Chương 885: Điền Thị Nhất Tộc
"Một thiếu gia ăn chơi lại có Thiên Vương tùy thân bảo hộ, lai lịch xem ra khác người."
Sắc mặt Tần Tâm Duyệt khó coi nhìn bóng lưng thanh niên trang phục xa hoa kia, nếu không phải có một vị Thiên Vương ở bên cạnh bảo vệ thì nàng sẽ lập tức sẽ giáo huấn hắn thật tốt.
Tô Hàm Hương hơi khẽ cau mày, trong mắt tràn đầy sầu lo, Thu Cách Nhã đại bình nguyên hiện tại quả là hội tụ nhiều đầu trâu mặt ngựa, đồ vật gì xuất hiện trên đường đều rất kỳ quái.
"Cô nương, người kia không phải công tử quần áo lụa là bình thường, ngươi có biết chín bộ mười bảy tộc của nhân tộc của chúng ta? Vị công tử trang phục xa hoa trẻ tuổi kia là người của Điền thị nhất tộc trong mười bảy tộc.
Hơn nữa người này trong Điền thị nhất tộc có địa vị cực kỳ cao, tương lai có cơ hội kế thừa vị trí tộc chủ của Điền thị nhất tộc."
Một công tử khôi ngô vô cùng từ trong hành lang đi ra, người này tướng mạo khôi ngô, răng trắng môi hồng, tuổi tác cũng không lớn, trong tay vuốt vuốt một cái quạt xếp thoạt nhìn cà lơ phất phơ không chính phái lắm.
Cái gọi là chín bộ mười bảy tộc chính là hai mươi sáu tập đoàn thế lực cường đại nhất bên trong nhân tộc bộ lạc liên bang quốc.
Chín bộ chính là chín đại hoàng bộ, chính là trung tâm của bộ lạc liên bang quốc. Còn 17 tộc, cũng không đơn giản, đều là đại tộc thế gia cổ lão vô cùng và nội tình hùng hậu.
Thế lực mười bảy tộc mặc dù không bằng chín đại hoàng bộ nhưng cũng chênh lệch không nhiều.
Nếu như Yên Nhạc hoàng bộ bọn họ bị diệt vong thì rất có thể sẽ từ bên trong 17 tộc chọn lựa ra hoàng bộ mới để thay thế vị trí Yên Nhạc hoàng bộ.
"Điền thị nhất tộc! Chính là bộ tộc buồn nôn làm chủ việc buôn bán nô lệ kia trong mười bảy tộc?"
Sắc mặt Tần Tâm Duyệt khó coi, nàng không ngờ rằng lại có thể chọc người của thượng Điền thị nhất tộc.
"Không sai, cái tên kia gọi Điền Đông Hưng, chắt trai thứ ba của chủ tộc Điền thị, người này tham lam háo sắc ở toàn bộ bộ lạc liên bang quốc đều nổi tiếng xa gần. Nhưng người này ngoại trừ có chút mưu kế cùng chút thông minh ra, phương diện khác cũng rất bình thường, tu luyện kém vô cùng."
Thiếu niên áo trắng cười nói.
Bên trong mười bảy tộc, Điền thị nhất tộc không làm người khác ưa thích.
Bởi vì Điền thị nhất tộc chính là nhà buôn nô lệ lớn nhất trên đại lục, khống chế bảy thành mua bán nô lệ nhân tộc trở lên.
Hơn nữa bọn hắn vì muốn đạt được tài nguyên nô lệ không ngừng nên thường xuyên xuất hiện sau lưng ở giữa chiến tranh các bộ lạc cướp bốc nhân tộc, thậm chí buôn bán nô lệ đến Xi Man tộc, Tinh Linh tộc, thậm chí U Minh tộc.
Có thể nói nhân tộc hầu như không có người nào ưa thích bộ tộc Điền thị này, kẻ thù của bọn hắn trải rộng toàn bộ đại lục.
Nhưng Điền thị nhất tộc quá mạnh, mãi sừng sững không ngã hơn nữa vô cùng cường thịnh.
"Công tử dám trước mặt mọi người nói ra thân phận thiếu gia của Điền thị nhất tộc, không biết là người phương nào?"
Tô Hàm Hương thản nhiên nói.
"Ta chỉ là một một thư sinh nghèo vô cùng vô dụng mà thôi, không đáng nhắc tới, các ngươi gọi ta Trương công tử là được."
Thiếu niên áo trắng cười ha ha một tiếng, lắc lư quạt xếp trong tay khá tiêu sái. Hắn tiến lên hai ba bước quan sát tỉ mỉ Tô Hàm Hương bằng ánh mắt khá trực tiếp, không chút kiêng kị.
Đuôi lông mày Tô Hàm Hương cau lại, rõ ràng không thích người khác dò xét nàng trực tiếp như vậy.
"Trên thân tiểu thư phát ra mùi thơm thật đặc biệt, tại hạ có chút hiểu biết về nước hoa nhưng mà từ trước tới nay chưa từng gặp qua hương nước hoa có thể tản mát ra loại mùi này. "
Thiếu niên áo trắng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, tầm mắt nhìn Tô Hàm Hương không biết đang suy nghĩ gì.
"Đăng đồ tử!"
Tầm mắt Tô Hàm Hương băng lãnh, không để ý tới hắn nữa, cùng Tần Tâm Duyệt trực tiếp rời đi.
"Thú vị, ha ha. Rất thú vị."
Thiếu niên áo trắng vuốt vuốt quạt xếp trong tay, nhìn bóng lưng Tô Hàm Hương nghiền ngẫm cười.
