm một số việc ngu ngốc không biết tự lượng sức mình. Thánh Chiến vương của Tinh Linh tộc của chúng ta đã từng ngăn ở Mạc Lận Hà đồ sát trên ba tháng, chém giết tất cả hơn trăm hoang thú Thiên Vương cảnh, khiến hoang thú trong Mạc Lận Hà cũng không dám mạo hiểm xuất đầu."
Tinh La Khinh hừ lạnh một tiếng, từ ánh mắt của nàng thì có thểnhìn ra rằng nàng có thành kiến rất lớn với nhân loại.
Trang 420# 2