Chương 910: Mấy Người Đấu Một Thành
Trong chiến tranh, nguồn lực chuẩn bị cho chiến đấu rất khan hiếm nhưng chỉ vì đối phó vài người không quan trọng mà điều động trăm vạn đại quân như vậy thì dù một sơ sẩy nhỏ cũng có thể sẽ bị phụ hoàng trách phạt.
Nhưng Đốc Thường hoàng tử đã không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ hắn chỉ muốn Tịch Thiên Dạ cùng với những người phạm thượng làm loạn kia phải chết! Thậm chí ý tưởng thu phục hai vị nữ Thiên Vương kia để sủng ái chơi đùa cũng không còn.
Trăm vạn đại quân đang nhanh chóng kết trận, trông giống như từng tầng từng tầng những quân bài kết lại với nhau làm một thể.
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng đứng trên biển mây, khuôn mặt lãnh đạm nhìn trăm vạn quân trận bên ngoài thành Xương Trạch.
Hắn không lạ gì tình cảnh như thế, bởi vì bên trong Thiên Vực cũng có quân đội như thế, hơn nữa so với quân đội bên trong Chân Mộc linh thổ còn mạnh ngàn vạn lần.
Lúc trước Thiên Dạ thánh tổ nắm giữ trong tay một đội quân có thể quét ngang thiên hạ, nhưng sau cùng bị người ta làm tan rã.
Nhân tộc bên trong thế giới Thái Hoang có lẽ không có nhiều cường giả chân chính, thậm chí không có có thần linh tồn tại.
Nhưng nhân tộc cũng có ưu thế của mình, đó chính là số lượng nhân khẩu nhiều, có thể nói là vô số kể. Dựa vào quân trận mà hàng loạt tu sĩ tạo thành thậm chí có thể chống lại thần linh chân chính.
"Thuật quân trận bên trong Chân Mộc linh thổ lại không phải quá lạc hậu, xem ra cũng có kế thừa một chút quân trận giản dị của thời đại thưởng cổ."
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu nói, quân trận mà trăm vạn đại quân kia dung hợp rất phức tạp loằng ngoằng, Trận Pháp sư thông thường căn bản không khả năng sáng tạo ra, ít nhất tại Chân Mộc linh thổ trước mặt, thậm chí là trên đại lục Nam Man đều không có Trận Pháp sư cấp độ này.
"Giết!"
Một tiếng hét kinh thiên động địa vang vọng đất trời, từ trong thanh âm toát ra khí tức nghiêm nghị vô cùng vô tận bao phủ khắp bao trời.
Sau một khắc, một đoàn huyết quang từ trong quân trận bắn ra đánh về phía Tịch Thiên Dạ.
Một đường quét ngang thiên địa, đánh nát cả hư không giống như hình phạt từ trên trời giáng xuống.
"Tiêu rồi! Không có tu vi của Bán Thiên Thánh Thiên vương, căn bản không thể ngăn được đòn này."
Giang Hoài Nguyệt bất đắc dĩ liếc mắt, nàng vừa mới nảy sinh một chút hứng thú với nam nhân này, kết quả nam nhân kia đã sắp chết... Xem ra nàng thật sự chỉ thích hợp tu luyện, không thích hợp đàm luận chuyện cảm tình.
"Thú vị, ép trăm vạn đại quân thành Xương Trạch phải xuất ra, thật khiến người ta kinh ngạc."
Trần Cửu Phụng hứng thú nhìn Tịch Thiên Dạ trên bầu trời, trận công kích trước mắt đáng sợ như thế, nghĩ xem hắn rốt cuộc là sống hay là chết.
Nhưng khả năng chết tương đối lớn.
Sở dĩ hắn được tôn xưng là Đại Thân vương của Thương Lan hoàng bộ, có quyền thế thao thiên là bởi vì hắn nắm trong tay một đội đại quân trăm vạn Thánh Giả. Có này quân đội này ai dám trêu chọc hắn đều phải lượng trước một chút, dù cho hoàng đế của Thương Lan hoàng bộ cũng đều như thế.
Cho nên Trần Cửu Phụng hiểu rất rõ uy lực của đại quân trăm vạn Thánh Giả, dù cho Xương Trạch thành chỉ có đại quân năm mươi vạn Thánh Giả mà không tới một trăm vạn, đó cũng là điều vô cùng đáng sợ, thậm chí thu phục Thánh Thiên vương bình thường cũng đều thừa sức.
Dĩ nhiên Thánh Thiên vương cũng không thể bị đại quân trăm vạn giết chết, mặc dù có thể đấu không lại nhưng lại có thể rút lui, không chiến là được.
Nhưng Tịch Thiên Dạ cũng không phải là Thánh Thiên vương, hắn có thể trốn ra ngoài hay không vẫn chưa thể nói trước được.
Tất cả mọi người ngừng thở nhìn lên bầu trời, xem xem Tịch Thiên Dạ làm sao ứng đối kiếp nạn này.
Thải Lân công chúa một kiếm đẩy lui bảy tên Thiên Vương Đại Giả, liếc mắt nhìn Tịch Thiên Dạ, thấy vẻ mặt lãnh đạm của hắn liền không để ý lắm, Nàng biết rất rõ năng lực của Tịch Thiên Dạ, ngay cả Khô Vinh tà trượng mà hắn còn có thể thu phục, sao có thể bị trăm vạn đại quân giết chết, đây chẳng phải là rất buồn cười hay sao.
