Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 865: Bề Tôi Nhận Chủ

Chương 865: Bề Tôi Nhận Chủ




Hai người ẩn nấp trên đảo trong một tháng mà năm đại cao thủ của Hồng Bảo thương hội đều không có chút nào phát hiện bọn hắn, kết quả xa như vậy lại bị Tịch Thiên Dạ phát hiện.

Kiếm khách cụt một tay và Huyết Ảnh nhân đều kinh hãi, sợ Tịch Thiên Dạ cũng luyện chế bọn hắn thành những xác chết quái dị người không ra người quỷ không ra quỷ kia.

"Tịch công tử, chúng ta chỉ là trốn ở trên đảo tránh hiểm không có ác ý gì, tuyệt đối xin đừng hiểu lầm."

Yết hầu Kiếm khách một tay hơi khô chát nói, Hồng Bảo thương hội cường thế như vậy đều bị Tịch Thiên Dạ thu phục hết rồi, hai người bọn họ không mạnh mẽ như người của Hồng Bảo thương hội, nếu như Tịch Thiên Dạ có ác ý gì, bọn hắn cơ bản không có đường sống.

Dù cho Huyết Ảnh nhân tự cao tự đại vô cùng sắc mặt cũng trắng bệch, trong mắt tràn đầy kiêng kị cùng e ngại.

"Hai người các ngươi sớm đã lén lén lút lút trốn trên thuyền, sẽ không có mục đích gì chứ?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Tịch công tử, mục tiêu của chúng ta xưa nay không phải là ngài mà là người của Hồng Bảo thương hội."

Kiếm khách một tay nói, hắn biết được trước mặt Tịch Thiên Dạ đừng cố sức nói láo, nếu không một khi bị vạch trần thì hậu quả khó lường.

"Nếu như ta đoán không sai thì các ngươi là vì vật này."

Tịch Thiên Dạ lấy Phá Cấm Pháp Mộc ra ngoài, cầm ở trong tay quơ quơ nói.

Kiếm khách một tay cùng Huyết Ảnh nhân đều là Thiên Vương cảnh cao thủ, không có việc gì sẽ không lén lén lút lút nhìn chằm chằm đám người Hồng Bảo thương hội kia, khẳng định có mưu đồ.

Hơn nửa lúc Cao Bỉnh Hùng lấy Phá Cấm Pháp Mộc ra, cảm xúc hai người rõ ràng đều kích động, cũng vì như thế mới bị hắn nhìn rõ phát hiện.

Mặt Kiếm khách một tay hơi biến sắc, không ngờ rằng khả năng quan sát của Tịch Thiên Dạ nhạy bén như thế.

"Không sai, mục tiêu của chúng ta là Phá Cấm Pháp Mộc, bất quá nếu rơi vào tay Tịch công tử thì chúng ta an tâm rồi, sẽ không có ý nghĩ xấu."

Kiếm khách một tay hơi trầm ngâm trực tiếp thừa nhận, trên thực tế hắn có thừa nhận hay không đều không ảnh hưởng gì, chẳng thà thoải mái thừa nhận.

"Xem ra các ngươi quả nhiên sớm biết trên người Hồng Bảo thương có Phá Cấm Pháp Mộc, nhưng các ngươi trăm phương ngàn kế mưu tính lâu như vậy, thật không có một chút ý nghĩ xấu sao?"

Tịch Thiên Dạ giống như cười mà không phải cười nói.

Kiếm khách một tay cùng Huyết Ảnh nhân nghe vậy sắc mặt xiết chặt, theo bản năng lui lại một bước sợ Tịch Thiên Dạ giết người diệt khẩu.

"Tịch công tử, chúng ta thật không có ý nghĩ xấu, trên thực tế cướp đoạt Phá Cấm Pháp Mộc cũng không phải là vì chúng ta, mà là mệnh lệnh của Vương gia.

Hơn nửa vương gia chỉ là để cho chúng ta ngăn cản người của Hồng Bảo thương hội mang theo Phá Cấm Pháp Mộc tới Yên Nhạc hoàng đô mà thôi, cũng không có nói nhất định phải cướp Phá Cấm Pháp Mộc."

Nhiệm vụ của hắn xem như đã hoàn thành, trong tình huống sinh mệnh đang bị uy hiếp nên không cần giấu diếm sự thật.

Kiếm khách một tay nghe vậy thì đuôi lông mày cau lại, không ngờ Huyết Ảnh nhân lại có thể nói vương gia ra, người của Cổ Ma tộc quả nhiên không thể tin tưởng.

"Người của Hồng Bảo thương hội vì sao muốn mang Phá Cấm Pháp Mộc đến Yên Nhạc hoàng đô?"

Con ngươi của Tô Hàm Hương co rụt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Huyết Ảnh nhân, làm Yên Nhạc công chúa lánh nạn bên ngoài nên tình báo có liên quan tới Yên Nhạc hoàng đô nàng đương nhiên vô cùng để bụng.

Hơn nữa Phá Cấm Pháp Mộc chính là kỳ vật hiếm thấy trên đời, Hồng Bảo thương hội gặp nhiều trắc trở như thế mang Phá Cấm Pháp Mộc đến Yên Nhạc hoàng đô chắc chắn có mục đích rất lớn.

