Chương 897: Loạn Thiên Hạ
Chiến đấu là cách dễ dàng nhất tăng phát quyền thuật, chiến đấu càng thêm kịch liệt thì quyền thuật của Tịch Thiên Dạ cũng dễ đạt đến đỉnh phong.
Trong mắt Càn Man Nhĩ đã tràn đầy kinh hoảng, hắn không có cách nào trốn thoát, những thuộc hạ kia cũng không cách nào trốn thoát, chỉ có thể bị động chiến đấu với Tịch Thiên Dạ liên tục cho đến chết.
Hắn không nghĩ tới thiếu niên áo trắng sẽ đáng sợ như thế, một khi bị Tịch Thiên Dạ tóm lại căn bản không có cơ hội thoát thân, quả thực không nằm trong kế hoạch lúc trước của bọn hắn.
"Kinh Đào tiên quyền chiêu thứ nhất-Kinh Đào Tương Khởi."
Lúc quyền thuật tăng đến đỉnh phong, cảm xúc trong lòng Tịch Thiên Dạ bùng nổ, Kinh Đào tiên quyền chiêu thứ nhất Kinh Đào Tương Khởi phát ra một cách tự nhiên.
Không biến hóa nhiều lắm, vẻn vẹn chỉ một quyền đơn giản.
Quyền thuật cuồn cuộn bao phủ, tại Mạc Lận Hà rộng lớn cày ra một khe nước sâu không thấy đáy, như là thiên mã sao băng đánh vào Càn Man Nhĩ.
Phanh!
Càn Man Nhĩ nổ tung thành một đoàn xương máu, kêu thảm cũng không kịp kêu lên một tiếng.
Lúc thi triển Kinh Đào tiên quyền chiêu thứ nhất ra, sức mạnh đã nhảy lên tới một cấp độ khác, dù cho Càn Man Nhĩ có thể phách cường đại vô cùng cũng ngăn không được.
Tịch Thiên Dạ thu quyền bình tĩnh đứng trên mặt nước, hai con ngươi trầm tư cảm ngộ được quyền thuật biến hóa.
Nhờ Càn Man Nhĩ bồi luyện, chiêu thứ nhất Kinh Đào tiên quyền hòa hợp thông suốt, hắn khá hài lòng.
Dù sao Tịch Thiên Dạ vẻn vẹn tu luyện hai ngày mà thôi, trong lịch sử sợ là đều không có người nhanh như vậy đã ngộ ra chiêu thứ nhất của Kinh Đào tiên quyền, huống chi bây giờ Tịch Thiên Dạ chỉ là tu vi Nguyên anh kỳ mà thôi.
Mặt khác năm người U Minh tộc trông thấy thủ lĩnh của mình bị đánh chết tại chỗ, sắc mặt từng người hoảng sợ tới cực điểm.
Thủ lĩnh mạnh mẽ như vậy bị giết chết, bọn hắn sao có đường sống.
Tịch Thiên Dạ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn trận chiến trên bầu trời, thản nhiên nói:
"Kết thúc đi."
Khoảng cách nơi này với Xương Trạch thành chỉ có hơn một ngàn dặm, nếu thời gian bọn họ chiến đấu quá lâu khẳng định sẽ kéo cao thủ của Xương Trạch thành đến.
Tịch Thiên Dạ vừa dứt lời, trên mặt nước Mạc Lận Hà cuốn lên một tầng sóng to gió lớn, hung hăng va đập vào năm tên cao thủ U Minh tộc.
Năm cao thủ U Minh tộc đối mặt với sóng to gió lớn ở trước mặt sức chống cự một chút cũng không có liền bị trọng thương, ngay sau đó ngũ đại thi khôi cùng nhau tiến lên đánh giết toàn bộ bọn hắn.
Mây đen tiêu tán, trận âm phong cũng không thấy tăm hơi, Tịch Thiên Dạ lần nữa thu ngũ đại thi khô vào. Chỉ có Tịch Thiên Dạ và Tinh Hi Thiến tỷ muội đang trợn mắt há mồm vẫn đứng thẳng trên mặt sông.
"Các ngươi đi đi, tin chắc Xương Trạch thành chẳng mấy chốc sẽ phái người đến đây thăm dò."
Tịch Thiên Dạ lướt sóng mà đi, chậm rãi đi về phía Xương Trạch thành, hắn không gọi Tinh Hi Thiến và Tinh La Khinh đi theo, bởi vì hắn biết được hai người sẽ không quay trở lại Xương Trạch thành.
"Tịch công tử, cám ơn ngươi."
Tinh Hi Thiến nhìn bóng lưng Tịch Thiên Dạ hô, trong đôi mắt có chút phức tạp.
"Sau này giữ tiểu thông minh lại, không phải ai cũng sẽ giúp các ngươi."
Thân ảnh Tịch Thiên Dạ biến mất ở trên mặt nước, nhưng thanh âm lại lúc ẩn lúc hiện truyền tới.
"Tịch công tử e là đã sớm nhìn ra ý đồ của chúng ta."
Tinh Hi Thiến khẽ thở dài.
"Hắn tu luyện quyền pháp trên Mạc Lận Hà, e rằng mục đích cũng là đang chờ chúng ta."
Tinh La Khinh rấy thông minh, lúc này liền hiểu ý tứ trong lời nói của Tịch Thiên Dạ. Sợ rằng lần thứ nhất U Minh tộc nhìn trộm cốt thuyền trước đây, Tịch Thiên Dạ đã biết được có liên quan đến các nàng, chỉ là cố ý không đâm thủng mà thôi.
