Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 891: Tự Tin

Chương 891: Tự Tin




Trần Uyên Danh giậm chân quay về, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ có mấy phần trịnh trọng, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

Hắn luôn tự cao tự đại, nhìn thấy Tịch Thiên Dạ chỉ là một người trẻ tuổi nên trong mắt liền có mấy phần khinh thị.

Dù sao tuổi trẻ thiên tài không có nghĩa là cường giả chân chính, bọn hắn có thiên phú cùng tu vi cao nhưng trong lúc chiến đấu chưa hẳn có thể phát huy ra mấy phần lực lượng.

"Ta nhìn ngươi có vẻ chưa đầy ba trăm tuổi, tuổi trẻ mà đã có tu vi như vậy. Nhìn toàn bộ đại lục, bao gồm cả Tinh Linh tộc cùng Xi Man tộc sợ là cũng tìm không ra được mấy người."

Trần Uyên Danh nhàn nhạt nhìn Tịch Thiên Dạ, hắn tương đối hiếu kỳ thiếu niên trước mắt rốt cuộc thuộc gia tộc nào mà lại có thể nuôi dưỡng được thiên tài kinh diễm như vậy.

Không chỉ Trần Uyên Danh mà những người khác cũng bị thực lực của Tịch Thiên Dạ làm cho khiếp sợ, trẻ tuổi như vậy mà đã có lực lượng đáng sợ thế kia thật là quá hiếm thấy.

"Thành chủ hung sư động đến bọn ta, chính là để nói những lời này sao?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Điền thị nhất tộc thế mà lại cùng phe với thế lực quan địa phương của Xương Trạch thành, khiến hắn cũng không ngờ tới.

Bằng không hắn có lẽ sẽ tạm thời buông tha cho cái mạng nhỏ của Điền Đông Hưng, chờ sau khi đám tư vật kia được vận chuyển đến thì lại trừng trị hắn.

"Người trẻ tuổi, sức chiến đấu cùng man lực là hai khái niệm khác nhau, chẳng lẽ ngươi cho rằng có một thân man lực liền có thể chiến thắng bản tọa hay sao?"

Trần Uyên Danh không quen nhìn Tịch Thiên Dạ cao ngạo nên muốn áp chế khí diễm của Tịch Thiên Dạ xuống, một cỗ khí thế thôn sơn hà không ngừng bao phủ ra.

"Xem ra ngươi hết sức tự tin."

Tịch Thiên Dạ cười lạnh bước ra một bước, lưu quang trên người lưu lại thành một đoàn tàn ảnh, hắn vượt qua hư không liền xuất hiện trước mặt Trần Uyên Danh.

Tịch Thiên Dạ đánh ra một quyền mang theo lực lượng vô tận, trong khoảnh khắc liền nổ tung trong hư không.

"Nếu chỉ có sức mạnh thì không đủ, bản tọa tu luyện Thiên Vương đại thuật đã đạt đến đại thành thượng phẩm, có thể tùy ý phá được man lực của ngươi."

Trần Uyên Danh cười lạnh một tiếng, sau đó thi triển ra Thiên Vương đại thuật mà chính mình đã tu luyện hơn ngàn năm.

Một đoàn kim quang cự kiếm chui ra theo hư không, hung hăng đánh tới Tịch Thiên Dạ.

Tiếng vang thật lớn, kim quang cự kiếm kia thế mà lại bị Tịch Thiên Dạ đánh nát.

Sắc mặt Trần Uyên Danh tái đi, lực lượng chấn động đáng sợ đẩy hắn lên ngàn trượng, thậm chí chiến thể đã có chút bị thương.

"Làm sao có thể!"

Trong mắt Trần Uyên Danh tràn đầy kinh ngạc, hắn thi triển Thiên Vương đại thuật mạnh nhất cũng không thể địch lại người thiếu niên kia sao.

Thuật pháp mà hắn tu luyện có tiếng tăm lừng lẫy đến cả toàn Nhân tộc cũng đều biết, sau khi tu luyện đến Đại thành có thể trong nháy mắt đề cao uy lực lên gấp bảy lần.

Hơn nữa Thiên Vương đại thuật này hắn đã sớm lô hỏa thuần thanh, dù cho man lực của Tịch Thiên Dạ mạnh mẽ hơn hắn, nhưng sau khi hắn bộc phát ra sức chiến đấu hơn bảy lần thì không có lý do gì vẫn không thể địch lại.

"Nguyên nhân rất đơn giản, chính vì ngươi quá yếu cho nên thi triển thủ đoạn gì thì cũng uổng công thôi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hắn không hề thi triển ra uy lực bí pháp thần thông mạnh mẽ gì, vẻn vẹn chỉ là một quyền đơn giản nhưng thời điểm lực lượng đột phá đến cực hạn cũng có thể phá hết tất cả pháp của thiên hạ.

Cuối cùng là do Trần Uyên Danh quá yếu, căn bản không có tư cách giao thủ cùng hắn.

Dù sao thời điểm bên trong Kỳ Hải, Tịch Thiên Dạ đã có thể so sánh cùng Nguyên Long Huyền Linh Quy.

Trần Uyên Danh cũng chỉ là một tên Thiên Vương Đại Giả bình thường, nếu so sánh cùng Nguyên Long Huyền Linh Quy thì vẫn còn kém xa.

"Ta không tin."