"Ôi! Bọn hắn có thể làm gì, chẳng qua là ham bảo vật của Yên Nhạc hoàng tộc mà thôi. Vài vị có lẽ không biết được, Hồng Bảo thương hội mặt ngoài chỉ là một cái thương hội, nhưng sau lưng lại làm làm việc cho Trụ Sơn bộ lạc, lần này Trụ Sơn đại vương bí mật lệnh cho Hồng Bảo thương hội mang Phá Cấm Pháp Mộc đi Yên Nhạc hoàng đô, mục đích chính là vì phá cấm chế thượng cổ bên trong hoàng lăng tổ mộ của Yên Nhạc hoàng tộc"

Huyết Ảnh nhân cười lạnh nói.

"Cái gì!"

Tô Hàm Hương thân thể run rẩy, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Người của Trụ Sơn bộ lạc thật ác độc, hoàng lăng tổ mộ bọn họ cũng không buông tha!

"Truyền thuyết rằng trong hoàng lăng tổ mộ của Yên Nhạc bộ lạc chôn giấu hàng loạt bảo vật quý giá, có thể bằng một nửa của cải của Yên Nhạc bộ lạc. Bất quá hoàng lăng tổ mộ của Yên Nhạc bộ lạc khá tinh xảo, chẳng những vị trí địa lý đặc biệt, mà còn có cấm chế thượng cổ bảo vệ. Trụ sơn đại vương phái hai tên Thánh Thiên vương cấp độ cao thủ ra tay tiến công ba ngày ba đêm đều không phá được cấm chế thượng cổ bên trong hoàng lăng tổ mộ."

"Bất quá, những cấm trận thượng cổ mặc dù mạnh mẽ, có lịch sử lâu đời và sâu xa nhưng cũng không hoàn chỉnh. Nếu có Phá Cấm Pháp Mộc thì chỉ cần phái một tông sư trận pháp Tháng Thiên Vương ra là có thể phá những cấm trận thượng cổ kia."

Huyết Ảnh nhân thản nhiên nói.

"Vương gia sau lưng các ngươi cống hiến sức lực là người phương nào, hắn vì sao muốn các ngươi ngăn cản người của Hồng Bảo thương hội?"

Tô Hàm Hương lạnh lùng nói.

"Không phải cống hiến sức lực, chỉ là hợp tác mà thôi. Còn người gọi là vương gia, chính là Khang vương Tô Hoành Nghiệp của Yên Nhạc bộ lạc."

Huyết Ảnh nhân thản nhiên nói, hắn chính là tinh anh của Ma tộc chiến sĩ sao lại cống hiến sức lực cho vương gia một bộ tộc dã man.

"Khang vương Tô Hoành Nghiệp!"

Tô Hàm Hương nghe vậy trong lòng run lên, Tô Hoành Nghiệp chính là Tam thúc của nàng! Lão không chết mà lại dẫn theo Yên Nhạc tộc nhân trong bộ lạc chống lại xâm lấn Trụ Sơn bộ lạc.

Khang vương!

Tần Tâm Duyệt cùng Điền Bộ Nguyên nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ vui mừng.

Sau khi biết việc này, thì trong lòng Tô Hàm Hương hơi nhẹ nhàng thở ra, nói như thế, tình trạng không như trong tưởng tượng của nàng bết bát như vậy.

"Tiểu thư biết Khang vương?"

Ánh mắt Kiếm khách một tay nhìn chằm chằm Tô Hàm Hương, trong mắt có tia hoài nghi.

Nói đến tình trạng của Yên Nhạc bộ lạc, cảm xúc của nàng rõ ràng có chút khác biệt, hoặc nói là rất quan tâm và kích động.

Hơn nữa, hắn xem xét tỉ mỉ nàng lúc này, trong lòng vẫn có một cảm giác quen thuộc tựa hồ đã từng thấy qua.

"Ta chính là trưởng nữ của Yên Nhạc hoàng đế, Tô Hàm Hương!"

Tô Hàm Hương thở sâu không tiếp tục giấu diếm thân phận của mình mà lấy mạng che mặt xuống.

Một khuôn mặt chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn xuất hiện ở trước mặt mọi người.

"Công chúa! Ngươi chính là trưởng công chúa."

Kiếm khách một tay đầy vẻ vui mừng, ngoài ý muốn nhìn nữ nhân trước mắt, khó trách hắn luôn có cảm giác nhìn quen mắt, Hàm Hương công chúa chính là minh châu xinh đẹp nhất Yên Nhạc, hắn đã may mắn được gặp một lần.

"Nữ tử thật xinh đẹp! Chẳng lẽ cô chính là đệ nhất mỹ nữ nhân tộc trong truyền thuyết Tô Hàm Hương sao? Quả nhiên danh bất hư truyền."

Huyết Ảnh nhân trừng tròng mắt, nhịn không được cảm thán nói. Cho dù ở bên ngoài đại thế giới cũng rất khó tìm ra nữ tử xinh đẹp như vậy.

"Thuộc hạ Tất Khánh bái kiến công chúa điện hạ."

Kiếm khách một tay Tất Khánh rất cung kính khom lưng hành lễ, ánh mắt nhìn Tô Hàm Hương tràn đầy vui sướng.

Trời có mắt rồi! Cuối cùng xuất hiện một tin tức tốt.

Hàm Hương công chúa là minh châu của bộ lạc, biểu tượng Yên Nhạc hoàng tộc.

Nàng không xảy ra chuyện gì thì Yên Nhạc bộ lạc có cơ hội quật khởi một lần nữa.


Trang 434# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất