Chương 890: Khí Lực Rất Lớn
Một đoàn hư ảnh chẳng biết từ lúc nào đã từ hư hoá thực xuất hiện trước mặt mấy người Tô Hàm Hương, một thiếu niên áo trắng chậm rãi đi ra từ bên trong.
"Tịch công tử!"
"Tịch đại nhân!"
Tô Hàm Hương siết chặt nắm đấm, đúng như dự liệu của nàng, Tịch Thiên Dạ không thể nào không phát hiện ra nơi dị thường này.
Ánh mắt Tần Tâm Duyệt cùng Điền Bộ Nguyên cũng quá đỗi vui mừng nhìn bóng lưng Tịch Thiên Dạ, nhẹ nhàng thở hơi ra.
"Ngươi là người phương nào?"
Điền Đông Hưng nhìn Tịch Thiên Dạ đầy kinh hãi, Hắc thúc tu vi kinh hãi như vậy mà lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt người này.
Hình ảnh quỷ dị như vậy thật quá mức không bình thường, khiến cho hắn có chút không rét mà run.
"Thiếu gia cẩn thận, người này thật sự rất mạnh."
Lão giả áo đen che ngực, sắc mặt trắng bệch.
Tịch Thiên Dạ chỉ vừa nhìn hắn một cái liền khiến hắn trọng thương.
Thiếu niên đáng sợ như vậy, bọn hắn đương nhiên không thể chọc nổi.
Một bên khác, chỉ huy quân đội Trần Bách cũng bị khí thế ra sân của Tịch Thiên Dạ làm cho chấn trụ, lúc này liền sững sờ tại chỗ mà không dám hạ lệnh nã pháo.
"Tịch công tử, bọn họ đều là con buôn nô lệ, có ý đồ muốn bắt tiểu thư làm nữ nô."
Tần Tâm Duyệt vô cùng phẫn nộ tố cáo. Dám trắng trợn trực tiếp cướp đoạt nữ tử trên đường thật quá tùy ý làm bậy, không có vương pháp.
"Khà khà! Bắt làm nữ nô sao? Kích thích! Người trẻ tuổi làm việc quả nhiên lỗ mãng dốt nát. Có điều không thể không nói, ánh mắt của ngươi thật không tệ!"
Hổ Tam Âm ngồi xổm trên vai Tịch Thiên Dạ nghe vậy liền cười khà khà quái dị. Hổ Tam Âm cũng không phải thứ tốt gì, đã làm qua không ít sự tình thất đức, nhưng sau khi bị Tịch Thiên Dạ thuần phục thì tính cách bất thường của hắn cũng thu lại không ít.
"Giết đi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Hổ Tam Âm lúc này ngửa mặt lên trời, trong chớp mắt liền bay về hướng Điền Đông Hưng.
Giết người! Chính là chuyện hắn thích làm nhất.
"Dừng tay!"
Lão giả áo đen đang quỳ chân xuống đất liền ráng chống đỡ đứng lên ngăn cản trước mặt Hổ Tam Âm.
"Sâu kiến mà cũng dám ngăn cản Hổ gia ta."
Hổ Tam Âm đến nhìn cũng không thèm liếc mắt lão giả áo đen, lưu quang lóe lên liền đánh bay hắn ra ngoài, lão căn bản không phải địch thủ của hắn.
Trong khoảnh khắc, Hổ Tam Âm liền xuất hiện tại vùng trời của Điền Đông Hưng, một vuốt hổ nhô ra trực tiếp chộp tới đầu của hắn.
"Đại nhân tha mạng!"
Điền Đông Hưng sợ choáng váng, cả người run rẩy kịch liệt, mặt không còn chút máu.
Hắn không hề nghĩ tới, chỉ bắt có hai nữ tử mà cuối cùng lại náo loạn như vậy. Một tên cao thủ Thiên Vương cảnh bảo hộ hắn mà vẫn không thể bảo vệ được an toàn cho hắn.
Hắn không muốn chết!
Thân phận hắn tôn quý như vậy, há lại cam tâm chết.
"Dừng tay! Sao lại dám gây rối bên trong Xương Trạch thành."
Đang lúc Điền Đông Hưng sắp bị đánh chết thì một đoàn lưu quang phủ đệ bay ra từ trong trung tâm Xương Trạch thành, trong chốc lát liền xẹt qua bầu trời.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, một nam tử trung niên khôi ngô đột nhiên hiện ra, sau đó một tung một quyền đánh vào vuốt hổ của Hổ Tam Âm. Lực lượng vô cùng kinh khủng liền khiến Hổ Tam Âm bị đánh bay ra ngoài.
"Uyên Danh thành chủ!"
Điền Đông Hưng trông thấy nam tử trung niên suất hiện thì vô cùng vui mừng, suýt nữa quỳ xuống, trái tim run rẫy kịch liệt vẫn chưa thể lấy lại sức.
"Thiên Vương Đại Giả!"
Hổ Tam Âm bị người trung niên khôi ngô đánh bay, trong mắt cũng có chút ngưng trọng. Trung niên kia rõ ràng không phải Thiên Vương phổ thông mà là một tên Thiên Vương Đại Giả hiếm thấy.
"Lại có Thiên Vương cảnh hoang thú bị nhân loại thuần phục."
Nam tử trung niên khôi ngô kia cũng hơi kinh ngạc nhìn Hổ Tam Âm. Thuần thú sư có thể thuần hóa Thiên Vương hoang thú trên đại lục chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa đầu hổ quái điểu trước mắt đều mạnh hơn nhiều so với cao thủ Thiên Vương cảnh phổ thông.