"Công chúa, thật đáng hận, trước nay chưa người nào dám càn rỡ như vậy."
Tần Tâm Duyệt tức giận không nhịn nổi, nữ nhi các nàng hành tẩu bên ngoài luôn luôn bị một số ong bướm khi dễ.
"Không cần để ý, trước tiên tìm Tịch công tử nói chuyện chính sự đi."
Tô Hàm Hương lắc lắc đầu nói.
"Công tử vì sao không cho thần bắt hai cô nương kia, thần xem hai cô nương kia đều có chút bất phàm, hơn nữa căn cốt tốt hiếm thấy, đều là chuẩn tu vi Thiên Vương cảnh, nếu như bắt về nói không chừng có thể bồi dưỡng được hai nữ Thiên Vương xinh đẹp."
Lão giả áo đen Điền thị nhất tộc áo vừa cười vừa nói, Điền thị nhất tộc buôn bán nô lệ nên trông thấy một người kế tục tốt một chút thì không nhịn được muốn bắt đi thuần hóa thành nô lệ ngoan ngoãn nghe lời.
Hai nữ tử kia sao lại chỉ có một chút căn cốt, quả là hắn mấy trăm năm qua mới thấy người kế tục tốt nhất như vậy, nếu như có thể mang về bồi dưỡng quả là hai kho báu to lớn chờ khai thác.
"Hoàng tử điện hạ vừa tới Xương Trạch thành, không thể bởi vì việc của hai nữ tử làm trễ nãi việc yết kiến hoàng tử điện hạ."
Điền Đông Hưng thản nhiên nói.
Quan hệ tốt với Đốc Thường hoàng tử và liên quan đến việc tranh đoạt người kế thừa của hắn trong tộc, không thể có chút ngoài ý muốn và sơ suất nào.
"Nếu như hai nữ tử kia chạy trốn thì làm sao bây giờ."
Lao giả áo đen có chút lo lắng nói.
"Yên tâm đi, các nàng chạy không thoát."
Điền Đông Hưng lạnh lùng cười nói, người đã bị hắn nhìn trúng thì vận mệnh đã định trước.
Hắn đã âm thầm phái người tập trung vào nữ tử kia, chờ hắn tiếp kiến xong Đốc Thường hoàng tử liền dẫn người trực tiếp bắt hai người bọn họ.
Thâm chí cái gọi là chậm rãi chinh phục mỹ nhân, những cái đó đều là nói nhảm mà thôi.
Điền Đông Hưng hắn làm việc sao lại nhàm chán như vậy, trực tiếp trắng trợn cướp đoạt đơn giản hơn nhiều, nào có công phu kia đi tán gái lãng phí thời gian, hắn cũng không biết có thể cướp đoạt đi bao nhiêu nữ tử mỹ mạo như hoa.
Trong phòng Tịch Thiên Dạ, hắn gần như vừa mới ngồi xuống phơi nắng, Tô Hàm Hương cùng Tần Tâm Duyệt liền tới trước thăm hỏi.
"Tịch công tử, lần này đến đây ta có một chuyện muốn nhờ."
Tô Hàm Hương nhẹ nhàng làm lễ vạn phúc.
"Ngươi muốn ta chiếm lĩnh Xương Trạch thành?"
Tịch Thiên Dạ nhìn Tô Hàm Hương, nhàn nhạt cười nói.
"Tịch công tử mắt sáng như đuốc, tâm sự của Hàm Hương cũng không thể gạt được ngài."
Tô Hàm Hương khẽ gật đầu nói, nhưng việc này dường như không mặt ngoài đơn giản như vậy, dường như trong lời nói có hàm ý.
"Hàm Hương cô nương, chiếm lĩnh Xương Trạch thành không có vấn đề gì, nhưng không phải bây giờ."
Tịch Thiên Dạ nói.
"Vì sao?"
Tô Hàm Hương không hiểu nhìn Tịch Thiên Dạ.
Kỳ thật chiếm Xương Trạch thành, không phải nàng nhất thời quyết định mà là đã suy nghĩ cặn kẽ rồi.
Trụ Sơn bộ lạc chiếm giữ ở bến đò Xương Trạch, từ đó tiến vào cửa chính Thu Cách Nhã đại bình nguyên.
Điều quân đội điều Thu Cách Nhã đại bình nguyên vận chuyển tài nguyên và của cải ra ngoài đều phải trung chuyển đi qua nơi này.
Nếu là bọn họ chiếm giữ Xương Trạch thành thì có thể ngăn chặn con đường của Trụ Sơn bộ lạc, làm bọn hắn không có cách nào tuỳ tiện điều hàng loạt quân đội vào Thu Cách Nhã đại bình nguyên, cũng không cách nào tiếp tế vật liệu quân nhu mau lẹ, tương đương với chặt đứt một tay của Trụ Sơn bộ lạc.
"Nguyên nhân bây giờ không thể nói."
Tịch Thiên Dạ thừa nước đục thả câu.
"Vậy có thể nói cho ta biết đại khái là bao lâu không?"
Tô Hàm Hương lo lắng nói.
Sớm ngày chiếm giữ Xương Trạch thành công, có thể ngăn được một ít đại quân của Trụ Sơn bộ lạc tiến vào Thu Cách Nhã đại bình nguyên, tài nguyên Thu Cách Nhã đại bình nguyên cũng có thể ít bị đưa ra ngoài. Hiện tại mỗi ngày đều có hàng loạt quân đội từ bến tàu Xương Trạch đạp vào mãnh đất phì nhiêu này.
Trang 444# 1