Chương 902: Lật Trời
"Hoàng tử điện hạ, vì sao ngài không trực tiếp bắt mấy tên giặc kia?"
Điền Đông Hưng tức giận căm phẫn nói, hận không thể lập tức bắt bọn Tịch Thiên Dạ sau đó thỏa thích tra tấn.
"Đồ đần độn! Bây giờ bắt bọn chúng, chẳng lẽ ngươi muốn phá hư buổi đấu giá lần này hay sao?"
Đốc Thường hoàng tử lườm Điền Đông Hưng, buổi đấu giá lần này liên quan đến việc rửa sạch số lượng lớn tài sản của hắn, ai dám phá hư thì hắn sẽ liều mạng với người đó.
Điền Đông Hưng chậm chạp không nói, bản thân là công tử Điền thị nhất tộc thế mà bị người khác quát lớn như thế, trong lòng đương nhiên rất phẫn nộ, nhưng hắn cũng không dám ở trước mặt Đốc Thường hoàng tử biểu hiện ra ngoài. Trong Xương Trạch thành thì Đốc Thường hoàng tử là Trời.
Nhưng hắn và Trần Uyên Danh đều rất kỳ quái, không ngờ rằng Đốc Thường hoàng tử sẽ để ý buổi đấu giá này, thế là bằng lòng nén giận lại.
"Hoàng tử điện hạ, mấy người kia chẳng lẽ là phản tặc mà ngài nói?"
Tiêu Trình nhàn nhạt mà hỏi.
"Không sai! Tiêu Trình tổng đầu, chúng ta tham gia buổi đấu giá trước, chờ buổi đấu giá kết thúc lại thu phục bọn chúng cũng không muộn."
Đốc Thường hoàng tử trước mặt Tiêu Trình, lập tức thay đổi tươi cười nói.
"Được! Đã như vậy, vậy cứ dựa theo lời hoàng tử điện hạ nói mà xử lý."
Tiêu Trình thản nhiên nói, không quan tâm mấy người Tịch Thiên Dạ nữa, một đám người trẻ tuổi không đáng để hắn cho vào mắt.
"Người bên Đốc Thường hoàng tử kia rất nguy hiểm, Tịch Thiên Dạ, ngươi chớ khinh thường."
Hai mắt Thải Lân công chúa híp lại nhàn nhạt nhìn bóng lưng Tiêu Trình nói.
Nguyên nhân bởi vì bị Khô Vinh pháp trượng xâm lấn, tu vi linh hồn của nàng so với Thiên Vương Đại Giả bình thường cao hơn rất nhiều.
Người trung niên bên cạnh Đốc Thường hoàng tử kia tạo cho nàng cảm giác hết sức nguy hiểm.
"Không sai, hắn rất mạnh."
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt gật đầu nói.
"Ngươi nói có cường giả đáng sợ như vậy bên cạnh Đốc Thường hoàng tử, thế mà vừa nãy hắn không trực tiếp bùng phát ra, có chút ngoài dự liệu."
Lão hổ cánh đen Hổ Tam Âm bày ra bộ dáng sờ cằm như có điều suy nghĩ nói.
Làm Ma Thần thú, hắn đương nhiên cũng có thể nhìn ra chút mánh khóe, bên cạnh Đốc Thường hoàng tử thì Trần Uyên Danh không tính là gì, người trung niên lạnh lùng kia chưa bao giờ thấy mới thật sự là đáng sợ.
"Bởi vì hắn không muốn phá hư buổi đấu giá này."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Vì cái gì?"
Hổ Tam Âm nghi ngờ nói.
"Ở buổi đấu giá này, chí ít sẽ có hơn phân nửa bảo vật đều là của Đốc Thường hoàng tử, ngươi nói hắn có thể không để ý?"
Tịch Thiên Dạ cười cười.
"Cái gì! Hắn từ đâu có nhiều bảo vật như vậy?"
Hổ Tam Âm trừng tròng mắt.
Một tên hoàng tử mà thôi, dù cho rất giàu có, nhưng cũng không thể giàu có đến mức như thế.
Buổi đấu giá lần này đều hấp dẫn quyền quý cùng phú thương các nơi nhân tộc tới, do đó có thể thấy bảo vật trong buổi đấu giá khổng lồ và trân quý cỡ nào.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy lại cười không nói.
Hổ Tam Âm hết sức thông minh, mặc dù Tịch Thiên Dạ không nói gì, nhưng với bản tính đen tối, lập tức đã suy bụng ta ra bụng người nguồn gốc các đồ vật đen tối kia.
Một hoàng tử bình thường, làm sao có nhiều của cải như vậy, nếu không bình thường, như vậy chỉ có một khả năng...
"Hắc hắc, thì ra là thế! Nghĩ không ra hắn là một tên trộm như thế, nếu để cho hắn đăng cơ làm hoàng đế, đoán chừng cũng là một người ngang ngược có giã tâm."
Hổ Tam Âm cười hắc hắc nói.
"Hắn không có cơ hội kia."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Không sai, hắn không có cơ hội kia."
Thải Lân công chúa cũng khẳng định nói.
Hổ Tam Âm cười quái dị, Đốc Thường hoàng tử nếu như biết được bảo vật mình nhọc nhằn khổ sở tham ô sẽ bị bọn hắn cướp, sợ rằng sẽ tức hộc máu.