Trần Uyên Danh hồn bay phách lạc, lại lần nữa rút kiếm hướng đến Tịch Thiên Dạ.

Trước mắt Tịch Thiên Dạ, hắn lại giống một tiểu hài tử trước mặt đại nhân vũ đao trực tiếp bị đánh bầm dập mặt mũi, dù cho có là chiến thể của Thiên Vương Đại Giả cũng có chút dấu hiệu tán loạn.

Điền Đông Hưng trợn mắt há mồm, hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng chỗ dựa Trần Uyên Danh của mình lại bị đánh thê thảm trong tay một thiếu niên như vậy.

Biểu lộ của Lão giả áo đen cũng cứng nhắc, trong mắt tràn đầy kinh sợ. Khó trách hắn vừa đứng trước mặt thiếu niên áo trắng đã không chịu được một kích, kẻ này mạnh không thể tưởng tượng nổi.

"Đủ rồi!"

Ngay lúc Trần Uyên Danh bị Tịch Thiên Dạ dùng một quyền đánh nằm rạp trên mặt đất, một thanh âm ẩn chứa tức giận bỗng nhiên vang lên.

Đốc Thường hoàng tử dẫn theo một đám hộ vệ xuất hiện bao vây tất cả mọi người.

Là Hoàng tử điện hạ như mặt trời ban trưa của Trụ Sơn bộ lạc nên vừa mới xuất hiện đã liền kinh người, lại có hơn mười tên Thiên Vương cảnh vây quanh hắn. Sợ là toàn bộ cao thủ Thiên Vương cảnh của Xương Trạch thành đều bị hắn triệu tập qua.

Bên tay trái Đốc Thường hoàng tử có một vị lão giả tóc trắng, khí tức của người này tĩnh mịch sâu như đầm nước, rất có thể lại là một tên Thiên Vương Đại Giả, nói không chừng là mạnh hơn so với Trần Uyên Danh.

"Tất cả mọi người nghe đây! Nội thành cấm chiến đấu nên hãy dừng hành vi chiến đấu lại. Một đám Thiên Vương công nhiên gây rối trên đường thì còn ra thể thống gì."

Đốc Thường hoàng tử lạnh lùng nói.

"Trần Uyên Danh, ngươi làm thành chủ lại lại tranh cường hiếu thắng với người trong thành, dám phá hỏng trị an bên trong thành, mau cho ta một lời giải thích hợp lý đi."

Đốc Thường hoàng tử lạnh lùng nhìn Trần Uyên Danh, có vài phần hung sư vấn tội.

"Bẩm hoàng tử điện hạ, bổn thành chủ nghe nói có người gây rối trong thành nên liền tự mình đến đây xem xét một tí, kết quả phát hiện có mấy người muốn mưu hại Điền Đông Hưng công tử của Điền thị nhất tộc cho nên mới ra tay ngăn tha."

Trần Uyên Danh hơi hành lễ nói. Hắn nói chuyện không kiêu ngạo không tự ti, là Thiên Vương Đại Giả nên vô cùng tôn quý, cho dù là trước mặt Hoàng tử cũng không cần khúm núm.

"Ồ! chính là các ngươi muốn mưu hại Điền Đông Hưng công tử?"

Đốc Thường hoàng tử đưa ánh mắt nhìn về phía mấy người Tô Hàm Hương.

"Đánh rắm! Chỉ cần liếc tròng mắt là ngươi có thể nhìn ra chính là Điền Đông Hưng nhiều lần tự tìm phiền phức, các ngươi chẳng lẽ đều có mắt như mù."

Tần Tâm Duyệt lạnh lùng nói. Nàng không ưa nhất chính là những người dối trá, dám làm không dám chịu, nói trắng thành đen.

"A! vậy theo ý các ngươi thì chính là sai lầm của Điền Đông Hưng công tử?"

Đốc Thường hoàng tử tiếp tục nói.

"Không sai! Tất cả đều là Điền Đông Hưng sai, thuộc hạ có thể làm chứng, Điền Đông Hưng mang theo gia phó trắng trợn cướp đoạt dân nữ tại Xương Trạch thành."

Đốc Thường hoàng tử vừa dứt lời, một tên tu sĩ Thiên Vương cảnh liền sau lưng hắn bước ra chỉ Điền Đông Hưng nói.

"Ngươi…."

Sắc mặt Điền Đông Hưng có chút thay đổi, người của Đốc Thường hoàng tử thế mà lại đứng ra tố cáo hắn, là ý gì chứ?

Không chỉ Điền Đông Hưng mà những người khác cũng đầy ngạc nhiên.

Điền Đông Hưng cùng quan phủ Xương Trạch thành rõ ràng là cùng một nhóm người, sao bây giờ lại có sự khác biệt rồi?

Điền Đông Hưng có ý muốn phát tác nhưng lại bị lão giả áo đen ngăn lại, toàn bộ tức giận đều giấu trong lòng.

"Cái gì! Điền Đông Hưng, ngươi thật to gan, lại dám trắng trợn cướp đoạt dân nữ trong lãnh địa Trụ Sơn bộ lạc. Mau bắt người của Điền thị nhất tộc lại cho ta, chờ xử lý."

Đốc Thường hoàng tử vùng tay lên, lúc này liền có lượng lớn quân sĩ lao ra trói Điền Đông Hưng lại.


Trang 447# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất