Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 868: Khô Vinh Tà Trượng

Chương 868: Khô Vinh Tà Trượng




" Nhưng làm sao?"

Huyết Ảnh nhân Mạc Cổ Trát không nhịn được mà hỏi.

Những người khác cũng lần lượt đổ dồn ánh mắt về phía Hổ Tam Âm, rốt cuộc cũng tìm ra được lối thoát nhưng Hổ Tam Âm lại thừa nước đục thả câu khiến ai nấy đều chịu không được.

"Nhưng có một nhân vật vô cùng khủng bố đang thủ sẵn ở đó, các ngươi căn bản là không có cách nào sống sót mà xông qua nơi đó được."

Hổ Tam Âm thản nhiên nói

"Vô cùng kinh khủng? Chẳng lẽ ngay cả Tịch đại nhân cũng không thể chiến thắng được sao?"

Tất Khánh ngạc nhiên nói.

Theo hắn thấy, bây giờ cho dù Nguyên Long Huyền Linh Quy có chắn tại vị trí tuyết điểm không gian sợ là Tịch Thiên Dạ cũng không xem ra gì.

"Dù cho chủ nhân có ra tay, e là cũng không được... Còn các ngươi, đi chính là tự tìm đến cái chết."

Hổ Tam Âm thản nhiên nói.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người như hít phải một ngụm khí lạnh, rốt cuộc là nhân vật nào đang tồn tại ở đó mà lại cường đại như thế, dù sao tất cả mọi người ở đây đều biết rõ rằng Tịch Thiên Dạ mạnh đến cỡ nào, chẳng lẽ cũng không có cách nào đối phó với hắn sao?

"Có chuyện gì cứ nói thẳng."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Tình huống phức tạp, đôi ba câu không thể nói rõ được, có lẽ người nên tự mình đến đó xem xét. Ngoài ra còn có liên quan đến nữ nhân mà đêm hôm đó chúng ta nhìn thấy."

Hổ Tam Âm nói.

"A!"

Trong đôi mắt Tịch Thiên Dạ xuất hiện vẻ khác lạ.

"Nữ nhân đêm hôm đó!"

Tô Hàm Hương cùng Tần Tâm Duyệt nghe thấy vậy như hít phải một ngụm khí lạnh.

Trong ký ức vẫn còn nguyên vẹn của hai người họ, hình ảnh nữ nhân khủng bố tuần hải kia thật kinh khủng và kì dị.

Nếu quả thật chính là một nữ nhân chắn bên trên tuyết điểm không gian thì bọn hắn thật không có cách nào xông ra.

"Nữ nhân gì vậy?"

Tất Khánh cùng Mạc Cổ Trát nghe vậy đều sững sờ, rõ ràng bọn hắn chưa từng gặp qua hình ảnh nữ nhân thần bí tuần hải kia.

"Nói ra rất dài dòng, Tịch công tử, làm sao bây giờ?"

Tô Hàm Hương nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, trong tất cả mọi người ở đây, rõ ràng chỉ có hắn mới có thể quyết định.

"Các ngươi tiếp tục ở lại trên đảo tu luyện, không được bước ra khỏi hòn đảo này nửa bước. Còn những chuyện khác cứ giao cho ta là được."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Nói xong hắn liền nhảy lên trên lưng Hổ Tam Âm hóa thành một vòng hắc quang bay về hướng biển cả.

"Có gì đó cổ quái, bây giờ ngươi có thể nói thẳng."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Chủ nhân, có lẽ lần trước người cũng đã nhận ra, nữ nhân kia chính là Thải Lân công chúa?"

Hổ Tam Âm nói

Hắn hộ tống Tịch Thiên Dạ tham gia Long quả đại hội đương nhiên nhận biết được Thải Lân công chúa.

Đêm hôm đó ngay cả hắn cũng nhận ra, không có lý do gì Tịch Thiên Dạ nhận không ra.

"Nàng thế nào?"

Tịch Thiên Dạ nghe vậy khẽ gật đầu.

Thải Lân công chúa vì sao xuất hiện tại kỳ hải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì hắn không thể nào biết được.

"Nàng hiện tại có vấn đề, hơn nữa lại vấn đề rất lớn."

Hổ Tam Âm nghiêm trọng nói.

"Nói thừa."

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói, chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra Thải Lân công chúa trạng thái không bình thường.

"Nàng đang ở đâu?"

Tịch Thiên Dạ hỏi.

"Thần vẫn chi địa, đó là nơi thần linh của U Minh tộc cùng thần linh của Tinh Linh tộc ngã xuống."

Ánh Hổ Tam Âm nghiêm trọng nói.

Sở dĩ sinh linh kỳ hải tuyệt diệt là vì hai vị Thần Linh đã ngã xuống ở nơi đây. Thần vẫn chi địa là nơi vô cùng hung hiểm.

"A! Nơi đó có thần thi tồn tại?"

Tịch Thiên Dạ trong mắt xuất hiện một tia hứng thú.

"Không có! Đã qua mấy chục vạn năm, không có ngoại lực bảo hộ thì thần thi sớm đã biến thành xương khô."

Hổ Tam Âm lắc lắc đầu nói.

Dù cho có là thần linh thì thi thể cũng không có khả năng vĩnh hằng bất hủ trước sức mạnh của thời gian.

Sau bảy canh giờ, Hổ Tam Âm đưa Tịch Thiên Dạ vượt qua tầng tầng hải vực xuất hiện trên một hải đảo vô cùng hoang vu.