"Bái kiến thành chủ đại nhân!"
Quân sĩ xung quanh Xương Trạch thành trông thấy người trung niên liền quỳ xuống lạy, trong mắt tràn đầy nóng bỏng cùng sùng kính.
Rõ ràng, người trung niên khôi ngô kia chính là thành chủ Xương Trạch thành, tên là Trần Uyên Danh, chính là một tên tu vi Thiên Vương Đại Giả cực kỳ đáng sợ.
Hắn tại Xương Trạch thành liền như một cây định hải thần châm, vững vàng nắm giữ hậu phương mà Trụ Sơn bộ lạc xâm lấn đại bình nguyên Thu Cách Nhã. Bởi vậy hoàng đế của Trụ Sơn bộ lạc rất coi trọng hắn.
"Mấy người các ngươi vì sao lại gây rối bên trong Xương Trạch thành? Lại tự dưng công kích công tử của Điền thị nhất thành."
Trần Uyên Danh sau khi xuất hiện liền lạnh lùng nhìn đám người Tịch Thiên Dạ, từ sau khi hắn tiếp quản Xương Trạch thành đến nay, vẫn chưa có người nào dám gây chuyện trên địa bàn của hắn.
"Ngươi nên hỏi một chút, ngươi bảo vệ công tử của Điền thị nhất tộc, không chút kiêng kỵ trắng trợn cướp đoạt dân nữ bên trong Xương Trạch thành, vậy thì có xúc phạm luật pháp hay không? Ngươi làm thành chủ vậy có trách nhiệm truy nã quy án với hắn không vậy?"
Tô Hàm Hương lạnh lùng nói.
"Điền công tử, nàng ta nói là thật sao?"
Trần Uyên Danh nhìn về phía Điền Đông Hưng.
"Nói bậy bạ! Bản công tử luôn minh bạch rõ ràng, há lại làm ra sự tình trắng trợn cướp đoạt dân nữ như vậy, bọn hắn có ác ý vu oan cho bản công tử."
Điền Đông Hưng mặt cười lạnh thề thốt phủ nhận, có chỗ dựa là Trần Uyên Danh ra mặt nên hắn liền cứng rắn.
"A! Thì ra là chính các ngươi vu oan hãm hại Điền công tử, đơn giản vô sỉ cực điểm. Người đâu, bắt bọn hắn hỏi tội cho ta!"
Trần Uyên Danh nghe vậy liền vung tay chuẩn bị bắt người, cho dù lời nói của Điền Đông Hưng có phải hay không.
"Các ngươi…."
Tần Tâm Duyệt tức giận suýt chút nổ tung, Trần Uyên Danh xử án như thế cũng thật quá thiên vị.
Nàng cũng không hi vọng thành chủ Xương Trạch thành sẽ đứng về phía bọn hắn, nhưng ít ra cũng phải đẹp mắt một chút, không hỏi rõ ràng liền kết luận bắt người, vậy thì không phải quan phủ cùng Điền Đông Hưng chính là cùng một bọn sao?
Những quân sĩ phổ thông kia tự nhiên cũng không có khả năng đi bắt Tịch Thiên Dạ bọn họ, cho nên sau khi dứt lời, Trần Uyên Danh liền tự mình động thủ.
Trước khi tới đây bọn hắn đã nhận đượng mệnh lệnh của Hoàng tử, nhất định phải truy nã quy án toàn bộ những người trước mắt này.
Trần Uyên Danh là Thiên Vương Đại Giả nên vô cùng tự tin, nhìn Tịch Thiên Dạ trẻ tuổi nên từ nội tâm bên trong liền sẽ theo bản năng cho rằng sẽ không mạnh bằng chính mình.
Hắn bước ra một bước, trực tiếp tấn công tới Tịch Thiên Dạ.
Trong chừng đó người thì thiếu niên áo trắng là cường dại nhất, vậy chỉ cần thu thập hắn thì những người khác sẽ dễ xử lí hơn.
Nhưng Trần Uyên Danh làm thế nào cũng không ngờ rằng, chỉ mới vừa va chạm cùng Tịch Thiên Dạ liền trực tiếp bị Tịch Thiên dạ một tay đánh bay ra ngoài đụng nát hai mươi tòa đại lâu mới dừng lại.
Cái gì!
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, kinh ngạc nhìn Tịch Thiên Dạ.
Thành chủ Trần Uyên Danh của Xương Trạch thành thế mà lại bị một người thiếu niên đánh bay.
"Khí lực thật là lớn!"
Trần Uyên Danh bay ra từ trong phế tích, mặt đầy kinh ngạc nhìn Tịch Thiên Dạ. Man lực vừa mới bạo phát ra trên người Tịch Thiên Dạ cơ hồ mạnh hơn so với hầu hết Thiên Vương Đại Giả.
"Xương Trạch thành chủ, xem ra ngươi muốn tìm cái chết rồi!"
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, mặt không thay đổi nhìn Trần Uyên Danh.
Hắn vốn không muốn bùng nổ mâu thuẫn sớm như vậy với Xương Trạch thành, dù sao ba ngày sau cũng có một nhóm vật tư khổng lồ vận tải tới, nếu hắn sớm chiếm cứ Xương Trạch thành thì đám vật tư kia khẳng định sẽ thay đổi tuyến đường, không thể tiếp tục vận chuyển đến nơi này.
Trang 446# 2