"Đại ân của Tịch công tử, chúng ta ghi ở trong lòng, có cơ hội nhất định báo đáp."
Tinh Hi Thiến trịnh trọng nói.
"Đúng rồi! U Minh tộc mưu đồ toàn bộ thiên hạ, chúng ta nên nói trước cho Tịch công tử một tiếng đi, để hắn sớm chuẩn bị."
Tinh La Khinh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt trịnh trọng nói.
Bí mật lấy được từ U Minh tộc của nàng, không thể nói cho nhân tộc nhưng có thể thông báo trước cho bọn hắn.
Tịch công tử giúp Yên Nhạc hoàng bộ làm việc, dính đến gia quốc thiên hạ, xâm lấn U Minh tộc như vậy khẳng định sẽ dính đến hắn, nhất định phải sớm nói hắn biết mới được.
"Không cần đuổi theo, gửi truyền âm thánh phù cho hắn là được."
Tinh Hi Thiến thản nhiên nói.
Nói xong ngón tay điểm một chỉ, một viên quang phù liền bắn ra bay về phía Xương Trạch thành.
Còn các nàng, uy hiếp của U Minh tộc đã giải quyết, nhất định phải lập tức lên đường trở về Tinh Linh tộc, nếu không đợi người của U Minh tộc kịp phản ứng, sợ là sẽ lại giết các nàng.
Tịch Thiên Dạ vừa bước vào Xương Trạch thành, một viên quang phù từ bên ngoài bay tới, cuối cùng rơi vào trong tay hắn.
"U Minh tộc xâm lấn, ý đồ mưu đoạt thiên hạ."
Tịch Thiên Dạ xem nội dung phía trên quang phù, hơi lắc đầu. Hắn chỉ là khách qua đường của nơi này mà thôi, thế giới này thay đổi bất ngờ quả thực không liên quan lắm tới hắn, nhưng tin tức này có thể thông báo trước cho Tô Hàm Hương, có thể để nhân tộc chuẩn bị trước thật tốt cho trận chiến sắp tới.
Trong nhận thức Tịch Thiên Dạ, chủng tộc của thế giới này cũng không ít, mạnh nhất là U Minh tộc, chính là chủng tộc đệ nhất thế giới này.
Đứng thứ hai thì là Tinh Linh tộc cùng Xi Man tộc. Hai tộc cũng cường đại vô cùng, có Chí Tôn Vương cảnh tồn tại tọa trấn, truyền thuyết không chỉ một vị.
Còn nhân tộc thì thuộc về nhóm thứ ba, loại cường tộc ở thế giới này cũng thuộc thê đội thứ ba.
Bất quá cũng rất tương đồng với nhân tộc, có chừng tám chủng tộc có thể so sánh cùng nhân tộc, được xưng là chín đại cường tộc.
Phía dưới chín đại cường tộc còn có nhóm thứ tư, bất quá thực lực giữa các chủng tộc nhóm thứ tư có chênh lệch rất lớn và nhiều như rừng có hơn một trăm ba mươi chủng tộc.
Chân Mộc linh thổ có tình trạng phức tạp như vậy, U Minh tộc muốn nhất thống thiên hạ sợ là cũng không dễ dàng.
"Chủ nhân, Thủy Tương cung thật sự là một nơi tốt, ta giản lược dò xét một phen phát hiện bảo vật bên trong rất nhiều, còn rất nhiều đều là đám quan chức của Xương Trạch thành cất giữ bảo bối hiếm có ở đây."
Tịch Thiên Dạ vừa bước vào cửa phòng, Hổ Tam Âm từ trong phòng lao ra hưng phấn vô cùng nói.
Trong mấy ngày này Tịch Thiên Dạ tu luyện Kinh Đào tiên quyền thì mấy người chủ tớ Tô Hàm Hương đang cứu tế tù binh, Thải Lân công chúa bởi vì việc của Khô Vinh tà trượng nên một mực bế quan lĩnh hội, chỉ có Hổ Tam Âm và Liệt Diễm Hùng Sư Vươngncả ngày không có việc gì nên ở trong Thủy Tương cung lén lút nhòm ngó nơi cất kho báu.
Thủy Tương cung không chỉ là nơi xa hoa nhất mà người giàu sinh sống, nó cũng là một nơi cất giấu bảo vật của một số quan phủ.
Tại bất kỳ một quốc gia nào cùng địa phương đều sẽ luôn luôn không thể thiếu tham quan, huống chi Xương Trạch thành đất đai phì nhiêu như thế.
Những quan viên kia tham ô giấu bảo vật ở trong Thủy Tinh cung, an toàn vững chắc lại có thể che giấu tai mắt người khác.
"Thật giàu đến chảy mỡ a, ta xuýt nhịn không được muốn lập tức đánh cướp Thủy Tương cung."
Hổ Tam Âm rất kích động nói, quả nhiên trên thế giới thì của cải của chiến tranh là món lãi kếch xù nhất, có lúc tưởng tượng cũng không tưởng tượng nổi.
"Chủ nhân, thật có rất rất nhiều bảo vật, kho báu đếm không hết, bảo bối đếm không hết."
Liệt Diễm Hùng Sư Vương cùng Nguyên Long Huyền Linh Quy cũng gật đầu liên tục tán đồng với lời nói của Hổ Tam Âm. Hai tên đó từ khi trộn lẫn với Hổ Tam Âm bắt đầu trở nên tham tài, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm túi đồ của người khác không ngừng.
Trang 450# 1