Nàng tập trung tinh thần chiến đấu cùng bảy tên Thiên Vương Đại Giả, nàng có thể tu thành Thiên Vương Đại Giả chính là nhờ có sự trợ giúp của Khô Vinh tà trượng, hơn nữa sau khi đột phá nàng cũng chưa từng trải qua trận đấu nào có cường độ cao, cho nên nội tình bên trong kỳ thật tương đối yếu, căn cơ cũng không được vững chắc.
Chỉ là bởi vì nàng được các vị thần linh truyền lại, hơn nữa lại có một phần sức mạnh của Khô Vinh tà trượng mới có thể chiến đấu cùng bảy tên Thiên Vương Đại Giả mà vẫn chiếm thế thượng phong.
Cho nên nàng rất trân quý cơ hội chiên đấu cùng bảy tên Thiên Vương Đại Giả, hi vọng nhân cơ hội này có thể củng cố căn cơ của bản thân trong cấp độ Thiên Vương Đại Giả.
Bảy tên Thiên Vương Đại Giả căn bản không hề nghĩ tới mình kỳ thật chỉ là món hàng để Thải Lân công chúa luyện tay, vẫn đang vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào mới có thể hạ gục nàng, từng tên một lần lượt toàn lực phát huy ra kỹ xảo, thần thông của mình.
Ở phía bên kia, Nguyên Long Huyền Linh Quy chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn trận chiến trên trời, liền không mảy may để ý tới.
Kỳ thật trong tất cả mọi người, Nguyên Long Huyền Linh Quy mới mạnh nhất.
khoảng cách để nó ngưng tụ ra đạo Minh Hoàng thi văn thứ mười hai không còn xa, lại thêm huyết mạch đặc thù của Nguyên Long Huyền Linh Quy, dù cho chiến đấu cùng Thánh Thiên vương chân chính, có lẽ cũng có thể chống đỡ một lát.
Nhưng Tịch Thiên Dạ không để nó ra tay mà tạm thời giấu nó đi để tránh phát sinh tình huống bất ngờ.
Huyết quang xẹt qua thiên địa, trong khoảnh khắc liền xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ không né tránh mà vận toàn lực, đâm thẳng vào đoàn huyết quang kia.
Hắn rất muốn biết, sức chống cự của mình rốt cuộc mạnh đến cỡ nào. Công kích của quân trận chỉ là sức mạnh thuần túy, rất thích hợp để khảo thí.
Ầm ầm!
Thiên địa rung mạnh, huyết quang trong nháy mắt nổ tung, một luồng khí tức từ trung tâm lao ra, toàn bộ thành Xương Trạch bởi vì sát khí tràn ngập mà nhiệt độ không khí cũng đột nhiên giảm xuống.
"Hắn chết rồi sao?"
Mắt Giang Hoài Nguyệt nhìn chằm chằm vào một vùng trời.
Thông thường mà nói, thiếu niên áo trắng kia có thể không còn sống sót nhưng nàng vẫn hi vọng kỳ tích xuất hiện.
Thiên Vương Đại Giả bình thường đứng trước đòn công kích này dứt khoát không thể có cơ hội sống sót, dù cho là Tiêu Trình một khi chạm vào cũng lập tức chết tức tưởi. Nhưng Tịch Thiên Dạ không bình thường, hắn hết sức thần kỳ nên có lẽ sẽ có kỳ tích phát sinh đây.
Trương Cát Tượng cũng không muốn Tịch Thiên Dạ chết, sao lại có thể chết đơn giản như vậy, nhưng cũng quá vô nghĩa.
Nhưng mà khi huyết quang tan đi, thiên địa khôi phục thư thái, khi hắn nhìn thấy người thiếu niên kia vẫn đứng thẳng tắp ở đằng kia, trái tim đột nhiên đập không kiểm soát, hắn vẫn còn sống!
"Hắn không có chết, trời ơi..! Đòn tấn công hung hãn của Trăm vạn đại quân hợp lại cũng không thể giết chết hắn sao?"
"Rốt cuộc hắn là người nào, thật quá dữ dội. Trước mặt hắn là quân đội tinh nhuệ nhất của bộ lạc Trụ Sơn."
"Không thể tưởng tượng nổi, thật sự quá khó tin. Chẳng lẽ hắn không phải Thiên Vương Đại Giả, mà là một vị bán bộ Thánh Thiên vương? Trẻ tuổi như thế đã tu thành bán bộ Thánh Thiên vương, trong lịch sử nhân tộc chúng ta từng xuất hiện qua?"
Toàn bộ thành Xương Trạch đều đổ vỡ, mặc dù Đốc Thường hoàng tử điều động ra trăm vạn đại quân, kết quả vẫn không làm gì được thiếu niên kia.
Như vậy chẳng phải nói, chỉ dựa vào mấy người nhỏ nhoi bọn hắn thật sự có thể áp chế thành Xương Trạch sao?
Mấy người đấu một thành!
Trang 456# 2