Nếu Đốc Thường hoàng tử đã đến đây, như vậy Tịch Thiên Dạ không cần để buổi đấu giá này tiếp tực nữa, dù sao trong mắt Tịch Thiên Dạ, đồ vật trong buổi đấu giá, toàn bộ đều là của hắn.
Tịch Thiên Dạ từ chỗ ngồi đứng lên, sau đó đi đến đài đấu giá.
Giờ phút này người đấu giá đang đấu giá chính là một bảo thạch màu xanh lam, bảo thạch kia rực rỡ loá mắt, vừa xuất hiện liền tản mát ra một khi tức thuộc tính thủy thuần túy vô cùng bao phủ toàn bộ Thủy Tương cung, bất luận tu sĩ thuộc tính Thủy bị khí tức kia chui vào trong cơ thể đều sẽ phát hiện thể chất của mình đang phát sinh thoái biến.
Chí bảo!
Chí bảo thuộc tính Thủy!
Trong lúc nhất thời tầm mắt tất cả mọi người nhìn chằm chằm bảo thạch xanh biếc kia đều nóng rực vô cùng.
Thải Lân công chúa đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, mục tiêu của nàng đúng là viên bảo thạch này, nàng nhất định phải có được vật này.
"Gia chủ, vật kia xuất hiện rồi."
Lão nô áo xám tiến đến bên tai người trung niên kia, nhẹ giọng nói.
"Tốt! Lại có người có mắt như mù có thể lấy vật này ra đấu giá, quả là trời cũng giúp ta."
Tầm mắt Trương Cát Tượng nóng vô cùng, vật kia chính là kỳ vật trong truyền thuyết, cũng khó trách chủ nhân của nó không biết được sự quý giá của nó. Hắn nếu như có thể lấy được vật này, không thể nói trước có thể đột phá thành Thánh Thiên Vương cảnh, thỏa mãn ước mơ lớn nhất đời này của hắn.
Không chỉ Trương Cát Tượng để mắt tới bảo thạch xanh biếc này còn có mấy vị đại lão khác, bọn hắn tài lực vô cùng, thế lực cùng với thực lực đều vô cùng đáng sợ.
Như Đại Thân vương Trần Cửu Phụng của Thương Lận hoàng bộ, người này ở Thương Lận hoàng bộ quyền thế ngất trời, hoàng tử một nước gặp hắn đều phải cẩn thận từng li từng tí.
Hắn bí mật đến Xương Trạch thành cũng bởi vì có được tin tức vật này xuất thế.
Trừ người đó ra, công chúa Mộ Phong hoàng bộ cũng ngàn dặm xa xôi vào Xương Trạch thành, chỉ vì bảo vật xanh biếc này mà tới.
Giang Hoài Nguyệt công chúa từ nhỏ thông minh lanh lợi, chính là thiên tài tu luyện nổi tiếng nhất cả Nhân tộc, Hàm Hương công chúa nổi danh xinh đẹp, còn Giang Hoài Nguyệt công chúa lại lấy thiên phú cùng tu vi vang danh thiên hạ.
Nàng tuổi còn nhỏ mà đã tu thành Thiên Vương cảnh chân chính, khiếp sợ cả Nhân tộc.
Trùng hợp Giang Hoài Nguyệt công chúa là tu sĩ tu luyện pháp tắc thuộc tính Thủy, nàng để tâm đến chuyện này đương nhiên cũng có thể lý giải.
"Hạ bá, viên bảo thạch xanh biếc kia rất bất phàm, chắc là một chí bảo hiếm thấy, chúng ta nhất thiết phải lấy nó về."
Thiếu niên áo trắng từng xuất hiện trong Thủy Tương cung cũng có mặt trong phòng đấu giá, hắn hơi khẽ cau mày hướng bên cạnh thanh y lão giả nói.
Hắn kỳ thật nhìn không ra bảo thạch xanh biếc là kỳ vật như thế nào, nhưng hắn nhận ra mấy người Trương Cát Tượng, Trần Cửu Phụng cùng với Giang Hoài Nguyệt công chúa, đều không tiếc đại giới liều mạng cạnh tranh bảo thạch kia đã hiểu vật kia không đơn giản.
Trong lúc cạnh tranh kịch liệt khiến trong phút chốc mà giá cả bảo thạch đã vượt lên mấy trăm lần, quả là mức giá khiến tất cả mọi người cực kì khó tin.
Không nói những người khác, dù cho người bên đấu giá cũng bối rối, bọn hắn hoàn toàn không ngờ rằng vật này sẽ quý hiếm như thế, quả là so với Thiên Vương chiến binh đấu giá trước kia thì bảo vật thậm chí tốt hơn cũng kịch liệt hơn nhiều.
"Không tốt! Bổn hoàng tử có thể để lọt ra một kỳ bảo."
Đốc Thường hoàng tử thấy tình hình thế này thì lúc này liền nhíu mày, sắc mặt khá ngưng trọng.
Hắn không ngốc, giờ phút này sao lại không biết được ánh mắt mình vụng về, đem một vài bảo vật không nên lấy ra đấu giá.
Không sai, bảo thạch xanh biếc kia là một trong đồ vật từ trong tay Đốc Thường hoàng tử mà ra.
Trang 452# 2