Hải đảo trước mắt vô cùng to lớn, quả thực chính là một lục địa đường kính mấy trăm vạn dặm.

"Thải Lân công chúa đang ở trên đảo, ta vừa tới đã gặp phải nàng, suýt chút nữa không còn sống sót mà chạy ra ngoài."

Hổ Tam Âm nhìn hòn đảo to lớn kia mà lòng vẫn còn sợ hãi nói. Nếu không phải hắn có nhiều thủ đoạn, năng lực bảo mệnh mạnh thì rất có thể đã nằm trong tay nữ nhân kia.

"Nàng rất mạnh sao?"

Tịch Thiên Dạ nhiều hứng thú nói.

"Rất mạnh! Có lẽ bên trong kỳ hải thì nàng thuộc về sự tồn tại vô địch."

Hổ Tam Âm trầm trọng nói.

"Ồ?"

Tịch Thiên Dạ hơi bất ngờ, chữ vô địch thế mà phát ra từ miệng Hổ Tam Âm m, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì với Thải Lân công chúa mà lại có biến hóa lớn như vậy.

"Ngươi đi xem ắt sẽ hiểu."

Nói xong Hổ Tam Âm phóng lên tận trời mang theo Tịch Thiên Dạ xông lên cửu tiêu, ẩn giấu ở trong tầng mây.

Rõ ràng hắn không dám bước chân vào hòn đảo.

Có thể nói đã bị Thải Lân công chúa dọa cho sợ rồi.

"Ngươi nhìn bên kia xem."

Hổ Tam Âm duỗi móng vuốt ra chỉ đạo.

"Ồ! Hài cốt Hai vị Thần Linh."

Tịch Thiên Dạ nhìn về hướng mà Hổ Tam Âm đang chỉ, bên kia chính là từng dãy núi cao san sát nhau liên miên bất tuyệt, giống như Thập Vạn đại sơn tầng tầng lớp lớp, nhưng nếu nhìn kỹ liền có thể phát hiện ra những ngọn núi đang kết nối với nhau kia, đường nét giống như là hài cốt của một sinh linh.

Chỉ có hài cốt thần linh mới khổng lồ như thế này, dài vạn dặm trên mặt đất.

Hơn nữa từ trên cao nhìn xuống, không chỉ có một vị thần linh mà là hài cốt của hai vị Thần Linh.

"Hài cốt mục nát quá nghiêm trọng không khác gì hoá thạch cổ lão, không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hổ Tam Âm nghe vậy dở khóc dở cười, ngay thời khắc này mà Tịch Thiên Dạ vẫn còn có thể nghiên cứu hai cái cỗ hài cốt thần linh kia rốt cuộc có phải là bảo vật hay không.

"Chủ nhân, ngươi nhìn kỹ bên trái xương sọ vị Thần Linh kia..."

Hổ Tam Âm cười khổ nói.

"Ta thấy được."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên đáp.

Kỳ thật căn bản không cần Hổ Tam Âm nhiều lời, hắn vừa mới quét mắt một vòng đã hiểu đại khái tình huống như thế nào.

"Đường đường là Hải tộc Thải Lân công chúa, thế mà lại bị một thanh tà khí khống chế."

Tịch Thiên Dạ tự nhủ.

"Không sai, thanh tà khí này gọi là Khô Vinh tà trượng, ta từng nhìn thấy qua nó trong tay một vị thần linh của U Minh tộc, không ngờ rằng U Minh tộc thần linh chết ở chỗ này lại chính là cố nhân."

Hổ Tam Âm hơi than thở nói.

Cố nhân ngày xưa đã chết, thế mà hắn vẫn còn sống sót, như thế cũng không tính là quá bi thảm.

"Thanh Khô Vinh tà trượng này cũng có vấn đề, dường như dung hợp sức mạnh nguyên bản của hai vị thần linh, có chút thú vị."

Tịch Thiên Dạ đưa mắt nhìn về bên trái đầu hài cốt thần linh, chỉ thấy đầu cái hài cốt thần linh cắm một cây pháp trượng màu đỏ như máu, thanh pháp trượng kia không biết do cây cối, rễ cây gì luyện chế thành, tầng ngoài lưu động huyết quang đỏ tươi.

"Thanh Khô Vinh tà trượng này đã không còn là Khô Vinh tà trượng như đã từng, Khô Vinh tà trượng khống chế thì Thải Lân công chúa sẽ chỉ càng đáng sợ hơn. Có lẽ còn có thể xông ra khỏi đây tổn hại sinh linh bên ngoài."

Hổ Tam Âm gật đầu nói.

"Có ý tứ, ta đã phần nào hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Quay về trước đã, việc này cần bàn bạc kỹ hơn."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Chủ nhân có biện pháp sao?"

Hổ Tam Âm nghe vậy vui vẻ, hắn gặp phải tình huống này có thể nói không có biện pháp nào. Suy cho cùng Thải Lân công chúa bị Khô Vinh tà trượng khống chế có thể xưng là chủ nhân bên trong vùng kỳ hải này.

"Trở về rồi hãy nói."

Tịch Thiên Dạ gật đầu nói.

Ngay lúc Hổ Tam Âm quay người chuẩn bị rời đi thì thanh Khô Vinh tà trượng cắm ở xương đầu vị thần linh kia đột nhiên khẽ run lên phát ra một âm thanh thật quỷ dị.

"Người nào!"

Thải Lân công chúa khoanh chân ngồi trước mặt khô vinh tà trượng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hai người Tịch Thiên Dạ.


Trang 435# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất